Mục lục
Hổ Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai mắt Triệu Văn Triết đỏ ngầu, nắm chặt tay, không cam lòng hỏi: “Thần y Liễu, sao ông có thể chắc chắn hai cây nhân sâm rừng trăm năm tui này là thật?”

“Rất đơn giản, hình dáng cây nhân sâm rừng trăm năm tương đối già. Một khi đào lên sẽ nhanh chóng khô héo.

Tuy nhiên, hương thơm dược liệu nồng đậm bên trong sẽ không giảm sau khi khô. Không tin thì có thể ngửi thử!”

Liễu Giang Hà nghiêm nghị nói.

Triệu Văn Triết không thể tin được, càm một cây lên ngửi, mùi thuốc nồng đậm rất sảng khoái.

Đám người nhà họ Triệu cũng ngửi thử, sau khi ngửi xong, bọn họ đều cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

“Thật, đây chắc chắn là nhân sâm rừng trăm năm tuổi!”

Lần này, tất cả mọi người không hề nghỉ ngờ, tin rằng đây.

thực sự là cây nhân sâm rừng trăm năm tuổi.

Ông Triệu Triệu Thiết Căn run rẩy nói: “Thần y Liễu, hai cây nhân sâm rừng trăm năm tuổi này có giá ít nhất cũng phải ba trăm vạn phải không?”

“Như loại sâm rừng trăm năm thượng hạng này, ít nhất cũng phải năm trăm vạn, hơn nữa có tiền cũng chưa chắc có thể mua được!” Liễu Giang Hà nói thẳng.

Cái gì!!!

Ít nhất là năm trăm vạn, lại còn có tiền nhưng chưa chắc đã mua được?

Lời này vừa rơi xuống, đám người nhà họ Triệu đều được mở mang tầm mắt, sững sờ!

“Ít nhất năm trăm vạn? Sao có thể?” Vẻ mặt Triệu Văn Triết kinh ngạc.

Nghĩ đến việc mình cầm cây nhân sâm núi hai vạn để chế nhạo cây nhân sâm rừng trăm năm tuổi ít nhất năm trăm vạn của Dương Tiêu, anh ta suýt nôn ra một ngụm máu già ngay tại chỗ.

Triệu Thiết Căn xấu hổ nói: “Là ông già này có mắt không tròng, là ông già này có mắt không tròng!”

Dương Tiêu đã đưa cho ông ta hai cây nhân sâm rừng trăm năm tuổi ít nhất là năm trăm vạn, nhưng ông ta đã ném nó đi như rác, điều này là quá không tử tế.

“Không ngờ chúng ta đều nhìn nhằm!” Triệu Liên cúi gằm mặt xuống như sắp gãy.

Đám người nhà họ Triệu đều đỏ mặt, xấu hổ không thôi. . Cập 𝐧hật tr𝑢yệ𝐧 𝐧ha𝐧h tại ﹛ 𝗧RU𝙈 𝗧RUYỆN﹒𝑽N ﹜

Đường Mộc Tuyết thở phào nhẹ nhõm, cô biết Dương Tiêu sẽ không lấy đồ giả đến thật giả lẫn lộn. Bây giờ sự thật được phơi bày ra ánh sáng, hoàn toàn rửa sạch nhục nhã cho Dương Tiêu.

Triệu Cầm đột nhiên bật cười: “Nhà chúng tôi không thiếu tiền, chắc chắn Dương Tiêu là đã dốc hét tiền mua đồ ăn trong hai tháng mua nhân sâm rừng trăm năm tuổi bồi bổ cơ thể cho mẹ. Đứa nhỏ này thật sự dám giấu tôi lấy tiền mua đồ ăn mua nhân sâm, xem xem tôi về sẽ dạy dỗ nó!”

Nhìn chằm chằm dáng vẻ kiêu hãnh của Triệu Cầm, đám người nọ đều không nói nên lời.

Làm ơn đi bà chị, vừa nãy hình như chị là người mắng nặng nhất thì phải?

Suýt nữa đã cởi giày đánh Dương Tiêu, thái độ này thay đổi cũng quá nhanh nhỉ?

“Đúng đúng đúng, lúc về nhất định phải dạy dỗ nó! Tiêu mắt tiền mua đồ ăn, thật sự đáng giận!” Đường Kiến Quốc hưng phần nói.

Tuy rằng không biết Dương Tiêu lấy được nhân sâm rừng trăm năm tuổi ở đâu, nhưng Dương Tiêu là người của nhà bọn họ, chỉ cần nhân sâm rừng trăm năm tuổi này là thật, bọn họ sẽ được nở mày nở mặt.

Đường Mộc Tuyết đang rồi bời, vừa nãy bố mẹ cô đối xử lạnh nhạt với Dương Tiêu cô vẫn nhớ rất rõ.

Tuy nhiên, đối với bố mẹ ham mê hư vinh Đường Mộc Tuyết thật sự không có cách nào, cô chỉ có thể đứng nhìn, không nói gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK