Có điều, lần này sự xuất hiện của Trần Khải, quả thật lại một lần nữa mang đến cho Đường Mộc Tuyết không ít chấn động.
Vừa rồi trong quá trình tắm rửa, giác quan thứ sáu của người phụ nữ đã rõ ràng nói với Đường Mộc Tuyết, chuyện lần trước tuyệt đối là một sự hiểu làm, Dương Tiêu quá nữa đã bị hai anh em Đường Hạo, Đường Dĩnh hãm hại.
Phải biết rằng, Dương Tiêu từng là một quân nhân, quân nhân trước giờ luôn có năng lực khống chế bản thân, hơn nữa Dương Tiêu còn là đội trưởng, ý chí tất nhiên phải vượt qua cả người bình thường.
Đường Mộc Tuyết vô cùng tự tin đối với dung mạo của mình, năm năm nay, Dương Tiêu ở Đường Gia vẫn luôn cẩn thận dè dặt, nếu như Dương Tiêu thật sự không cách nào kiềm chế được, không phải đã cưỡng ép bản thân mình rồi hay sao, cần gì phải chờ đến hiện tại?
Năm năm nay, Dương Tiêu đối với mình luôn tương kính như tân, cử án tề mi, anh như thế nào có thể đi đến những nơi phong hoa tuyết nguyệt tìm phụ nữ chứ?
“Không lẽ thật sự là bản thân mình đã suy nghĩ quá nhiều hay sao? Nhưng người phụ nữ mặc áo đen đánh mẹ mình lại là ai?” Đường Mộc Tuyết tâm tư rối như tơ vò, trong đầu cô thật sự vô cùng rồi loạn.
Cô thật sự muốn tha thứ cho Dương Tiêu, nhưng lại có nhiều điểm khiến cho Đường Mộc Tuyết vô cùng nghỉ hoặc.
Đường Mộc Tuyết vốn dĩ là một người con gái vô cùng độc lập tự cường, nếu như để cô chủ động lên tiếng, quả thật quá khó.
Đường Mộc Tuyết vô cùng hiểu rõ Dương Tiêu, khi gặp vấn đề Dương Tiêu tuyệt đối sẽ không chủ động ra mặt, vừa rồi trải qua việc đòi lại phòng khách sạn, nhất định là Dương Tiêu đã suy nghĩ cho mình, không muốn bản thân mình cùng mọi người ở Đường Gia bôn ba mệt mỏi cả ngày mới ra mặt.
Suy nghĩ những chuyện này, trong lòng Đường Mộc Tuyết càng thêm không chút tư vị nào.
Cả đêm này, Đường Mộc Tuyết thao thức không cách nào.
yên giấc.
“Đội trưởng, cạn ly!” trong khách sạn, Trần Khải cười vui vẻ.
Dương Tiêu căn bản không hề uống rượu, nhưng năm năm sau có thể gặp lại chiến hữu cũ nên ít nhiều cũng uống một chút.
Đời người có bốn thứ tâm giao, đầu tiên chính là cùng nhau đánh trận, Dương Tiêu quả thật đã cùng Trần Khải chiến đấu cùng nhau.
Dương Tiêu nói cho Trần Khải biết mâu thuẫn giữa mình cùng Đường Mộc Tuyết, Trần Khải sau khi nghe xong, tức giận đến mức đập tay trên mặt bàn: “Cái gì? Vậy mà lại xảy ra chuyện như thế này? Hai anh em Đường Hạo, Đường Dĩnh cũng quá xấu xa rồi? Đội trưởng, có cần tôi xử lý hai anh em ác độc này không?”
Nhìn khuôn mặt phẫn nộ của Trần Khải, Dương Tiêu dở khóc dở cười.
Anh biết rằng, Trần Khải nếu như thật sự xử lý hai anh em Đường Hạo cùng Đường Dĩnh, e rằng cả hai người bọn họ cả đời này cũng chỉ có thể chôn thân ở Tây Song Bản Nạp này mà thôi.
“Không cần, chủ nhật này đến làm chứng cho tôi là được rồi!” Dương Tiêu cười nhạt nói.
Trần Khải sảng khoái cười nói: “Hỏi thế gian tình ái là chỉ, mà khiến đôi lứa thề hẹn sống chết; đội trưởng, anh yên tâm!”
Phòng tại khách sạn Shangri-la có hạn, dù cho Dương Tiêu trở về cũng không có nơi ở, trừ phi anh có thể ngủ chung với Đường Mộc Tuyết trong một căn phòng.
Từ khi mối quan hệ giữa anh cùng Đường Mộc Tuyết căng cứng, muốn cùng Đường Mộc Tuyết ngủ chung một căn phòng, căn bản là chuyện không thể nào.
Cho nên, Dương Tiêu cùng Trần Khải ôn lại chuyện xưa đến khuya, liền ở lại Trần gia trải qua một đêm.
Khi ánh sáng ban mai dần toả xuống, Dương Tiêu lập tức bật dậy xuất phát đến khách sạn Shangri-la.