Lúc này, Hứa Tuệ Nhàn thực sự rơi vào tình thê khó xử.
“Mẹ, mẹ cũng, buồn ngủ sao, hay mẹ cũng chợp mất đi!” Dương Tiêu nhẹ giọng nói.
Có một cảm giác mà chính Dương Tiêu cũng không nói ra được, tại sao lại có cảm giác tât cả mọi người đều đặt mình và Hoa Mộ Tranh ở cùng một chỗ?
Giữa anh và Hoa Mộ Tranh thật sự không có gì cải Hứa Tuệ Nhàn vỗ vào mu bàn tay của Dương Tiêu, nhìn Dương Tiêu với ánh mắt đây ân ý.
Dương Tiêu thật sự mơ màng, càng ngày càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đường Mộc Tuyết và Hoa Mộ Tranh gặp nhau cứ thầy là lạ, bây giờ mẹ nói chuyện với mình cũng là la, Dương Tiêu thật sự rât đau đầu.
Là một người đàn ông thẳng như thép điện hình, trong chuyện tình cảm Dữøii Tiêu như tờ giây trăng.
Khoảng hai giờ chiều, Đường Mộc Tuyết mới mở mắt ra.
Cô khẽ ho một tiếng, Dương Tiêu vội vàng bưng một ly nước âm tới: “Mộc Tuyết, nào, mau uông nước đi, hôm nay gió lớn, cần thận bị cảm!”
Đồng thời, nhìn Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu cũng thâm mừng rỡ.
Cũng may lúc Đường Mộc Tuyết tới không thây mình quyêt chiến với nhà họ Khương, nêu không, không biết sẽ mang đến tác động thị giác gì cho Đường Mộc Tuyết.
“Vâng!” Đường Mộc Tuyết nhẹ nhàng câm lây côc nhập một ngụm.
Nhấp một ngụm nước ấm, Đường Mộc Tuyết nhìn Dương Tiêu trìu mến: “Em muốn hỏi anh một chuyện, anh phải trả lời thật với eml”.
“Mộc Tuyết, em nói đi!” Dương Tiêu cười dịu dàng.
Đường Mộc Tuyết cười nói: “Anh thầy Hoa Mộ Tranh cô Hoa là người như thế nào?”
“Cô Hoa?” Dương Tiếu lộ vẻ kinh ngạc, sao lại nhắc tới Hoa Mộ Tranh nữa.
Dương Tiêu cũng không nghĩ nhiều, anh nói thẳng: “Phải thừa nhận cô Hoa là một người phụ nữ rất thông minh và quyên lực. Nêu thật sự phải miêu tả, thì cô Hoa như vương tá chỉ tài”
“Đánh giá cao như vậy?” Đường Mộc Tuyết cười nhẹ.
Dương Tiêu thừa nhận nói: “Đúng vậy, cô Hoa có tài năng vô song trên đời, thật sự rất phi thường, quả thật như vương tá chỉ tài!”
Vương tá chỉ tài, chỉ có người trợ giúp vua lập nghiệp trị quôc mới có.
Thời xưa, đây là cách đánh giá một người rât cao.
Nhìn thấy Dương Tiêu không hề che giấu, Đường Mộc Tuyết cảm thấy yên tâm hơn.
Cô trìu mên nhìn Dương Tiêu: “Dương Tiêu, vừa nãy ngủ trưa em đã nghĩ, em cảm thây mình không. thể ích kỷ như vậy được. Nêu một ngày nào đó anh thích người khác, mong anh hãy nói cho em biệt.”
“Em không quan tâm anh sẽ thích người khác hay không, em hy vọng nêu có ngày đó anh hãy luôn đặt em ở vị trí quan trọng nhất!”
Đúng vậy, Dương Tiêu quá xuật sắc, ngay cả một người phụ nữ có Q cao Tàn Hoa Mộ Tranh cũng thầm mến Dương Tiêu, càng không phải kể đến những người phụ nữ xa lạ khác.
Không phải Đường Mộc Tuyết không có tự tin vào bản thân, cũng không phải không có tự tin với Dương Tiêu.
Dương Tiêu được các cô gái xuất sắc khác thích, Đường Mộc Tuyết vui vẻ còn không kịp.