Nhìn quanh, đầu người chẳng chịt e rằng có ít nhất bốn, năm trăm người.
Trong số đó, có nhiều tay súng bắn tỉa đứng ở độ cao chỉ huy đang nhắm vào đầu anh và nhiều người trong đám đông cầm súng có thê bóp cò bắt cứ lúc nào.
Đáy mắt Dương Tiêu lộ ra vẻ thờ ơ: “Sao hả? Hôm nay tôi muốn đưa di hài của bố tôi đi, các người còn dám ngăn cản?”
Nhìn trạng thái thê thảm của cha, bị nhà họ Dương ở Đề Đô đối xử tàn nhận, Dương Tiêu thực sự muốn giết chết đám người nhà họ Dương tàn nhẫn này.
“Dương Tiêu, mau giơ tay đầu hàng, mau quỳ xuông sám hội cho tôi!” Một người đàn ông trung niên chỉ vào mặt Dương Tiêu mắng.
“Tiện chủng, cậu còn chân chừ cái gì? Nhìn xem hiện trường có bao nhiêu người, bao nhiêu vũ khí. Cậu cho rằng mình có thể sống sót sau trận mưa đạn hả?”
“Đúng vậy, tiện chủng mau bỏ di hài của ông chủ xuống, quỳ xuống sám hồi!”
Đám con cháu trực hệ của nhà họ Dương ở Đề Đô trừng mắt nhìn, mỗi người bọn họ chỉ muôn rút gân lột da Dương Tiêu ngay lập tức, khiên Dương Tiêu hồi hận khi đến thế giới này.
Dương Tiêu cười khinh thường: “Các người cho rằng chỉ dựa vào đám chuột các người có thê ngăn cản tôi rời đi? Một lũ ếch ngồi đáy, giêng, các người nào biết tôi mạnh đến mức nào!”
Dứt lời, Dương Tiêu cầm kiếm, sát khí bay lên trời, phóng thăng về phía trước.
Nhìn thấy Dương Tiêu nồi bão, đám người nhà họ Dương ở Đề Đô đều kinh hãi, bọn họ sọ Dương Tiêu sẽ bắt đầu một cuộc thảm sát.
“Bóp cò, mau bóp cò cho tôi, tiêu diệt tên tiện chủng này!” Người nhà họ Dương ở Đề Đô cầm đâu cuồng loạn hét lên.
Nhóm người trang bị vũ khí của nhà họ Dương ở Đề Đô lập tức nhắm vào Dương Tiêu, bọn họ muốn bắn chết Dương Tiêu.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, một giọng nói tuôi già sức yêu vang lên: “Tât cả mau dừng lại ngay cho tôi!”
Giây tiếp theo, bóng dáng bà cụ nhà họ Dương ở Đề Đô xuất hiện.
Sau khi bồ trí ổn thoả Dương Bân Hàn xong, bà cụ vội vàng trở vê.
Thực lực mà bây giờ Dương Tiêu có được quá đáng sợ, mặc dù bà ta và Dương Bân Hàn có mâu thuẫn, nhưng trước một Dương Tiêu mạnh mẽ như vậy, họ buộc phải nén giận.
Vì vậy, bà cụ và Dương Bân Hàn đã đạt được nhận thức chung và nhất trí nhắm phát súng vào Dương Tiêu.
Ai có thể ngờ rằng, vừa mới trỏ về gia tộc, Dương Tiêu đã xông tói, rất nhiều con cháu trực hệ của nhà họ Dương đã chết thảm.
“Bà cụ!” Người nhà họ Dương cầm đầu cung kính nói.
“Bà cụ!” Một nhóm người cung kính hô lên.
Dương Tiêu nhìn về phía bà cụ uy nghiêm, anh chế nhạo: “Tôi còn tưởng bà trốn vào khe đất rồi chứ!”
“Ở khách sạn Thần Phong đã làm cho tôi cúi đầu, nay lại xông vào nhà họ Dương sát hại người cùng gia tộc, nghiệp chướng, cậu đã biệt tội của mình chưa?” Bà cụ nhìn Dương Tiêu trách măng.