Mục lục
Hổ Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kết thúc! Hoàn toàn kết thúc!

Phịichl Đột nhiên, Tôn Phú Quý quỳ trên mặt đất, nước mắt rơi đầy r mặt nhìn Dương Tiêu: “Tôi sai rồi, tôi biết sai rồi, tôi không bằng cầm thú, tôi không phải người. Sau khi hạ độc giết hại bà Triệu, lương tâm của tôi bị khiên trách cực lớn, tôi thật sự hói hận rồi.”

“Tôi biết tôi làm như vậy là tội ác tày trời, bởi vì tôi không chịu được sự cám dỗ, Dương Tiêu xin cậu, câu xin cậu, đừng nói chuyện này với Liên Liên và Băng Bằng.”

Tôn Phú Quý không phải kẻ ngốc, ông ta hiểu đám người Hồ Khoan Quảng có quan hệ mật thiết với Dương Tiêu. Bây giờ chỉ cần Dương Tiêu không làm khó ông ta, giữ môm giữ miệng, ông ta sẽ không phải lo lãng nữa.

“Tôn Phú Quý, bây giờ ông đã biết sai? Ông biệt bà Triệu là gì của ông không?”

“Muôn tôi giữ bí mật cho ông? Tôi không nói sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ biệt, một người vợ không có chồng, Tôn Bằng không có bó. Chẳng lẽ ông có thể lừa gạt trước mắt thì có thê lừa gạt cả đời?”

Sắc mặt Dương Tiêu vô cùng u ám, anh nhìn Tôn Phú Quý khóc lóc trong lòng vô cùng nặng nê.

Tôn Phú Quý sợ hãi nghẹn ngào: “Dương Tiêu, tôi biết cậu có bản lĩnh, cậu không phải phế vật trong miệng người khác, xin cậu hãy giúp tôi, tôi thật sự không muôn ngôi tù!”

“Xin lỗi, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, tôi cần thiết phải cho bà Triệu một lời giải thích. Nếu ông còn có chút lương tri thì hãy thăng thắn giải thích, có lẽ còn có thê giảm nhẹ hình phạt!”

Dương Tiêu lạnh lùng nói.

Hồ Khoan Quảng nghiêm mặt: “Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ trừng trị nghiêm khắc.

Có phải còn có nghi phạm nào khác KHỦUNH Động cơ phạm tội của ông là gì?”

Nghe vậy, đột nhiên trong mắt Tôn Phú Quý toát ra lòng hận thù.

“Là Triệu Văn Triết bảo tôi làm. Đúng Vậy, chính là Triệu Văn Triết bảo tôi làm, cậu ta không lấy được nhân sâm hoang dã trăm năm tuổi, muôn hạ độc hại chết bà Triệu đồ tội cho Dương Tiêu!” Tôn Phú Quý vội vàng nói.

Chỉ cần mình sống là được, bây giờ mọi chuyện bại lộ, Tôn Phú Quý lập tức khai Triệu Văn Triết ra đầu tiên.

Nếu không phải Triệu Văn Triết dụ dỗ ông ta, ông ta sẽ hoàn toàn không tạo ra tình trạng này.

Hận! Một lòng căm thù mạnh mẽ bùng lên từ cơ thể của Tôn Phú Quý.

Ông ta thực sự muốn giết chết Triệu Văn Triết, chính tên khôn kiếp này đã dìm mình vào chỗ không thể ngóc đầu lên được.

Dương Tiêu cười lạnh: “Quả nhiên không thể thoát khỏi có liên quan với Triệu Văn Triết!”

Người chết vì tiền, chim chết vì thức an.

Bây giờ trong toàn bộ nhà họ Triệu người thiếu tiền nhát là Triệu Văn Triệt, trên đường từ thành phố Trung Nguyên về huyện Thiên Sơn, Dương Tiêu đã nghi ngờ là Triệu Văn Triết làm.

Lúc này, hung thủ đã lộ chân tướng, tiếp theo mọi việc đều dễ dàng.

“Cậu Dương, tiếp theo nên làm gì?”

Hồ Khoan Quảng trịnh trọng hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK