Tập đoàn Đề Hào là công ty tư nhân lớn nhất ở Thiên Phủ Chỉ Quốc, có sức triệu tập rất mạnh, ngay cả mười gia ‹ đình quyên thế ở Thiền Phủ Chi Quốc cũng sẽ bị lu mờ trước mặt nó.
Điều khiến Hoa Mộ Tranh ngạc nhiên là tập đoàn Đề Hào lại do Tuyệt Ì Thế Long Môn kiểm SOát, điều này nằm ngoài dự đoán của cô.
“Đi thôi!” Dương Tiêu thấp giọng nói.
Sau khi bắt taxi, Dương Tiêu và Hoa Mộ Tranh nhanh chóng đi vê phía trụ sở của tập đoàn Đề Hảo.
Vừa bước vào tòa nhà Đề Hào, đột nhiên vang lên một giọng nói rất châm chọc: “Yol Dương Tiêu? Sao đồ vô dụng như anh lại ở đây? Biết đây là đâu Không? Đây là tòa nhà trụ sở của tập đoàn Đệ Hào, công ty lớn nhất ở ‘ Thiên Phủ Chi Quốc, đồ nhà quê như anh có tư cách gì đến đây?”
Dương Tiêu ngắng đầu nhíu mày, nhìn thấy một người phụ nữ thời trang mặc áo choàng lông chồn và đeo túi Hermes đứng cách đó không xa, đang nhìn mình với vẻ khinh thường.
Nhìn kỹ lại, người phụ nữ này không phải là ai khác mà chính là người để lâu không gặp…
Nhìn rõ người tới, Hoa Mộ Tranh khá ngạc nhiên: “Đường Dĩnh của nhà họ Đường?”
Đúng vậy, người mặc áo choàng lông chồn là Đường Dĩnh đã lâu không gặp.
Nhìn thấy Đường Dĩnh, Dương Tiêu đúng thật còn thầy dỏ khóc dở cười, đã lầu không gặp Đường Dĩnh, không ngờ Đường Dĩnh này lại chạy đến Đề Đô.
Dương Tiêu liếc mắt nhìn, có thể thấy Đường Dĩnh hiện tại giỗng như chim sẻ đã biến thành phượng hoàng. Áo khoác lông chồn trên người cô ta ít nhất cũng phải một triệu tệ, còn chiếc túi bạch kim Hermes trên tay thì ít cũng vài trăm nghìn tệ, cả bộ quần áo Ít nhất cũng mầy triệu tệ, không đơn giản, đúng là không đơn giản.
“Dĩnh Dĩnh!” Ngay sau đó, một người thanh niên trẻ tuôi cầm chiếc chìa khóa Ferrari bước vào.
Thanh niên có khí chất trẻ trung phi thường, anh ta mặc đồ nhãn hiệu quốc tễ Louis Vuitton, trên tay là một chiêc đồng hồ Patek Philippe, trông như một người thành đạt.
Nhận thấy có gì đó không đúng, người thanh niên nhìn Dương Tiêu: “Dĩnh Dĩnh, đây là ai?”
“Lâm Phàm, đây là đồ vô dụng Dương Tiêu vào ở rẻ nhà họ Đường chúng ta năm năm trước!” Đường Dĩnh kiêu ngạo nói.
Thanh niên Lâm Phàm nghe xong lập tức chế nhạo: “Thì ra là đồ vô dụng chỉ biết ăn bám!”
“Anh ta là Lâm Phàm?” Hoa Mộ Tranh hơi ngạc nhiên.
Dương Tiêu nhìn Hoa Mộ Tranh: “Sao thê? Cô quen à?”“
“Lâm Phàm, cậu chủ nhỏ của nhà họ Lâm, một trong sáu nhà quyên thế ở Đề Đô, được ông cụ nhà họ Lâm chiều chuộng. Ông cụ nhà họ Lâm dự định sẽ kế thừa vị trí chủ trong tương lai của nhà họ Lâm ở Đề Đô cho Lâm Phàm này!” Hoa Mộ Tranh thấp giọng nói.
“Nhà họ Lâm ở Đề Đô?” Dương Tiêu ngạc nhiên.
Khi còn nhỏ Dương Tiêu hầu như không bao giò ra khỏi nhà họ Dương ở Đề Đô, giao tiếp xã hội cũng rất ít, mặc dù trụ sở của đội đặc chiến Đông Phương Thần Ưng được đặt ở Đề Đô, nhưng năm đó Dương Tiêu dùng thời gian làm nhiệm vụ quốc tế.
Anh chỉ hơi hiểu biết những nhà quyền thế ở Đề Đô, nhưng Dương.
Tiêu lại không đề ý tới thê hệ trẻ của các nhà quyên thê.