Đường Đường cô đơn, từ sáng tinh mơ đã về đến nhà, cô ấy có nén thất hồn lạc phách, giả vờ không sao cả thúc giục nói: “Chị, chị nhanh lên, nhanh lên nào!”
Sáng sớm đã bị em gái Đường Đường gọi, Đường Mộc Tuyết vô cùng bát lực. Sắc trời tờ mờ sáng Đường Đường đã về đến nhà, ồn ào nói có một bữa tiệc lớn vô củng quan trọng cần cô tham gia, cần cô phải có mặt.
Đêm hôm qua bởi vì chuyện công việc, suốt một đêm Đường Mộc Tuyết không có ngủ ngon, nghĩ bản thân không đòi được tiền nợ, lập tức phải rời khỏi vị trí tổng giám đốc bộ phận thị trường. Cảm xúc Đường Mộc Tuyết mười phần hạ xuống, cô không có chút hứng thú nào tham gia bữa tiệc lớn mà Đường Đường nói.
Nhìn thấy Đường Đường kiên trì lần nữa, Đường Mộc Tuyết vô cùng kinh ngạc, không khỏi suy nghĩ đến chẳng lẽ em gái ở trong trường học gặp rắc rối?
Đường Đường nhỏ tuổi hơn cô nhưng vô cùng hiểu chuyện, chưa bao giờ vô cớ gây rối. Giờ phút này Đường Đường kiên trì lần nữa, trong lòng Đường Mộc Tuyết dâng lên một cảm giác bất thường.
Hai chân bố tàn tật, mẹ là một con ma bài bạc. Nếu Đường Đường thật sự gây họa, bố mẹ chắc chắn không trông cậy vào được, chỉ có người chị này là có thể giúp em gái mình thôi.
ì Sau khi phân tích lớn bé, Đường Mộc Tuyết cắn chặt răng, quyết định sẽ đi đến công ty trễ một tí. Cho dù như thế nào, cô phải xử lý xong chuyện của em gái trước.
“Có thể, đi thôi!” Tâm trạng Đường Mộc Tuyết vô cùng không xong, cô đâu còn có tâm trạng mà trang điểm. Sau khi tùy tiện rửa mặt, Đường Mộc Tuyết thay đổi một bộ đồ đơn giản, ra cửa nói với Đường Đường.
Nhìn thấy Đường Mộc Tuyết ăn mặc tùy ý như thế khiến Đường Đường lo lắng. Cô ấy vội vàng nói: “Chị, bữa tiệc lớn này vô cùng quan trọng. Nếu chị không trịnh trọng một xíu thì tuyệt đối cả đời chị sẽ hối hận.”
“Cả đời hối hận?” Đường Mộc Tuyết nhăn mày, vẻ mặt khó hiểu.
Chẳng lẽ có liên quan đến chuyện của Dương Tiêu sao? Không thể nào đâu!
Người này sáng sớm đã ra cửa, bây giờ vẫn chưa về. Ngày hôm qua Dương Tiêu bị bà nội tự mình sa thải. Đường Mộc Tuyết suy đoán tám phần là Dương Tiêu đi tìm công việc mới.
Đường Đường há miệng, muốn nói nhưng dừng lại, tạm thời cô không thể nói cho Đường Mộc Tuyết biết Dương Tiêu vì cô mà chuẩn bị bất ngờ lớn cỡ nào.
Đơn giản, Đường Đường mở tủ quần áo của Đường Mộc Tuyết ra, tìm ra chiếc váy trị giá gần một trăm tám chục nghìn: “Chị, hôm nay chị mặc cái này đi. Đừng hỏi nhiều như thế, nhanh lên!”
Đường Mộc Tuyết sờ sờ cái trái Đường Đường, kinh ngạc nói: “Không có sốt? Tại sao thần thần bí bí như thế? Thành thật nói cho chị, có phải em ở trường học phạm tội gì hay không?”
“Làm sao sẽ như thế chứ? Em rất ngoan, không phải sao?”
Đường Đường chu chu miệng, kéo Đường Mộc Tuyết ngồi xuống, cô ấy tự trang điểm cho Đường Mộc Tuyết.
Chưa đến nủa tiếng, Đường Mộc Tuyết mặc chiếc váy gần một trăm tám chục nghìn, đi giày cao gót, mỗi một bước chân đều mang theo sự quyến rũ mê người.
Nhìn Đường Mộc Tuyết xinh đẹp như vậy, nội tâm Đường Đường vô cùng cô đơn.
Cô ấy cắn cắn răng, thầm nghĩ: “Dương Tiêu, tôi mặc kệ trước kia anh đã trải qua điều gì nhưng về sau anh nhất định phải dùng mọi cách yêu thương chị gái tôi, không làm chị ấy thất vọng.”
Nghĩ đến Dương Tiêu là tiểu vương tử thổi sáo, chính là nam thần trong lòng cô ấy, nhìn nhìn chị gái Đường Mộc Tuyết xinh đẹp như tiên tử bước ra từ trong tranh, nội tâm Đường Đường vô cùng chua xót.
Tại sao? Tại sao vận mệnh lại bất công như thế? Tại sao anh rẻ mình chính là nam thần?
“Làm sao vậy?” Nhìn thấy Đường Đường thất thần, Đường Mộc Tuyết không được tự nhiên lắm, hỏi.
Em gái Đường Đường từ sáng sớm đã biểu hiện thần thần bí bí, cái này khiến cho Đường Mộc Tuyết không thể nào hiểu được.
Ánh mắt Đường Đường lảng tránh, nói: “Không, không có việc gì. Chị, chúng ta đi thôi!”
Đường Mộc Tuyết nhìn ra được em gái mình có tâm sự, cô cũng không muốn hỏi quá nhiều. Dù sao Đường Đường đã là người trưởng thành rồi, có cuộc sống và ý nghĩ riêng của bản thân.
Nội tâm Đường Đường than một tiếng, cô không thể nói cho bản thân nam thần mình âu yếm chính là anh rễ mình nhỉ?
Chín giờ sáng, bà nội Đường chậm rãi bước xuống từ trên một chiếc siêu xe.