Mục lục
Hổ Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phác Xương tức giận nắm chặt tay: “Ranh con, mày đang ép tao giết mày!”

Phác Xương là ân sư của anh ta, người đàn ông trước mặt anh ta dám xúc phạm ân sư của anh ta, điều này khiến Phác Tu Hiền tức giận.

“Tin hay không thì tùy anh!” Dương Tiêu nhẹ giọng nói.

Năm đó khi đang thực hiện nhiệm vụ anh đã từng đấu với Phác Xương, thực lực của Phác Xương thuộc hàng bậc nhất thế giới, thật đáng tiếc lại gặp phải anh, néu Phác Xương không chạy nhanh thì chắc chắn sẽ bị Dương Tiêu trực tiếp chém chết.

Thậm chí, Dương Tiêu còn chặt đứt hai ngón tay của Phác Xương, giết chết nhiều siêu cao thủ Taekwondo.

Phác Tu Hiền nhìn chằm chằm Dương Tiêu bằng ánh mắt đầy sát khí: “Tốt, rất tốt, sau đây tao sẽ tự tay giết mày rửa sạch nhục nhã mà mày đã mang đến cho tao và ân sư của tao.”

“Ok, vừa nãy anh công khai khinh thường võ thuật Trung Hoa của tôi, bây giờ anh chuẩn bị quỳ xuống chuộc tội đi!”

Mặt Dương Tiêu không chút gợn sóng nói.

Vừa dứt lời, sắc mặt của đám võ sĩ có mặt tại hiện trường trở nên cứng ngắc.

Bọn họ không hề biết Dương Tiêu lấy can đảm đó ở đâu mà dám nói chuyện với Phác Tu Hiền như thề.

Phải biết rằng, Phác Tu Hiền là một tài năng võ thuật được quan chức Taekwondo Hàn Quốc ca ngợi là ba nghìn năm có một. Với kỹ năng phi thường, ngay cả Lam Vi Vi cũng phải chào thua.

Vẻ mặt Triệu Vô Cực tràn đầy giễu cợt, suýt chút nữa anh ta đã tiền lên nói với Dương Tiêu, bốc phét đi, anh tiếp tục bốc phét đi, nếu có năng lực thì đem da trâu nổ tung đi.

Triệu Vô Cực nhìn chằm chằm bóng lưng của Dương Tiêu, trong lòng lắm bẩm: “Anh chết đi, mau bị Phác Tu Hiền giết đi, Đường Mộc Tuyết sẽ là của tôi.”

“Cậu chủ, tên này quá đáng ghét, mau giết anh ta đi!”

“Đúng vậy cậu chủ, tên này không chỉ coi thường cậu, mà còn dám làm nhục ngài Phác Xương, thực sự không thể tha thứ!”

“Giết anh ta, giết anh ta!”

Nhóm thanh niên Taekwondo Hàn Quốc đi theo Phác Tu Hiền tức giận nói.

Phác Tu Hiền nắm chặt tay, nhìn Dương Tiêu: “Quỳ xuống chuộc tội? Nếu mày đã yêu cầu như vậy, thì mày hãy quỳ xuống cho tao đi!”

“Dương Tiêu đến đây, đừng làm ẩu!” Lam Vi Vi vội vàng nói.

Lúc này, Lam Ví Vi vô cùng hối hận, nếu biết sẽ như thé này cô sẽ không gọi Dương Tiêu đến Thượng Võ Đường, nếu Dương Tiêu không đến thì sẽ không dính vào chuyện như vậy.

Thực lực của Phác Tu Hiền quá mạnh, ít nhất gấp máy lần sức chiên đấu của cô.

Bây giờ Dương Tiêu liên tục kêu gọi Phác Tu Hiền, Phác Tu Hiền đã rất tức giận, nếu Dương Tiêu có bất kỳ sơ xuất nào, cô không có cách nào giải thích với Đường Mộc Tuyết.

Dương Tiêu nhàn nhạt cười nói: “Yên nào, đối phó với mặt hàng không đâu vào đâu này vẫn quá dư sức.”

“Mặt hàng không đâu vào đâu?” Sắc mặt Phác Tu Hiền sa sằm lại.

Trong lòng Triệu Vô Cực vui mừng khôn xiết: “Dương Tiêu à Dương Tiêu, không làm sẽ không chết, anh xong đời rồi!”

“Có vấn đề gì à?” Dương Tiêu nhẹ giọng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK