Kết quả là gần trăm người ngồi xổm dưới đất đêm tiền với vẻ mặt cay đắng.
Nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, Phương Văn Châu không kìm được kinh ngạc trong lòng.
Thần chết xứng danh là thần chết, đây thật sự là muốn dạy dỗ người không trả mạng!
Đường Mộc Tuyết che đôi môi đỏ j gợi cảm không thể tưởng tượng nồi, cô không ngờ Dương Tiêu lại chỉnh đồn Miyamoto Masao như vậy.
Lam Vi Vi kinh ngạc: “Dương Tiêu, anh cũng xâu xa quá rôi?”
“Xấu xa? Sao lại nói như thế? Ông ta đòi năm mươi triệu tệ tiền thuốc: men, chẳng phải tôi đã đưa rồi còn gì.
Người Trung Hoa chúng ta quan tâm nhật đến uy tín. Nhiêu hơn thì tôi cảm thấy khó chịu, ít hơn thì lại thấy ngại, cô nói xem tôi phải làm thế nào? Chỉ đành phiền chủ nhà Miyamoto Masao tự mình đêm qua một lượt thôi!”
Dương Tiêu giang hai tay ra vẻ vô tội.
Lam Ví Vi đã không nói nên lời trước logic thần thánh của Dương Tiêu ngay tại chỗ.
“Chuyện đó, hay ông về trước đi?”
Dương Tiêu nhìn Phương Văn Châu hỏi.
Phương Văn Châu có thân phận đặc biệt, lúc này Lý Thần Chiến lại ở đây, nếu đề kẻ có lòng xấu phát hiện ra lẫn lộn thì sẽ không bù được mắt.
Phương Văn Châu biết ý, kính cần nói: “Vậy tôi về trước, nêu cậu Dương cần gì thì cứ liên lạc với tôi!”
“Cảm ơn!” Dương Tiêu lễ phép cười nói.
Phương Văn Châu biết Dương Tiêu đã chiêm được ưu thê, không cần ông tiếp tục ở lại đây giúp đổ.
Sau khi Phương Văn Châu rời ởi, Lam Vi Vi tò mò shối: “Ông Phương này là ai?”
Vừa nãy Phương Văn Châu ra mặt chắn động Miyamoto Masao, điều này khiến Lam Vi Vi khá tò mò.
“Ông Phương tên là Phương Văn Châu!” Dương Tiêu cười nhẹ.
Đường Mộc Tuyết lập tức trợn to hai mắt: “Phương Văn Châu? Chẳng lẽ là người ở tỉnh kia…
“Mộc Tuyết, biết là tốt, không cần nói phá!” Dương Tiêu cười nhẹ nhàng.
“Người ở tỉnh, trời ạ! Dương Tiêu, anh là quái vật?” Lam Vi Vi kinh ngạc nói.
Dương Tiêu cười không nói lời nào, anh tạm thời còn không biết phải nói với Đường Mộc Tuyết mình quen biết Phương Văn Châu như thế nào.
Đường Mộc Tuyết rất thông minh, cô lập EC cô nghĩ tới Dương Tiêu từng là quân nhân, có lẽ Phương Văn Châu nề mặt Dương Tiêu đã từng là quân nhân nên mới ra tay giúp đỡ.
Không lâu sau, tay của Miyamoto Masao đã cứng lại.
Ông ta suýt nữa bật khóc, bắt nạt người quá đáng, bắt nạt người quá đáng!