Miyamoto Masao cũng không phải kẻ ngồc, ông ta nháy mất.
Nhân viên nhà hàng và võ sĩ người.
Nhật hiểu ý, đầy nhanh quá trình đếm tiền.
Không lâu sau, Miyamoto Masao lấy ra một đồng xu cô nặn ra một nụ cười: “Cậu Dương, đêm xong rồi, thừa một tệ!”
Sau đó, Miyamoto Masao đưa mội tệ cho Dương Tiêu, muôn nhanh chóng tiễn thần dịch bệnh Dương Tiêu này đi.
“Đếm xong rồi? Nhanh như vậy?”
Dương Tiêu kinh ngạc hỏi.
Miyamoto Masao chớp mắt gật đầu:
“Đúng đúng đúng, đêm xong rôi; nhân viên nhà hàng và vệ sĩ của tôi đã từng làm việc trong ngân hàng nên đếm tiền cũng nhanh hơn!”
Trên thực tế, họ chỉ làm cho có lệ, không hề tính toán cần thận, cho qua hình thức mà thôi.
Về phần thừa một tệ là do Miyamoto Masao nói bừa, mục đích là đê nhanh qua loa cho xong.
“Hình như không đúng cho lắm, phải không Lý Thân Chiên? Chẳng phải vừa nãy anh nói thiếu mất mẫy tệ sao? Hai hay ba tệ ý nhỉ?” Dương Tiêu nghi ngờ hỏi.
Làm gì có chuyện Lý Thần Chiến không hiểu ý của Dương Tiêu, anh ta cũng bối ri nói: “Cụ thể thì tôi cũng quên rôi, không phải hai tệ thì là ba tật”
“Ưm, thừa tiên thì chắc chắn không phải đâu. Trùng hợp là nhân viên nhà hàng và vệ sĩ của chủ nhà Miyamoto đã từng làm việc trong ngân Hg vậy hãy đêm lại một lần nữa đi, y tâm, chúng tôi không thiếu tiền” Mặt Dương Tiêu trông vô hại.
Cái gì!!!
Không thiếu tiền? Đếm lại một lần nữa?
Miyamoto Masao như đã phải chịu một triệu điêm sát thương, trong lòng ông ta có vô sô con dê chạy loạn không ngừng.
Đò mờ, là cảm giác nhồi máu cơ timl Miyamoto Masao trọn to hai mắt, ông ta chỉ cảm thấy bệnh cao huyết áp _ cùng bệnh trải của mình sắp bị Dương Tiêu moi ra.
Cậu không thiếu tiền, mẹ nó tôi cũng không thiêu tiền, nhưng cậu dạy dỗ người khác như thê này thật sự chơi vui hả?
Toàn thân Miyamoto Masao rùng mình, chua xót nói: “Cậu Dương, tôi không cần tiền nữa là được rồi chứ?”
“Không cần nữa? Sao có thể thế được!” Dương Tiêu cười nói.
Bịch!
Khoảnh khắc tiếp theo, Lý Thần Chiến không khách sáo lại đá vào mông Miyamoto Masao: “Bảo ô ông đêm thì đêm đi, lề mề cái gì? Tin ông đây bắn ông không?”