Hạ Tùng Bách và Lý Đại Lực hàn huyên hai câu, sau khi Lý Đại Lực trải qua sự cố lần này, tính tình cũng trầm hơn hẳn.
Nhưng ánh mắt so với dĩ vãng càng thâm thúy hơn, suy nghĩ cũng nhiều hơn.
Trong sự kiện lần này, anh ta quả thực quá may mắn còn sống sót. Nhưng phải nằm trên giường, những ngày dưỡng thương, tiền thuốc men như nước chảy ra ngoài, Lý Đại Lực thực sự chịu không nổi. Từ trước tới nay, trên đôi vai anh ta phải gánh trọng trách cả một gia đình, thì nay lại trở thành giòi bọ hút xương tủy của người khác.
Tinh thần của Lý Đại Lực bị tra tấn dữ dội, nhiều đêm anh ta thức trắng trằn trọc không ngủ được, có lúc anh ta nghĩ chi bằng chết ở trên núi thì hay biết mấy.
Nhưng người vợ thiện lương của anh ta dùng chính trái tim bao dung của mình để bỏ qua những tật xấu lớn nhỏ của anh ta. Cô đã kéo anh ta trở lại từ bờ vực của sự sụp đổ bằng đôi tay thô ráp mà lẽ ra không nên có ở đôi tay của một người con gái.
Bình tĩnh, mạnh mẽ, không bao giờ bỏ cuộc.
Cô ấy dùng sự im lặng và quyết tâm của mình để nói cho Lý Đại Lực biết, dù anh ta có tốt hay xấu thì cô vẫn cần anh.
Lý Đại Lực ngửi thấy mùi máu tanh trên người của Hạ Tùng Bách, nói: “Cậu đi tắm trước đi, chỗ này để tôi.”
Hạ Tùng Bách lau mồ hôi rồi nhanh chóng chạy đi tắm bằng nước giếng.
Lý Đại Lực ở tại Hạ gia, điều gì nên biết anh ta đều biết. Hạ Tùng Bách biết lúc đại tỷ làm quần áo thì Lý Đại Lực cũng ở bên cạnh hỗ trợ.
Lý Đại Lực không giống như đại tỷ ngốc nghếch của anh, chị tâm tư đơn thuần, còn Lý Đại Lực là đại đội trưởng trong mấy năm, kiến thức tuyệt đối không kém hơn Hạ Tùng Bách.
Hạ Tùng Bách cởi quần áo, dùng khăn nhúng vào thùng nước lạnh, vừa nghĩ ánh mắt càng thêm thâm sâu.
Hạ Tùng Bách tẩy rửa cả người toàn mùi máu sạch sẽ, thay bộ quần áo cũ nát bằng một bộ đồ mới.
Lúc này, Triệu Lan Hương cũng đã tỉnh dậy, cô nhanh chóng đi làm cơm sáng.
Đại tỷ cũng dậy, cõng bà nội đi WC, rửa mặt, đánh răng.
Lúc cô tỉnh dậy thì phát hiện không thấy chồng đâu, sau đó chị nhìn thấy Lý Đại Lực đang ở trong sân, dùng cánh tay mạnh mẽ ra sức bổ củi, nước mắt giống như thủy triều không ngừng chảy xuống.
Bà nội Lý được cháu gãi cõng trên lưng, dùng tay lau sạch nước mắt cho cháu gái.
Trong giọng nói già nua của bà mang theo an ủi: “Từ nay con có thể yên tâm rồi.”
“Đại Lực là đứa nhỏ tốt, sau này nó sẽ giúp con chia sẻ công việc, từ giờ con sẽ không cần mệt mỏi như vậy nữa.”
Không có người đàn ông nào giống người đàn ông nào, bà nội Lý tìm chồng cho cháu gái cũng không phải để cháu gái có thêm gánh nặng. Bà vừa lòng nhìn thân hình cao cao của cháu rể, nhàn nhạt nói: “Về sau cho nó ăn nhiều cơm một chút, nuôi béo lên.”
Hạ Tùng Diệp ánh mắt lưu luyến liếc nhìn chồng, đôi mắt rưng rưng cười gật đầu, sau đó nhanh chóng cõng bà nội ra ngoài.
Bữa cơm sáng ngày hôm nay, so với mọi khi thì vui vẻ hơn nhiều.
Trên chiếc bàn gỗ tròn có thêm một vị trí.
........
Ăn sáng xong, Hạ Tùng Bách nhẩm tính số tiền kiếm được, rút mấy tờ ra.
Anh yên lặng nháy mắt với Triệu Lan Hương.
Triệu Lan Hương hiểu ý của Hạ Tùng Bách, sau khi thu dọn xong bát đũa thì theo anh ra ngoài.
Hạ Tùng Bách lấy xe đạp ra, vỗ vỗ nó, đẩy xe tới trước mặt Triệu Lan Hương: “Anh muốn đi cửa hàng bách hóa mua ít đồ vật, em đi cùng với anh nhé?”
Hôm nay vừa hay là cuối tuần, là ngày cuối tuần đầu tiên sau khi hoàn thành xong việc cày bừa bận rộn của vụ xuân.
Triệu Lan Hương đương nhiên là sẽ đồng ý, cô ngồi lên xe đạp của Hạ Tùng Bách.
“Em đi trước, chúng ta sẽ gặp lại ở ngã rẽ.”
Hạ Tùng Bách gật đầu, nhìn thân ảnh của cô biến mất, còn bản thân anh thì cũng nhanh chân đi bộ ra khỏi thôn Hà Tử.
Triệu Lan Hương chờ được nửa giờ, Hạ Tùng Bách mới đi tới, không biết cô hái hoa dại ở đâu mà lấy một bông hoa cài lên tai mình. Hoa sơn trà màu tím nhạt càng làm khuôn mặt xinh đẹp của cô trở nên thanh thoát hơn.
Nhìn hình ảnh sinh động trước mắt, Hạ Tùng Bách không nhịn được bước tới nhéo nhéo lỗ tai trắng như ngọc của cô.
“Thích loại hoa này sao?”
“Nhìn em thích như vậy, sau này mỗi lần trở về anh sẽ hái cho em một bó, loại hoa này mọc khắp nơi trên đường anh từ trên núi trở về.”
Triệu Lan Hương nói: “Được, anh còn chưa bao giờ tặng hoa cho em đâu!”
Nhớ tới lại có chút cảm khái, ngày trước ông chồng già nhà cô, mỗi ngày sẽ tặng cho cô một bó hoa. Hiện tại, phiên bản trẻ tuổi của anh thì lại mỗi ngày tặng cho cô một xâu thịt lợn.
Lương Thiết Trụ còn hiểu được mỗi ngày đưa cho vợ anh ta một bó hoa dại.
Bây giờ, rốt cuộc anh mới giác ngộ ra, điều này mang đến cho Triệu Lan Hương cảm giác đơn giản khi nói về tình yêu ở nông thôn, trong lòng lại tràn đầy giống như hương chanh, tươi mát nhưng lâu dài.
Cô hỏi Hạ Tùng Bách: “Hôm nay, anh muốn mua quần áo để đi làm ăn sao. Anh tìm em là tìm đúng người rồi, em có thể giúp anh chọn trang phục từ đầu tới chân.”
Hạ Tùng Bách chỉ cười, không nói gì.
Rất nhanh, Hạ Tùng Bách đã đưa cô tới cửa cửa hàng bách hóa.
Mùa xuân đẹp trời, rất nhiều đôi nam nữ đi đến chỗ này, trước sau ngày rồng ngẩng đầu là ngày đẹp để cưới gả.(ngày rồng ngẩng đầu bên TQ là ngày 2/2 Âm lịch). Anh đưa cô đi chọn hai mảnh vải dành cho phụ nữ, vải chất liệu tổng hợp mua ba thước, vải bông mua sáu thước, như vậy có thể làm được một bộ quần áo.
Triệu Lan Hương vuốt chất liệu mềm mại của vải dệt, người bán hàng tuy rằng thờ ơ nhưng vừa thấy là đôi tân nhân, liền không nhịn được đẩy mạnh tiêu thụ: “Tân nhân thì tốt nhất vẫn nên mua một chút đồ quan trọng như son phấn, ngày đại hỉ như thế sao có thể thiếu nó được chứ?”
Trên quầy hàng trưng bày rất nhiều các món đồ dùng cho phụ nữ, nhưng so với thành phố S thì kém rất xa, không chỉ thiếu hàng mà còn không có hàng chất lượng.
Triệu Lan Hương nhìn thoáng qua thì cũng không để ý nữa.
Hạ Tùng Bách cúi đầu, nghiêm túc chọn cho cô một hộp kem dưỡng hiệu Bách Tước Linh, được đựng trong vỏ sò, mở ra có một mùi hương nhàn nhạt.
“Chàng trai, cậu mua cái này liền không sai đâu! Đây là hàng hiệu trong nước, được vận chuyển từ thành phố lớn về đây!”
Tuy rằng, Hạ Tùng Bách rất muốn mua tặng cho Triệu Lan Hương nhưng vừa nghĩ tới bộ dáng như tân nương của cô, anh lập tức đỏ mặt, liếc mắt một cái cũng không dám nhìn. Người bán hàng còn đang không ngừng khoa môi múa mép đẩy mạnh tiêu thụ.
Bên cạnh cũng có một đôi tân nhân chân chính, người con gái chỉ thẳng vào mũi người con trai chỉ trích: “Chỉ có một chút tiền mà anh không bỏ ra được để mua cho em, anh nhìn người ta xem.”
“Sáu thước vải bông, ba thước vải sợi tổng hợp, người ta không thèm chớp mắt đã mua. Em như thế nào chọn phải người đàn ông nghèo rớt mồng tơi như thế này chứ!”
Triệu Lan Hương ngượng ngùng cười cười, nhanh chóng kéo Hạ Tùng Bách bỏ chạy.
Cuối cùng, Hạ Tùng Bách kéo cô tới trước gian hàng bán bếp than, anh nói: “Anh thấy em mỗi ngày đều bị củi lửa hun cho đỏ hết cả mắt, lẽ ra anh nên sớm mua một cái bếp than.”
Triệu Lan Hương kéo tay anh.
“Trong nhà không phải có củi đốt rồi sao? Còn một cái bếm lò lớn như vậy nữa, mua bếp than về sau lại phải thường xuyên vào thành phố mua than đá, như vậy rất phiền phức.”
Hạ Tùng Bách lập tức thanh toán tiền, sau đó lại lấy ra phiếu than đá đã sớm chuẩn bị, đi Cung Tiêu Xã mua mười cân than đa. Anh dùng đòn gánh để gánh, ban đầu trông anh giống như một chú rể đến mua đồ, lúc này trông chẳng khác nào một người làm cu li.
Triệu Lan Hương không cảm thụ được chút không khí lãng mạn nào, nhìn người đàn ông ngốc nghếch này, cô không nhịn được bật cười.
“Không phải anh muốn đi mua đồ sao? Chẳng lẽ anh sớm đã dự định mua những thứ này.”
Hạ Tùng Bách lắc đầu.
Triệu Lan Hương bước nhanh vào cửa hàng bách hóa, chi hơn mười tệ mua một đôi giày da, dùng túi của mình để bọc cẩn thận để bên người.
Cô ngồi ghế sau xe đạp, còn bếp lò và than đá được Hạ Tùng Bách để ở phía trước xe đạp. Hai người chậm rì rì mà cưỡi xe, dù sao thời gian còn nhiều, bọn họ cũng không cần vội vã.
Thời gian nhàn rỗi ở cạnh nhau là cho Hạ Tùng Bách rất hạnh phúc.
Anh đạp xe rất chậm, Triệu Lan Hương ngồi ở phía sau cũng rất thoải mái.
Cô nhẹ giọng ngâm một bài thơ:
“Nếu cuộc sống không đủ rộng lượng,
Chúng ta không cần phải trả ơn một cách keo kiệt.
Tại sao phải tính toán chi li,
Cái nào nhiều hơn để cho hoặc để nhận.
Nếu bạn có thể hào phóng,
Sao trông khốn nạn.
Nếu bạn có thể sang trọng,
Tại sao lại chọn sự cô đơn.
Đạt được là một loại hài lòng,
Cho đi là một niềm vui.
(bài thơ Nếu cuộc sống không đủ hào phóng của Wang Guozhen)
Hạ Tùng Bách nghe cô đọc xong, anh phát hiện bài thơ này anh đã từng nghe qua. Anh chỉ cho là bản thân không có văn hóa nên cũng không để ý, anh nói: “Em thật sự rất thích đọc sách.”
Triệu Lan Hương nói: “Ba mẹ em vì có thể học tập tốt nên sau này mới có thể tìm được công việc ổn định.”
“Nếu có cơ hội tiếp tục học anh sẽ đi học chứ, Bách ca?”
Hạ Tùng Bách nghe xong, hoàn toàn không có chút đắn đo, anh nói: “Có.”
“Học tập rất tốt, lại nhẹ nhàng không cần làm việc, học xong còn có thể ăn lương nhà nước.”
Triệu Lan Hương nói: “Em nói với anh những sự việc xảy ra ở trường học.”
Cô biết Hạ Tùng Bách chưa bao giờ đi học, vì vậy cô kể cho anh nghe chuyện lần đầu tiên cô đến lớp sinh học ở trường trung học, xem các mẫu vật ở bảo tàng và tiến hành các thí nghiệm hóa học. Ngoài việc học thuộc sách của Hồng Vệ Binh, cô còn đọc những bài thơ hay, những bài hát nổi tiếng của những nữ danh ca, nhưng mỗi kì thi cô đều có thể đạt được loại khá.
Hạ Tùng Bách nghe giọng nói trong trẻo của cô, lỗ tai anh ươn ướt giống như mưa xuân, thấm vào tận đáy lòng.
“Thật tốt.”
Triệu Lan Hương lại nói: “Bà nội dạy cho anh những gì, toán học, vật lý, hóa học....hay quốc văn?”
Hạ Tùng Bách gật đầu rồi lại lắc đầu.
“Rất phức tạp, có lẽ ngay cả bà đã dạy những gì cho anh đều không nhớ được. Toán học một ít, vật lý cũng dạy một ít, quốc văn thì dạy nhiều hơn, tiếng Anh cũng có, vẽ tranh, thổi sáo...rất nhiều.”
“Cây sáo kia là bà nội dùng trúc làm cho anh. Khi anh còn nhỏ lấy đi thổi, sau đó còn xem nó thành củi đốt, khiến bà tức giận mấy ngày trời không để ý tới anh.”
Hạ Tùng Bách dừng lại một chút, giọng nói xấu hổ: “Em còn nhớ ngày đó chúng ta lên núi Ngưu Giác đào hộp gỗ đó không, bên trong có một cuốn sách chính là bức vẽ của anh trước đây.”
“Anh rất ghét mấy thứ này, học cũng không xong, có điều sau này vẽ cũng có chút giống.”
Hạ Tùng Bách vĩnh viễn nhớ rõ, bà nội vì để lừa anh vẽ tranh mà nói với anh chuyện xưa về bút thần Mã Lương. Cuối cùng, bà còn nói nếu anh có thể vẽ giống Mã Lương, vẽ giống như thật, thì những thứ anh vẽ sẽ đều có thật.
Khi đó, mỗi ngày Hạ Tùng Bách đều muốn ăn thịt, nên nhìn thấy con lợn của đại đội thì vẽ, vẽ hết một mùa hè, kết quả cái rắm cũng không có chui ra.
Triệu Lan Hương nghe xong trợn mắt, há hốc mồn.