Bà Lý trước đó đã chia bảo vật trong nhà thành ba phần, các cháu trai cháu gái một phần, bà giữ lại một phần. Phần Hạ Tùng Bách Bà giao cho cháu dâu bảo quản. Bảo cô lấy ra một tờ giấy đưa cho cháu trai.
“Nghe nói ông thông gia thích mấy món đồ chơi bằng vàng và đá, đây là loại vàng và đá mà hồi đó bố chồng con mua của người khác, rất có giá trị để sưu tầm.”
“Mặc dù bây giờ chúng không có giá trị bao nhiêu, nhưng nếu giữ lại thì sau vài năm giá trị sẽ từ từ tăng lên, sau khi cháu đào nó lên thì giúp bà chọn một phần, để cháu mang về thành phố G.”
Nói tới đây bà có chút thương cảm, không biết cảnh tượng náo nhiệt hiện tại có thể kéo dài bao lâu, cháu trai và cháu dâu của bà đều làm kinh doanh nên không có khả năng ở nông thôn mãi được.
Người làm ăn không tránh khỏi phải bôn ba, rất giống hoàn cảnh chồng và con trai bà năm đó chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Bà nhìn chàng trai trước mắt, ngày xưa trầm mặc ít nói, tự ti mẫn cảm, mà nay đã dần dần trưởng thành thành một người đàn ông có thể đảm đương một phía.
Bà Lý cũng ý thức được anh cũng sắp rời xa bà, giống như chim ưng non có một ngày phải rời khỏi sào huyệt giương cánh bay về phía trời xanh, sáng lập một bầu trời mới.
Hạ Tùng Bách thấy bà nội u sầu, anh mỉm cười nói:” Bà đi cùng chúng con nhé.”
“Lúc trước không phải bà đã nói sẽ tự tay dạy dỗ Đường Đường và Đại Hải sao, Đường Đường cùng Đại Hải bây giờ còn chưa biết nói, bà phải chịu trách nhiệm với bọn chúng.”
“Cháu nói, là muốn bà dạy bọn nhỏ học………..”
“Bà không cùng chúng cháu đi thành phố G, thì làm sao dạy Đường Đường và Đại Hải được chứ? Thành phố G phát triển rất nhanh, phong thổ cũng rất tốt, cháu và Lan Hương đã bàn với nhau sẽ mua một căn nhà có sân vườn, đủ cho bà sống thoải mái, bà thích nuôi gà thì nuôi gà, thích trồng rau thì trồng rau, nếu bà thức dậy thích nhìn thấy núi non, vậy thì chúng ta ra ngoại ngoại ô sống cũng được.”
Hạ Tùng Bách đầy hy vọng nói liên miên về kế hoạch tương lai, bà Lý nghe mà mắt cay xè.
Bà lẩm bẩm nói:” Đúng vậy, bà đồng ý với cháu, sẻ dạy Đường Đường bà Đại Hải……… Dạy bọn nhỏ học ngữ văn, số học, hội họa…… Giống như dạy cháu.”
“Bà sẽ dạy cho tụi nhỏ tất cả những gì mà bà còn nhớ trong đầu."
Hạ Tùng Bách nắm chặt bàn tay nhăn nheo như cây khô của bà nội, nhìn bà bằng ánh mắt khích lệ và ấm áp.
………….
Rất nhanh sau đó, Hạ Tùng Bách cầm “bản đồ kho báu” mà bà nội cho, dẫn theo mọi người đi đào sản nghiệp tổ tiên. Cùng đi có anh rể Lý Đại Lực, bạn tốt Lương Thiết Trụ.
Bản đồ mà bà nội cho có tổng cộng năm chỗ, ba chỗ còn lại không khó tìm, khó tìm chính là bảo vật được chôn giấu ở hai nơi gần núi Ngưu Giác. Trận lở đất năm đó đã phá hủy ngọn núi hùng vĩ tráng lệ này, phá hủy những cánh đồng bậc thang mà mọi người đã ngày đêm cần cù chăm chỉ khai phá. Núi lở đi qua để lại cảnh tượng hoàng tàn khắp nơi, đỉnh núi trông giống như tơ nhện rạn nứt, hiện tại ngay chỗ những khe nứt đã mọc lên từng lùm cỏ dại, trước mắt là một vùng màu mỡ tươi tốt. Hôm nay nhìn lại không khỏi làm lòng người thổn thức.
Đặc biệt là Lý Đại Lực ở nơi này gặp kiếp nạn sinh tử, cuối cùng cũng nhặt về được một cái mạng.
Bọn họ vào núi một lúc thì nhìn thấy ngôi mộ của các xã viên mà họ cđã hôn cách đây vài năm ở chỗ ngã ba. Đó là nơi an nghỉ của những nạn nhân không tìm thấy thi thể và đã mất tích hoàn toàn.
Những ụ đất nhỏ cỏ dại mọc um tùm, nếu như người chết không có người nhà đi tảo mộ, sợ là có thể mọc cao quá người.
Ba người Hạ Tùng Bách nhìn hồi lâu, cúi người kính rượu xong mới đi đường vòng lên núi. Núi Ngưu Giác là một dãy núi rất lớn, bao gồm một đỉnh chính và hai đỉnh phụ, mà trong đó chỉ có một phần sườn núi được khai khẩn làm thành khẩn ruộng bậc thang.
Hạ Tùng Bách cẩn thận tìm hiểu địa hình, tìm kiếm các điểm dọc theo bản đồ do bà nội đưa cho, anh nhớ lại từng cọng cây ngọn cỏ trên núi Ngưu Giác năm xưa, so sánh với hoàn cảnh đã thay đổi ở hiện tại, sau khi suy nghĩ một lúc mới phác họa ra được một số điểm có khả năng chôn giấu nhất.
Hạ Tùng Bách nói: "Về sau có chế độ cải cách ruộng đất mới, trong thôn hiện nay có cho nhận thầu đỉnh núi, mình phải nhận thầu ngọn núi này thôi.”
“Sản nghiệp của tổ tiên nhà mình còn chôn ở ngọn núi này, nên sẽ thuê ngọn núi này luôn.”
“Chúng ta có thời gian có thời gian đào từ từ."
Lương Thiết Trụ vỗ nhẹ vào đầu: "Ôi, ôi, thuê những ngọn núi này sẽ tốn bao nhiêu tiền, bảo bối nhà anh Bách có đáng với số tiền này không?”
Những năm gần đây cậu ta không đi theo anh Bách lăn lộn như Lý Trung, cho nên không biết anh Bách hiện tại như thế nào, hôm nay gặp lại, nghe giọng điệu này của anh Bách, lại là không nói làm cho người ta kinh ngạc thì đến chết cũng không thôi.
Nhưng Lương Thiết Trụ nhớ tới nhiều năm trước mình bị đánh cho sưng mặt, hiện tại nghe anh Bách nói cũng chỉ chết lặng. Đôi vợ chồng này đều là những người có tài năng ngoài sức tưởng tượng, Lương Thiết Trụ chỉ cần đi theo kiếm ăn là đủ rồi.
Trong những năm qua, Lý Đại Lực cũng không rời khỏi thôn, mặc dù hợp tác xã đã không còn, chức vụ đội trưởng của anh ấy chỉ còn tồn tại trên giấy tờ mà thôi.
Nhưng bởi vì anh ấy đã dẫn dắt nhóm xã viên ấn dấu tay, đánh cược tính mạng bản thân và gia đình thực hiện chế độ hợp tác sản xuất gia đình, địa vị của anh ấy trong trong lòng các xã viên không thể bị lung lay. Một năm trước anh ấy đã được bình chọn làm trưởng thôn của thôn Hà Tử.
Anh ấy châm một điếu thuốc, bình tĩnh nói: "Tôi cũng đã đóng dấu hợp đồng rồi, ngọn núi này là tài sản tập thể, đến lúc đó tổ chức một buổi đấu giá tập thể, hoàn tất quy trình là được."
Hạ Tùng Bách đã thăm dò được địa điểm thay đổi kho báu trên núi Ngưu Giác, lại đi giẫm giẫm tìm xem một vài chỗ khác, năm đó lão địa chủ nhà họ Hạ chôn sản nghiệp tổ tiên tương đối vội vàng, chỉ cần tìm đúng chỗ, đào sâu một hai thước là có thể tìm ra bảo vật.
Hạ Tùng Bách đã tìm được một ngọn núi theo bản đồ, ba người đã bắt tay vào công việc, đào liên tiếp mười mấy hố, mất cả một ngày để khai quật ra hai địa điểm chôn giấu.
Lương Thiết Trụ ôm cái rương cao nửa người, nếu không phải mấy năm nay vẫn luôn rèn luyện sức mạnh của cánh tay vì kỹ năng nấu nướng thì có lẽ cậu ta đã không thể nâng nổi chiếc rương lớn này rồi.
Cậu ta ngu người nhìn chằm chằm Hạ Tùng Bách hỏi: "Có thể mở ra xem thử, để em được mở mang tầm mắt không?”
Hạ Tùng Bách sảng khoái đồng ý.
Thiết Trụ chà xát hai tay, cầm rìu chặt chặt ổ khóa, sau khi một tia lửa lóe lên, cậu ta thổi một hơi lên cái rương, rồi mở rương ra. Bên trong là một rương đầy phân tro được lót bằng rơm dày
Những bảo bối tỏa ra ánh sáng lung linh mà họ tưởng tượng cũng không tồn tại, những gì mà họ nhìn thấy là một đống tro đen thùi lùi và rơm thối. Ai nhìn thấy đống đồ này cũng không thể nghĩ rằng có kho báu tồn tại.
Thiết Trụ nghẹn ngào thở ra.