Triệu Lan Hương bảo Phan Vũ chờ Tưởng Mỹ Lệ trở về lúc đó hãy đi tới đồn công an. Đồng thời, cô lại nhắn thêm một điện báo, muốn Tưởng Mỹ Lệ dùng tốc độ nhanh nhất trở về thành phố N ghi khẩu cung.
Sau đó cô trở về thôn Hà Tử, Cố Hoài Cẩn đang dùng mấy viên kẹo dụ Hạ Tùng Diệp nói chuyện.
Ông nói: “Tôi về nhà ăn tết mấy ngày, nhà các người xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tại sao ai cũng không vui vẻ, lại còn có công an tới cửa?”
Hạ Tam Nha còn nhỏ, không giữ kín được chuyện gì, nhưng bà nội Lý đã dặn dò bé. Chuyện này không thể nói lung tung ra ngoài, để người khác nghe được sẽ ảnh hưởng không tốt đến chị cả.
Hạ Tam Nha liếc nhìn viên kẹo, mím chặt môi lại, chạy tới chuồng gà cho gà ăn. Bé vung một nắm cám, đám gà mái phành phạch chạy tới, bao quanh lấy cô bé. Ngay cả con gà mái được Cố Hoài Cẩn chăm sóc cũng chạy như gió tới mổ cám.
Cố Hoài Cẩn xấu hổ nhìn thoáng qua đứa nhỏ, lại liếc mắt nhìn Triệu Lan Hương.
Triệu Lan Hương xoa xoa đầu Tam Nha, cầm lấy mấy viên kẹo của Cố Hoài Cẩn nhét vào trong túi của Tam Nha.
“Đây là phần thưởng dành cho Tam Nha, cho gà ăn xong thì em qua bên kia mà ăn.”
Cố Hoài Cẩn bị biểu hiện thờ ơ của Triệu Lan Hương làm cho nghẹn họng.
Ông tức giận nói: “Haiz....mọi người mấy hôm nay bị làm sao vậy, ai cũng đều như vậy.”
Triệu Lan Hương nghĩ Cố Hoài Cẩn còn chưa biết chuyện này, liền kể tất cả chuyện mà Ngô Dung đã làm cho Cố Hoài Cẩn nghe.
Cố Hoài Cẩn dù sao cũng là thầy của Ngô Dung, sau khi nghe xong ông cực kỳ phẫn nộ.
“Thì ra là như thế....”
Triệu Lan Hương không chút khách khí nói: “Ông cũng không thể tin được phải không. Ngày hôm đó chính mắt tôi nhìn thấy những hành động của y, tâm lý của y đã rất vặn vẹo rồi. Nhưng tư duy của y vẫn còn rất tỉnh táo, sau khi y tỉnh lại, việc thứ nhất y làm chính là mời luật sư tố cáo ngược lại chúng tôi, uy hiếp Bách ca. Y đã quan sát Bách ca rất lâu, giống như con rắn độc núp trong bóng tối, tìm kiếm cơ hội để cắn người ta một cái.”
Cố Hoài Cẩn căm giận nói: “Uy hiếp hai người cũng ghê thật nhỉ, nhưng nó lấy đâu ra tiền để mời luật sư?”
Cố Hoài Cẩn suy nghĩ: “Trước kia, tiền để nó có thể đi học là dựa vào số tiền mà mọi người quyên góp mới có được. Ba mẹ nó đều bị bắt đi lao động cải tạo ở lâm trường Tây Bắc...Năm ngoái, ba mẹ nó mới được khôi phục danh dự, vậy lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Chính vì bởi vì điều kiện gia đình kém, xuất thân không tốt, nên bây giờ ba mươi tuổi rồi vẫn chưa kết hôn.”
Cố Hoài Cẩn và Triệu Lan Hương nói rất nhiều về chuyện của Ngô Dung, cuối cùng ông cảm khái nói: “Thật ra, tôi vẫn luôn nghĩ trong những học trò của tôi thì Ngô Dung không thể tính là người thông minh nhất, cũng không có tính kiên nhẫn nhất, chuyện gì cũng không tham gia, rất nhiều lúc bị người ta không để ý tới. Hiện giờ nghĩ lại....trong bốn đứa học trò thì có lẽ Ngô Dung là người thông minh nhất, nó hiểu được làm sao để che dấu bản thân...”
Cố Hoài Cẩn đang nói, đột nhiên trong đầu ông nảy ra một ý nghĩ, đây vẫn luôn là chuyện ông canh cánh trong lòng.
Trong nháy mắt, ông lại nghĩ tới hình ảnh ngày Tôn Tường bị chụp còng tay, lúc đó Tôn Tường hổ thẹn nhắc nhở ông một câu: Cẩn thận Ngô Dung.
Cố Hoài Cẩn vỗ đùi: “Con nhóc kia, tôi nghĩ đến một vấn đề.”
“Khó trách nó hiện tại dám càn rỡ như vậy, có khi nào khoản tiền công của dự án ruộng bậc thang đang ở trong tay nó không?”
.....
Mà ở bên kia, người nhà của Ngô Dung tới tìm Phan Vũ, bọn họ chặn Phan Vũ ở trong ký túc xá và nói chuyện hết một buổi sáng.
“Tiểu Dung của chúng tôi...Từ nhỏ đã là một đứa trẻ ôn hòa, hiểu chuyện, đối nhân xử thế và học tập đều rất tốt, tuyệt đối sẽ không làm những việc không bằng súc sinh này. Đồng chí Phan, cô ngàn vạn lần đừng tin lời nói dối của Hạ Tùng Bách.”
“Trước khi làm bất cứ chuyện gì, cô đều nên suy nghĩ cho danh dự của bản thân mình, làm như vậy có đáng hay không...”
Phan Vũ xanh mặt nghe bọn họ uy hiếp.
Giữa trưa, Hạ Tùng Bách mang cơm tới cho chị gái, tiện đường cũng tới ký túc xá thăm Phan Vũ. Kết quả, vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Phan Vũ đang nằm im trên giường, trên cổ tay máu không ngừng chảy ra.
Hạ Tùng Bách quăng hộp cơm, cuống quýt lấy tay ấn chặt vết cắt trên cổ tay của Phan Vũ, bế cô ta chạy như điên tới bệnh viện.
Phan Vũ mơ mơ màng màng mở mắt ra, lần đầu tiên được nằm trong lồng ngực của Hạ Tùng Bách, cô ta nói: “Bách ca, trên người anh thật ấm.”
Hạ Tùng Bách gian nan nói: “Cô tại sao lại ngu ngốc như vậy, có chuyện gì mà không qua được?”
Phan Vũ giống như trăn trối lại việc cuối cùng: “Buổi sáng hôm nay, em đã đi báo án.”
Hạ Tùng Bách không nói gì, tăng tốc đưa Phan Vũ tới phòng phẫu thuật.
Anh trầm tư ngồi trên hành lang của bệnh viện, quanh chóp mũi đều là mùi của nước sát trùng, cả người rét run. Giống như cái lạnh giá của mùa đông vẫn chưa qua đi và mùa xuân cũng chưa có tới....
Anh tự hỏi chuyện của Phan Vũ, chuyện của chị gái, thậm chí rất nhiều người đã bị Ngô Dung hại. Tôn Tường, Vương Dương, những người đã chết ở trên núi, năm nay cỏ cũng đã mọc cao. Hạ Tùng Bách suy nghĩ rất nhiều, cũng do dự thật lâu. Rất nhiều hồi ức giống như phù quang lược ảnh, lần lượt xuất hiện trong đầu anh.
Phải trả lại công bằng cho Phan Vũ, cả những người khác cũng vậy.
Hạ Tùng Bách biết rằng rất nhanh sẽ có chuyện xảy ra, bởi vì Phan Vũ đã đi tới đồn công an tố cáo Ngô Dung, hiện tại họ sẽ đi tìm bằng chứng, như vậy bên phía Ngô Dung sẽ không hành động nhanh như vậy được. Anh phải tranh thủ thời gian, nhớ lại quãng thời gian bản thân bắt đầu bước lên con đường đầu cơ trục lợi, trong lúc đó đã làm những cái gì, Ngô Dung đã theo dõi anh bao lâu rồi.
Hạ Tùng Bách hỏa tốc đi tìm Lý Trung để bàn bạc một số chuyện.
Hạ Tùng Bách hỏi Lý Trung: “Khoảng thời gian trước, tôi bảo ông xây dựng thêm một cái trại lợn, ông làm xong chưa?”
Lý Trung không hiểu sao tự nhiên Hạ Tùng Bách lại nhắc đến chuyện này, chỉ trả lời: “Còn chưa làm xong, sao có thể nhanh như vậy được, không phải nói tháng ba là được sao?”
Hạ Tùng Bách sầm mặt, nói từng câu từng chữ: “Hiện tại, ông lập tức cho người vận chuyển hết toàn bộ số lợn đến trại mới, hủy cái trại cũ đi, cần phải đảm bảo mỗi cái cọc gỗ cũng phải tiêu hủy sạch sẽ.”
“Bởi vì, rất nhanh sẽ có người tới tra xét.”
Lý Trung nghe vậy, sợ đến tè ra quần chạy đi an bài người.
Mùa xuân, những cây liễu ở hai bên đường đua nhau nở rộ, khi gió thổi qua, những chiếc lá trên cành rơi rung bay trong không khí, giống như những bông tuyết bay trên bầu trời.
Mùa xuân se lạnh.
.........
Nhà họ Hạ.
Triệu Lan Hương đã làm xong cơm chiều, dọn xong bát đũa chờ Hạ Tùng Bách trở về.
Cô ngồi chờ đợi, nhưng không nghĩ tới người cần chờ lại không trở về, ngược lại lại chờ được một vị khách không mời mà đến.
Tưởng Kiến Quân toàn thân lạnh lẽo, đi tới nhà họ Hạ. Những hạt mưa phùn rơi trên người anh ta, khiến cho thân hình của anh ta càng thêm cao lớn.
Anh ta mặc một chiếc áo khoác quân đội dài và rộng màu xanh lá thông, đội chiếc mũ có gắn hình quốc huy. Khi cúi xuống, anh ta lộ khuôn mặt thâm trầm, có một loại khí chất anh hùng được tôi luyện bằng máu.
Tưởng Kiến Quân ngữ khí ôn hòa, bình tĩnh nói với Triệu Lan Hương: “Anh nên sớm nghĩ tới chuyện em cũng trọng sinh.”
“Lúc nghe được tin tức về Hạ Tùng Bách, anh càng chắc chắn.”
Tưởng Kiến Quân từ trong bọc hành lý trên lưng mình lấy ra những món đồ, anh ta dùng hai tay, đưa tới trước mặt Triệu Lan Hương.
Anh ta nghiêm túc nói: “Những món đồ em tặng anh, anh đều tìm lại từng cái một.’
“Anh nghĩ em trọng sinh cũng rất tốt. Như vậy những gì anh nợ em, anh sẽ bù đắp lại tất cả.”
Triệu Lan Hương cũng không muốn dây dưa không dứt với Tưởng Kiến Quân. Cô sắp xếp lại bát đũa, một tay ném túi đồ của Tưởng Kiến Quân xa ba mét. Những đồ vật rơi ra từ trong túi da chưa được buộc chặt lại, đó là những món đồ không có giá trị, được làm thủ công rất đơn giản, hình thức cũng không đẹp mắt, nhưng có thể nhìn ra được chúng đều tốn không ít tâm tư của chủ nhân.
Có con dấu tự làm, đèn lồng bị bẹp, hoa giấy nhàu nát, biểu tượng quân đội được chạm khắc từ gỗ vụn, hộp nhạc được bán với số lượng hạn chế ở thành phố S năm 1975, đồng hồ quả quýt...
Đôi mắt trầm tĩnh của Tưởng Kiến Quân mang theo sự bá đạo trời sinh, tuy rằng anh ta đã áp chế rất nhiều nhưng vẫn không nhịn được mà sầm mặt. Tưởng Kiến Quân tóm lấy cánh tay của Triệu Lan Hương, kéo cô ra bên ngoài.
Anh ta đứng đối diện với Triệu Lan Hương ở dưới mái hiên của nhà họ Hạ: “Em đã lừa anh suốt một năm.”
Triệu Lan Hương có gắng tránh thoát cánh tay của Tưởng Kiến Quân, nhưng người đàn ông bá đạo này có sức mạnh rất lớn, anh ta nắm chặt khiến cô không thể nào thoát ra được.
“Vì một người đàn ông mà em hao tổn tâm tư như vậy, coi anh trở thành thằng ngốc mà trêu đùa. Triệu Lan Hương, em thỏa mãn chưa? Sợ anh đối phó với anh ta phải không?”
“Trở về với anh đi!” trong giọng nói của Tưởng Kiến Quân lộ ra sự mệt mỏi, giống như cầu xin.
Triệu Lan Hương vùng ra khỏi cánh tay của Tưởng Kiến Quân, hét lên với anh ta: “Anh nổi điên làm gì?”
“Anh có mặt mũi nào mà tới gặp tôi?”
Tưởng Kiến Quân cúi đầu, nhìn chăm chú vào đôi mắt của Triệu Lan Hương: “Niếp Niếp và Kiệt Kiệt của chúng ta...Em không cần bọn nhỏ sao? Năm này là lúc Niếp Niếp ra đời, em vẫn luôn hối hận vì đã không sinh được con ra, cùng anh trở về...”
Triệu Lan Hương nghe đến cái tên này, dùng chân đá vào xương bánh chè của Tưởng Kiến Quân, cô dùng hết sức để đá làm cho Tưởng Kiến Quân không kịp đề phòng mà hét lên một tiếng.
“Anh không xứng để gọi tên bọn nhỏ.”
“Anh quỳ xuống cho tôi.”
Tưởng Kiến Quân nhìn Triệu Lan Hương, không hề chớp mắt xốc vạt áo lên quỳ hai đầu gối xuống trước mặt Triệu Lan Hương.
Anh ta chậm rãi nói: “Sau khi em đi rồi, anh chuyển tro cốt của Niếp Niếp và Kiệt Kiệt qua sân nhà. Mỗi buổi sáng, anh tỉnh dậy đều có thể nhìn thấy bọn nhỏ, đọc thơ và cùng nói chuyện với bọn nhỏ.”
Tưởng Kiến Quân căng thẳng, khuôn mặt nghiêm túc dường như chỉ là lớp vỏ cứng, bao bọc lấy trái tim yếu mềm của anh ta.
Giọng nói của Tưởng Kiến Quân trở nên nghẹn ngào: “Anh thừa nhận trước kia rất khốn nạn, nhưng anh chưa bao giờ chủ động phản bội em. Chuyện của Phương Tĩnh...là người khác hãm hại, anh từ trước đến nay chưa bao giờ nghĩ tới chuyện ly hôn với em. Anh đã từng nghĩ tới chúng ta sẽ bên nhau cả đời...anh yêu em...”
“Trước nay đều chỉ có mình em.” Tưởng Kiến Quân gian nan nói, mang theo âm điệu khổ sở.
Triệu Lan Hương một chút cũng không muốn nhìn bộ dáng anh ta, một chữ cũng không muốn nghe.
Lúc nghe thấy Tưởng Kiến Quân nhắc tới Hạ Tùng Bách, cô căng thẳng đề phòng.
Vì anh ta đã nhắc tới, nên cô mới dám nói: “Anh không xứng nhắc tới tên bọn nhỏ. Các con từ trước đến nay đều chưa cảm nhận được tình yêu thương của anh, cũng không được sinh ra trong sự chờ đợi của anh. Lúc các con còn ở trong bụng của tôi đã nhận hết ủy khuất, lúc các con sinh ra cũng không có ba. Tôi vĩnh viễn nhớ rõ ngày hôm đó, tôi gọi điện cầu cứu anh, xin anh đưa tôi đến bệnh viện, kết quả anh đã làm gì?”
“Anh nói dối tôi, anh rất bận, anh làm Niếp Niếp của tôi chưa kịp nhìn thế giới này đã phải rời đi. Con nếu có thể sinh ra nhất định sẽ là một cô bé thông minh, lanh lợi, tôi sẽ mặc quần áo cho con, sẽ cho con ăn những món ăn mà tôi nấu, con sẽ ca hát, nhảy múa, đọc thơ...”
“Kiệt Kiệt sẽ giống như Tiểu Hổ Tử, được nhận hết mọi tình yêu thương. Con tuy rằng có một người ba lạnh lùng nhưng sẽ có mẹ yêu thương, có cậu thương, có ông bà ngoại. Quần áo đến năm năm tuổi của con tôi đã chuẩn bị hết, tỉ mỉ từng đường kim mũi chỉ. Trong đầu tôi luôn nghĩ tới bộ dáng của con khi mặc những bộ quần áo này sẽ như thế nào. Kết quả, con đã chết_____”
“Ngày con hỏa táng, tôi đốt hết từng bộ từng bộ, con chết vào mùa đông, tôi sợ con bị chôn ở dưới đất sẽ lạnh_____”
Từ trước đến nay, Tưởng Kiến Quân đổ mồ hôi chứ không rơi lệ, lúc này anh ta bật khóc, những giọt nước mắt bắn lên chiếc áo khoác nỉ.
Triệu Lan Hương nói xong, lạnh lùng ngẩng đầu lên, lau khô nước mắt: “Anh từ trước tới nay đều chưa làm cho chúng tôi cái gì, hôm nay tôi chỉ cầu xin anh một việc.”
“Có thù báo thù, có oán báo oán. Hạ Tùng Bách là vì giúp tôi trả đũa anh. Nếu anh muốn trả thù thì cứ nhắm vào người tôi, mọi chuyện đều xuất phát từ mong muốn của tôi, nếu anh muốn trả thù, anh cứ việc trả thù trên người của tôi.”
“Tưởng Mỹ Lệ đâu? Tôi gọi điện báo để cô ấy trở về, cô ấy đang ở đâu, hiện tại tôi rất cần cô ấy giúp.”
Tưởng Kiến Quân lắc đầu, anh ta nói: “Anh hận Hạ Tùng Bách còn không hết, sao có thể giúp đỡ anh ta chứ?”
“Có điều, nếu em đồng ý đồng ý với anh một việc, anh có thể lập tức cứu anh ta ra...”
Tưởng Kiến Quân nghiến chặt răng, quai hàm căng chặt, trên trán cũng nổi lên gân xanh.
...........
Mùa xuân, cành liễu bay phất phơ trên đầu vai người đi đường, nhuộm thành một mảng sương trắng.
Lý Trung vừa đi vừa mắng Ngô Dung: “Cái thằng chết bầm! Triệt đường làm ăn của người khác, sẽ không được chết tử tế.”
“Tôi cũng muốn liều mạng với y.”
Hạ Tùng Bách hỏi lại Lý Trung đã an bài trại nuôi xong xuôi chưa, anh muốn đi tới bệnh viện. Hạ Tùng Bách giao tất cả số tiền của mình cho Lý Trung, hầm để tiền nhà Lý Trung rất dày và chắc chắn, mọi chuyện Hạ Tùng Bách đều phó thác cho Lý Trung.
Anh nhàn nhạt nói: “Ông cất số tiền này cẩn thận, nếu ngày nào đó tôi phải đi tù, thì giao một nửa số tiền cho bà nội tôi, một nửa còn lại đưa cho Lan Hương. Tôi cũng không xác định được Ngô Dung đã biết được bao nhiêu. Nếu không thể che dấu được tôi sẽ nhận hết trách nhiệm thuộc về mình, cố gắng hết sức bảo đảm không liên lụy tới mọi người.”
Hạ Tùng Bách rời khỏi nhà Lý Trung, đi tới ký túc xá của Phan Vũ, lấy giúp cô ta mấy bộ quần áo để thay. Anh bỏ tiền thanh toán tiền thuốc men cho Phan Vũ, suy nghĩ một chút lại đi Cung Tiêu Xã mua cho cô ta sữa bột và mạch nha, thuận tiện cũng mua cho Triệu Lan Hương một chiếc bút máy để dùng khi đi học. Bởi vì có khả năng những ngày sau này, anh sẽ không có biện pháp ở cùng với cô.
Làm xong những việc này, Hạ Tùng Bách cưỡi xe đạp trở về thôn Hà Tử, vừa mới về tới cửa thôn, đã bị mấy người công an bắt đi.
Tại đồn công an, Hạ Tùng Bách nghiêm túc viết lời khai, chỉ thừa nhận việc anh và Ngô Dung có mâu thuẫn, lại miêu tả kĩ càng hành vi phạm tội của Ngô Dung, cuối cùng anh kí tên của mình ở bên dưới tờ khai.
Hạ Tùng Bách đưa tờ giấy tới trước mặt cảnh sát viên, người này liếc nhìn tên của anh, sau đó lại nhìn lại một cái.
“Ai da, bắt được cậu đầu cơ trục lợi mà còn không chịu nhận, lá gan thật không nhỏ, Hạ Tùng Bách ơi là Hạ Tùng Bách....bảo cậu viết công việc đầu cơ trục lợi, cậu lại viết cái gì đây?”
“Lập tức viết lại, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị.”
Cảnh sát viên ném tờ khai lên mặt Hạ Tùng Bách, ngay lúc này ở cửa có một vị lãnh đạo cao gầy nhưng cường tráng đi vào.
Vị lãnh đạo này nhìn thoáng qua lời khai của Hạ Tùng Bách,nói: “Hạ Tùng Bách phải không...cậu về trước đi.”