Mục lục
Bạch Phú Mỹ Những Năm 70
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lương Thiết Trụ đang làm công tác tư tưởng cho Hạ Tùng Bách. Nhớ năm đó, anh ta đói đến mức không có cơm ăn, thiếu chút nữa là vào rừng làm cướp, khi sư phụ anh ta đưa anh ta bước vào con đường này, cũng đã nói những lời như vậy.

Lời nói hùng hồn đầy lý lẽ, trở thành con buôn cũng rất đáng kiêu ngạo và vinh quang.

Lúc đó Lương Thiết Trụ nghĩ: làm lưu manh thì cùng lắm là vi phạm kỷ luật, đông trộm một ít, tây trộm một ít, người ta ghét như chó. Nhưng ....Nhưng ít nhất cũng không làm gì đến nỗi bị giết chết. Đầu cơ trục lợi làm lớn quá, bị xử bắn cũng đã từng xảy ra. Nhưng khi đó “sư phụ” anh ta “nhẹ nhàng” khuyên bảo anh ta, tẩy lão Lương Thiết Trụ hết lần này tới lần khác, anh ta mới miễn cưỡng mà tiếp nhận sự “an ủi” này. Nhưng tận đáy lòng anh ta vẫn coi thường công việc không thể quang minh chính đại này.

Khi công việc đã làm được một thời gian và dần dần trở nên ổn định, Lương Thiết Trụ càng gặp được nhiều người, càng cảm thấy sư phụ nói rất đúng.

Có một lần, Lương Thiết Trụ nhìn thấy cảnh sát bắt được một số người đầu cơ trục lợi lớn, nhưng qua một đoạn thời gian, anh ta nhìn thấy những người cảnh sát này ra vào tiệm của các nhà buôn kia lén lút mà mua một ít lương thực mang về. Lương Thiết Trụ cảm thấy trong lòng ngũ vị tạp trần không thể diễn tả bằng lời. Vào lúc đó ranh giới giữa đúng và sai, thiện và ác trở nên mờ nhạt.

Lương Thiết Trụ từ trước đến nay sống hèn mọn như một con chuột, anh ta bắt đầu nhìn thẳng vào công việc mà mình đang làm, cảm thấy sư phụ nói rất có đạo lý. Việc anh ta buôn bán lương thực không được tính là sai trái, một không trộm cắp, hai không hại người, không nâng giá, không lũng đoạn thị trường, mỗi đồng tiền anh ta kiếm được đều là mồ hôi và máu. Anh ta cũng không có kéo chân xã hội mà còn mang đến lợi ích cho mọi người. Lương Thiết Trụ cũng cảm thấy không cần cắn dứt lương tâm.

Không nghe được những lời hưởng ứng của Hạ Tùng Bách, Lương Thiết Trụ dừng lại một chút lại nói tiếp: “Chúng ta buôn bán ở chợ đen, nói thẳng ra là lấy đồ dư thừa ở Trương gia đem đến Lý gia, có tiền thì dùng tiền mua, có phiếu thì dùng phiếu mua, không cứng nhắc như ở cửa hàng mậu dịch, cũng không cần nhiều người xếp hàng dài như vậy. Em còn tự mình giao đến tận cửa, đốt đèn lồng cũng không thể tìm được một người có lương tâm...”

Lương Thiết Trụ một đường lải nhải, anh ta nói nhiều đến mức so với số hạt gạo đang đèo còn nhiều hơn.

Hạ Tùng Bách hoàn toàn không có kiên nhẫn để nghe anh ta nói, toàn bộ quá trình đều tai nọ qua tai kia, thỉnh thoảng nhàn nhạt mà ừ một tiếng, ánh mắt hơi hơi nhếch lên.

Lương Thiết Trụ chở Hạ Tùng Bách cả một đường, mang hàng hóa trên xe đưa đến tận tay khách hàng.

Có người không muốn lộ diện giao dịch thì bảo Lương Thiết Trụ dấu đồ vật ở chỗ nào đó, có người thì lấy được lương thực thì lập tức chạy đi luôn, cũng có người thì dừng lại một chút, cùng bọn họ nói “chú ý an toàn”. Đối mặt với khách hàng muôn hình muôn vẻ, bọn họ cũng được đối xử khác nhau.

Nhưng chung quy tất cả bọn họ đều sung sướng khi có được lương thực.

Hạ Tùng Bách đi theo Lương Thiết Trụ vào huyện giao hết chỗ lương thực, lại cùng anh ta đến nông thôn thu mua lương thực.

Lương Thiết Trụ mượn xe đạp của một vị huynh đệ cho Hạ Tùng Bách dùng, đi đường nhỏ xuống nông thôn thu mua lương thực. Đầu cơ trục lợi thực ra không giống như mọi người tưởng tượng, là một công việc béo bở, có thể dễ dàng kiếm lợi nhuận kếch xù, mà hai người bọn họ phải bôn ba từ sáng sớm tới tối ở trên đường, hai cái đùi gần như không được nghỉ ngơi. Đi mấy chục cây số mới thu mua được một túi hạt kê, hay một túi lúa mạch. Lúa mạch sau khi mua xong phải đem vào huyện để người ta xay thành bột mì, hạt kê thì đem đi xay bỏ vỏ. Mọi thứ lông gà vở tỏi đều phải lo lắng, chờ thêm mấy ngày thì đưa đến tay khách hàng là những phần lương thực chất lượng.

Chờ khi mặt trời xuống núi, Hạ Tùng Bách cùng Lương Thiết Trụ đặt xe đạp ở một bên, hai người dựa vào gốc cây gặm lương khô.

Lương Thiết Trụ ngượng ngùng gãi gãi đầu nói: “Trong khoảng thời gian này lẽ ra có rất nhiều lương thực. Em về nhà thu hoạch lương thực mấy ngày, nên trì hoãn công việc, trước hai ngày mua được ít. Ngày thường cũng không thu mua được ít như vậy.”

Lương Thiết Trụ “cường điệu” nói, anh ta sợ việc làm ăn “ thảm hại” ngày hôm nay sẽ đả kích tâm trạng tích cực muốn buốn bán ở chợ đen của Hạ Tùng Bách.

Hạ Tùng Bách há mồm gặm lương khô, vốc nước từ trên núi chảy xuống uống. Anh dùng tay áo lau khóe miệng nói: “Điều này anh biết.”

“Cậu không cần phải giải thích.”

Lương Thiết Trụ thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại khí thế bừng bừng nói: “Yêm biết anh Bách của yêm không phải là kiểu người được nuông chiều từ bé!”

Lương Thiết Trụ một khi cao hứng nên sẽ dễ dàng nói “Yêm”, người thành phố không thích cách xưng hô thô bỉ này của người nông thôn. Lương Thiết Trụ đã từng chịu không biết bao nhiêu ánh mắt khinh bỉ, mới bắt đầu học được bộ dáng nói chuyện của người thành phố.

Hạ Tùng Bách lau mồ hôi nói: “Ngày mai, anh đưa cậu đi gặp một vài người, về sau chúng ta không cần phải lo vấn đề tiêu thụ lương thực, chỉ cần lo việc thu mua thôi.”

Lương Thiết Trụ nghe vậy có chút kinh ngạc nhưng rất nhang chóng tiếp nhận, anh ta biết anh Bách của anh ta rất lợi hại, quen biết rất nhiều “huynh đệ”. Đàn ông trời sinh đều sùng bái người mạnh hơn mình. Lương Thiết Trụ chỉ là một tên côn đồ được Hạ Tùng Bách tiện tay cứu giúp. Trước kia, làng trên xóm dưới đều “ đồn đãi” Hạ Tùng Bách, nói anh đánh nhau đặc biệt hung dữ, một chút nhân từ cũng không có.

Hạ Tùng Bách nói: “Ngày mai, anh muốn đi chợ đen nhìn xem có xe đạp second-hand bán không.”

Làm công việc đầu cơ trục lợi thì không thể chỉ dựa vào hai cái chân được, không có một chiếc xe đạp căn bản không thể làm được gì. Nếu đã quyết định đi trên con đường này, thì cũng phải sắm được một công cụ cơ bản nhất.

Lương Thiết Trụ nghe vậy, do dự một chút nói: “Có muốn em mượn giúp anh một ít tiền không, mua xe đạp xong lại nói, chờ sau khi anh kiếm được tiền thì trả lại sau.”

Đầu năm nay mua một chiếc xe đạp cũng không phải là một việc dễ dàng, một chiếc xe đạp ở nông thôn tương đương với cưới một cô vợ. Lương Thiết Trụ thật vất vả mới tích cóp được một ít tiền, phải cố gắng lắm mới mua được một chiếc xe đạp.

Lương Thiết Trụ biết rất rõ xe đạp có vai trò quan trọng như thế nào, đây là số tiền ít ỏi mà anh ta mất một năm trời cố gắng tích cóp được từ khi buôn bán. Một năm sau khi anh ta mua được bảo bối “Tọa kỳ” Đại Kim Lộc, tốc độ kiếm tiền nhanh hơn gấp đôi. Để so sánh một con buôn có thể kiếm được tiền hay không, phải xem anh ta có xe đạp hay không.

Không có xe đạp, mỗi ngày chỉ có thể kiếm được chút tiền nhét kẽ răng, mà lại còn vất vả và mạo hiểm.

Hạ Tùng Bách dứt khoát cự tuyêt: “Anh có, không cần đâu.”

“Tiền cậu tích cóp được thì cưới một cô vợ đi.”

Lương Thiết Trụ gật gật đầu, hai người ăn xong “Cơm chiều” thì tạm biệt nhau ở đầu thôn.

Lương Thiết Trụ chép chép miệng lẩm bẩm nói: “Nếu như ngày mai chị dâu lại làm bánh cuốn, anh Bách tiện tay mang cho em mấy cái nhé!”

Nếu ngày nào cũng có bánh cuốn ngon miệng ăn như vậy, Lương Thiết Trụ khẳng định ước gì mỗi ngày đều được ăn cơm sáng! Đồ ăn ngon như vậy, anh ta làm sao có thể bỏ qua.

Hạ Tùng Bách nghe không rõ chỉ gật gật đầu, cưỡi xe đạp đã sớm đi được một đoạn.

............

Lúc Hạ Tùng Bách về đến nhà thì trời đã nhá nhem tối.

Triệu Lan Hương thấy anh cũng không hỏi nhiều, cô bưng cơm chiều ra. Dạo trước, cô có đem khoai lang nghiền thành bột.

Hôm nay, cô mang một gói bột khoai lang đỏ đi ngâm là thành một bữa tối mỹ vị. Canh là dùng cá chạch được Hạ Tam Nha bắt dưới bùn, nước canh có màu trắng sữa, do được ninh kỹ nên có vị rất đậm đà.

Tuy rằng, khoai lang đỏ đã ăn đến phát chán, nhưng vì đã được gia công thêm một bước làm thành bột, nấu lên lại có một hương vị hoàn toàn khác. Màu sữa trong suốt, mềm dẻo, co giãn mười phần. Trời còn chưa tối hẳn, Hạ Tam Nha đã nhanh chóng ăn sạch một bát bột khoai. Cá chạch là do bé bắt được nên khi ăn lại càng thấy ngon. Cá chạch được chiên qua, sau đó cho vào nồi hầm cùng với ngao, thịt ngao và cá chạch béo mụp, tươi ngon.

Bình thường, cá chạch xử lý không tốt sẽ rất tanh và hôi, những đứa nhỏ trong thôn bắt được thì đều nướng. Cá chạch nướng mang theo một mùi thơm giòn, có thể át bớt đi mùi tanh, miễn cưỡng vẫn có thể ăn được. Hạ Tam Nha trăm triệu lần cũng không thể tưởng tượng được cá chạch lại có thể chế biến ngon như vậy. Thời điểm bé ăn cá chạch, đôi mắt như quả nho phát sáng.

Chị cả Hạ cũng bưng một bát to, cảm thấy ăn như thế nào cũng không thấy đủ, tay nghề của thanh niên trí thức Triệu thật tốt!

Hạ Tùng Bách cũng ăn đến vui sướng, ăn hết cháo khoai lang, lại uống thêm một bát canh cá không thừa giọt nào, ăn đến khi bụng no căng, phải biết rằng, anh đã vừa ăn qua rất nhiều lương khô.

Ăn xong cơm chiều, Hạ Tùng Bách đi đến phòng của bà nội.

Hạ Tùng Bách cầm lấy một chiếc ghế để sát vào giường bà nội ngồi xuống, nói với bà: “Con định mua một chiếc xe đạp, để làm buôn bán.”

Bà nội sợ tới mức lập tức từ giường bò dậy.

Hạ Tùng Bách dừng lại một chút lại nói tiếp: “Không phải trước kia ông nội làm ăn buôn bán rất lợi hại sao? Con cũng muốn giống ông.”

Bà nội muốn đánh cho anh một bạt tai, nhưng hai tay đều chống đỡ thân thể, không thể nhấc lên. Trên mặt bà trần ngập tức giận.

Hạ Tùng Bách thở dài, đỡ bà dựa vào bờ tường.

Anh nhẹ giọng nói: “Nhát gan thì chỉ có đói chết, muốn no thì phải liều.”

“Con hy vọng bà sống tốt hơn một chút, trước kia bà là bà chủ giàu có, là đại phu nhân, hiện tại nghèo túng đến mức phải dựa vào chút bố thí của người khác. Con không muốn bà sống thê lương như vậy, ông nội chắc cũng không muốn...”

Hạ Tùng Bách dừng lại một chút tiếp tục nói: “Con sẽ thật cẩn thận.”

“Con muốn xin ít tiền, mua một chiếc xe đạp.”

Nói xong, Hạ Tùng Bách dịch chuyển cái bàn trong phòng, dùng sức lấy dao chọc một khối gạch ra. Trong khe gạch rơi ra ba phiến lá vàng và một hạt đậu vàng nho nhỏ.

Hạ Tùng Bách trầm mặc khôi phục viên gạch lại vị trí cũ, dùng đất sét một lần nữa dính lại ngăn chứa, lại dời chiếc bàn để lại vị trí cũ.

Nước mắt bà nội đột ngột rơi xuống, khuôn mặt già nua lấm tấm nước mắt hằn lên những nếp nhăn.

Hạ Tùng Bách lau nước mắt cho bà, nghiêm túc nói: “Bà phải tin tưởng vào cháu trai do bà một tay nuôi dưỡng.”

Bà nội nói: “Bà đã quá già rồi, không cần sống sung sướng.”

“A Bách đừng đi, con có mệnh hệ gì thì bà cũng không sống được.”

Hạ Tùng Bách nghe vậy, cúi thấp đầu xuống, trên tay nổi gân xanh.

Anh cúi đầu nhìn bà nội hai mắt đẫm lệ, nói: “Không ai chán ghét cuộc sống tốt cả.”

“Cuộc sống vất vả sẽ chỉ làm con người ta mất hết hy vọng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK