Triệu Lan Hương muốn nói chuyện “làm ăn”với Lương Thiết Trụ, bởi vì từ sau vụ sạt lở, mọi người còn bận thu dọn hiện trường, nên Triệu Lan Hương chưa có thời gian để nói chuyện với Lương Thiết Trụ về công việc.
Triệu Lan Hương đi đến trước mặt Lương Thiết Trụ, Lương Thiết Trụ nói: “Tìm Bách ca sao?”
“Anh ấy không có ở đây, anh ấy giúp tôi đi đưa hàng hóa.”
Triệu Lan Hương nói: “Cuối tuần tôi muốn làm đồ ăn, anh tiện thể đến lấy mang đi bán đi.”
Lương Thiết Trụ sung sướng nói: “Được, tốt quá!”
Lương Thiết Trụ thấy cũng đã trưa, nên thu dọn sạp hàng để đi ăn cơm. Lương Thiết Trụ lấy ra hộp cơm, nhìn thấy Triệu Lan Hương vẫn chưa đi, Lương Thiết Trụ nhanh chóng lùa mấy miếng cơm, miệng lúng búng nói: “Cô có biết đường Kiến Càn không? Bách ca hẳn là đang ở bên ấy, để anh ấy thuận tiện đưa cô về, trời nóng nực không cần đợi xe ô tô.”
Triệu Lan Hương đi theo hướng dẫn của Lương Thiết Trụ, đi đến chỗ đó.
Triệu Lan Hương nhanh chóng tìm được Hạ Tùng Bách.
Chỉ thấy người đàn ông cao gầy dưới ánh mặt trời chói chang, đang cùng một người đàn ông khỏe mạnh khác khiêng một chiếc giường gỗ rất nặng. Sau khi dọn xong, Hạ Tùng Bách tháo bình nước to trên vai xuống uống, rồi chậm rãi bước đi.
Triệu Lan Hương nhìn thấy thì rất đau lòng, anh ấy không phải là đi giao hàng hóa sao, sao lại thành đi dọn nhà cho người ta?
Lúc Triệu Lan Hương đến, nhà này gần như đã chuyển đủ đồ, Hạ Tùng Bách dọn xong thì lau mồ hôi, đi đến gốc cây thở phì phò, nhận tiền từ trong tay gia chủ. Người đàn ông trung niên mang theo sự cao ngạo của dân thành phố, tùy tiện đếm một tờ tiền rồi từ trên cao ném tiền xuống đất.
“Cảm ơn cậu!”
Một tờ 'tiền giấy in hình phân xưởng dệt vải' màu xanh rơi vào trong lòng bàn tay thô ráp, to lớn của Hạ Tùng Bách. Anh nắm lấy mà không chút phàn nàn, sau đó bỏ vào trong túi, thuận tiện ngồi dưới gốc cây gặm bánh bột bắp rau dại. Lúc ăn cơm, hai hàng lông mày nhíu lại của Hạ Tùng Bách giãn ra, lộ ra hàm răng trắng tinh.
Tờ 'tiền giấy in hình phân xưởng dệt vải' mệnh giá năm hào cũng có thể làm khuôn mặt Hạ Tùng Bách dịu đi. Triệu Lan Hương đứng ở dưới mái hiên chỗ góc đường xa xa nhìn anh, trong ngực nghẹn lại khó chịu như cảm giác của người sắp chết duối.
Nghèo khó là gánh nặng lớn nhất trong cuộc đời, một loại tội lỗi khắc sâu trong xương tủy. Nó sẽ khiến người ta đau đớn và bất lực nếu không thể thoát ra được.
Triệu Lan Hương nhìn một lúc lâu, sau đó quay lại chợ đen trong im lặng.
Lương Thiết Trụ ăn cơm xong, chuẩn bị thu dọn quầy hàng trở về nhà, kinh ngạc nhìn thấy Triệu Lan Hương một mình quay lại.
“Sao chỉ có một mình cô, cô không nhìn thấy Bách ca à?”
Triệu Lan Hương lắc đầu giải thích: “Không, tôi bị lạc đường, nắng nóng đến chóng mặt.”
Lương Thiết Trụ vỗ vỗ ghế sai Đại Kim Lộc: “Ngồi đi, tôi mang cô đi tìm Bách ca.”
Lương Thiết Trụ khó hiểu nghĩ thầm, sao Triệu Lan Hương có thể đi lạc được.
Lương Thiết Trụ đưa cho Triệu Lan Hương một chiếc khăn để cô che lên đầu, cưỡi xe đạp rất nhanh đã đến được chỗ Hạ Tùng Bách.
Lương Thiết Trụ hỏi: “Anh đưa đồ xong rồi sao?”
Hạ Tùng Bách thở hổn hển nói: “Vẫn còn.”
“Sao lại chậm như vậy?”
Hạ Tùng Bách liếc mắt nhìn thấy người con gái đang ngồi sau xe của Lương Thiết Trụ, mặc dù che mặt, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái anh cũng có thể nhận ra, đây là người yêu của anh.
Hạ Tùng Bách ho khan một tiếng, nói: “Đưa hàng cho một người khách, anh thuận tiện phụ người ta khuân dọn một ít đồ, làm trì hoãn chút thời gian.”
Bằng không Hạ Tùng Bách đã sớm về nhà.
Nhà này cũng là khách quen của Lương Thiết Trụ, không thể đắc tội. Hạ Tùng Bách còn có thể làm gì, chỉ có thể theo bọn họ thu dọn. Đơn giản là Hạ Tùng Bách có nhiều sức khỏe, sức lực không cần mất tiền, chỉ bỏ phí chút thời gian.
Triệu Lan Hương nói: “Về nhà thôi.”
Triệu Lan Hương nói xong liền nhảy từ trên xe của Lương Thiết Trụ xuống, chiếc khăn bao kín khuôn mặt chỉ lộ ra đôi mắt, như một dòng suối mát, sáng ngời lại trong suốt.
Hạ Tùng Bách bị Triệu Lan Hương nhìn chằm chằm đến nỗi mặt nóng lên, khó xử quay mặt sang chỗ khác.
“Em chờ anh một chút, anh giao đồ xong sẽ trở về đón em__”
Hạ Tùng Bách còn chưa nói xong, bên hông đã có một đôi tay bám vào.
“Em đi cùng anh.”
Triệu Lan Hương dựa mặt vào lưng Hạ Tùng Bách, đôi tay bấu chặt vào vòng eo rắn chắc của anh.
Hạ Tùng Bách cảm thấy mặt nóng bừng, không thể nào làm dịu xuống được.
Hai chân Hạ Tùng Bách đặt mạnh trên mặt đất, bóp phanh lại.
Hạ Tùng Bách cả người đều khô nóng, đầu đầy mồ hôi, giọng nói khô khốc nói: “Chờ anh, rất nhanh anh sẽ trở về.”
“Em ngồi ở đằng sau xe, rất nguy hiểm.”
Hạ Tùng Bách quay mặt đi, hét to với Lương Thiết Trụ: “Thiết Trụ cậu mang cô ấy đi tiệm cơm ăn chút gì đó, cô ấy còn chưa ăn đâu.”
Hạ Tùng Bách tóm người ra khỏi xe, rồi nhanh như chớp chạy trốn, rất nhanh đã biến mất trên con đường.
Chiếc xe đạp nhẹ nhàng linh hoạt giống như chim nhạn “vèo” một cái đã không thấy bóng dáng.
Lương Thiết Trụ gãi gãi đầu, ấp úng nói: “Cô xem tôi này, cũng không nghĩ đến mời cô một bữa hoành thánh, đi thôi tôi đưa cô đi, ăn xong cũng vừa lúc Bách ca quay lại.”
Trước mặt Triệu Lan Hương hiện lên tờ 'tiền giấy in hình phân xưởng dệt vải' kia thì lắc đầu, từ trong túi lấy một túi bánh quy ra gặm.
So với bánh bột ngô rau dại thì không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
“Không cần.”
Vì không có nước uống nên cổ họng của Triệu Lan Hương bị nghẹn lại, bánh xốp giòn vào thời tiết nóng như thế này càng làm cho cô ngạt thở. Triệu Lan Hương cố ăn từng miếng nhỏ một, một chút vụn cũng không để thừa.
“Được rồi, như vậy có thể tiết kiệm được một chút tiền.” Triệu Lan Hương lấy khăn tay ra lau miệng, đôi mắt trong suốt càng thêm sáng ngời.
Lương Thiết Trụ gãi gãi đầu, không thể hiểu nổi vì sao một người tiêu tiền hào phóng như Triệu Lan Hương lại đột nhiên tiết kiệm như vậy.
Triệu Lan Hương trong khoảng thời gian này cũng càng thêm cần mẫn, đến nỗi trước đây lâu lâu Lương Thiết Trụ mới tới nhà họ Hạ lấy hàng, thì nay mỗi ngày lấy hàng đem đi bán cũng được mười mấy, hai mươi đồng. Chưa đến nửa tháng, số tiền mà Triệu Lan Hương kiếm được có thể khiến Lương Thiết Trụ mệt chết mới có thể kiếm được.
Lương Thiết Trụ không thể không bội phục bản lĩnh kiếm tiền của Triệu Lan Hương. Một khi Triệu Lan Hương dốc sức kiếm tiền thì Lương Thiết Trụ cũng phải nhìn đến rớt con mắt.
Lương Thiết Trụ cằn nhằn nói: “chỉ năm hào mà thôi, nếu cô không có tiền tôi sẽ mời cô ăn. Đợi lát nữa Bách ca trở về nói không chừng sẽ nói tôi bạc đãi cô!”
Nếu không biết, còn tưởng Triệu Lan Hương thiếu tiền đến phát sốt rồi.
Bất quá, Lương Thiết Trụ biết Bách ca thật ra rất cần tiền. Anh ấy vội vàng làm việc, còn chưa kịp hỏi, chỉ đành hỏi Triệu Lan Hương vậy.
“Bách ca gần đây rất thiếu tiền sao?”
“Nhìn anh ấy xem, việc gì cũng ôm vào, lại còn phải đi lò mổ giết lợn, thân thể sao có thể chịu nổi chứ?”
Triệu Lan Hương nuốt nước miếng, hỏi: “Ôm những việc gì?”
“Anh ấy nói anh ấy nhận việc khắp nơi.”
Lương Thiết Trụ nhìn biểu tình của Triệu Lan Hương thì biết cô còn không biết nhiều bằng anh ta, lập tức im miệng.
Triệu Lan Hương bình tĩnh, kìm nén nói: “Chuyện này tôi đã biết, đợi lúc nào đó sẽ hỏi anh ấy, cảm ơn anh đã không giấu tôi.”
Nhưng trong mắt Triệu Lan Hương lại bắn ra tia lửa, cho thấy dưới biểu tình bình tĩnh kia là cảm xúc phun trào.
Ngay lúc này, Triệu Lan Hương chỉ muốn phát hỏa, hận không thể tóm lấy Hạ Tùng Bách mắng cho một trận. Muốn kiếm tiền đến mạng mình cũng không cần.
Cô có tiền, anh làm việc giúp cô không được sao?
“Việc này cứ để sau, hiện tại tôi muốn nói với anh một việc.”
Lương Thiết Trụ gật gật đầu, cứ tưởng Triệu Lan Hương muốn anh ta khuyên nhủ Bách ca. Lương Thiết Trụ đã chuẩn bị sẵn tinh thần đồng ý.
Không nghĩ tới Triệu Lan Hương lại nói: “Anh không cần làm công việc hiện tại nữa, tới làm việc cho tôi đi. Tôi sẽ tìm người thu lương thực rồi giao cho anh.”
“Anh chỉ cần quản lý vận chuyển, hàng hóa xuất nhập, tiếp đón khách hàng.”
Lương Thiết Trụ nghe xong trợn tròn mắt, há hốc mồm.
Việc tiếp đón khách hàng, quản lý quá trình vận chuyển mà Triệu Lan Hương nói, căn bản là những việc nhẹ nhàng đến không thể nhẹ nhàng hơn. Triệu Lan Hương làm đồ ăn rất ngon, giá cả bán lại hợp lý, bán cũng không tốn công sức. Trước kia, những khách hàng mua đồ ăn trên tay Lương Thiết Trụ hầu hết là khách quen, mỗi lần đều mua mười hoặc hai mươi cân đồ ăn, căn bản là không cần lo lắng không bán được.
Lương Thiết Trụ không làm việc bán lương thực nữa, mà chuyển sang bán đồ ăn của Triệu Lan Hương, không khác gì trên lưng đang cõng núi Thái Sơn, đột nhiên biến thành lông chim. Trên đời này sao lại có chuyện tốt như vậy?
Lương Thiết Trụ ngay lập tức lắc đầu: “Không không không, cô đề cao tôi quá rồi.”
“Việc này cũng không khó khăn gì, tiện tay có thể giúp cô.”
Triệu Lan Hương nói: “Tôi mỗi ngày sẽ làm mười cân điểm tâm hoặc thức ăn, có thể kiếm được bao nhiêu tiền cũng có phần của anh.”
“Lợi nhuận thu được, tôi sẽ chia cho anh, tuy nhiên tôi có một điều kiện.”
“Anh giúp Bách ca nhi một chút công việc ở lò mổ, anh ấy làm việc ở lò mổ quá tốn sức, có người giúp đỡ cũng tốt hơn.”
Lương Thiết Trụ trong lòng rất phức tạp, anh ta không ngờ có ngày lại rơi xuống một cái bánh to như thế này!
Nhưng lại dùng điều kiện này để trao đổi....
Lương Thiết Trụ đột nhiên thật ganh tỵ với Bách ca, đỏ mắt muốn chết.
Nếu vợ anh ta mà có bản lĩnh, lại thương anh ta như vậy, anh ta tình nguyện móc trái tim mình ra cho cô ấy, cả trái tim đều hạnh phúc. Lương Thiết Trụ biết để làm điểm tâm, đồ ăn Triệu Lan Hương phải thức dậy từ hai, ba giờ sáng, thừa dịp trời còn chưa sáng đã giao đồ ăn cho anh ta, bởi vì thức ăn còn nóng, thì hương thơm mới ngon, bán sẽ nhanh hơn.
Chỉ là nếu làm lâu dài, mỗi ngày đều như vậy, thì quả thật là mệt muốn chết.
Bách ca tuy rằng cũng làm việc từ hai giờ sáng, nhưng anh ấy là đàn ông, làm việc nặng nhọc, cũng hiểu được cách phân bố thời gian nghỉ ngơi. Thân thể khỏe mạnh hơn so với con gái.
Cô vợ trắng nõn đến từ thành phố này làm sao có thể chịu được khổ, nhìn vóc dáng của cô, Lương Thiết Trụ cũng có thể đoán được cả đời này cô chưa từng bê đồ vật quá 50kg, cũng chưa hưởng qua tư vị mấy ngày mất ngủ đi.
Triệu Lan Hương có điều kiện rất tốt, Lương Thiết Trụ hâm mộ Hạ Tùng Bách đỏ mắt đến độ không kịp suy nghĩ gì đã đáp ứng.
Triệu Lan Hương dừng lại một chút rồi nói: “Còn có....Tôi hy vọng anh sẽ không nói với anh ấy chuyện này. Tôi chỉ muốn anh ấy sống dễ dàng hơn một chút.”
“Đến lúc đó, anh nói với anh ấy, anh muốn làm cùng Bách ca, muốn làm công việc giết lợn này, bởi vì bán lương thực không kiếm được nhiều tiền, còn việc chỗ tôi... cứ nói đơn giản là giống với trước kia, Bách ca sẽ không quá lưu tâm đâu.”
Nghe xong, Lương Thiết Trụ cảm thấy chua xót, vì hai người này đều lo lắng, đau lòng cho đối phương, lại vì thân phận cách biệt giữa hai người mà hụt hẫng.
Lương Thiết Trụ giờ phút này có thể hiểu được cảm thụ của Triệu Lan Hương khi cẩn thận che dấu phần tâm ý này.
Lương Thiết Trụ quyết định giúp Triệu Lan Hương giữ bí mật, quyết không để lộ một chữ, để cho đại ca ngốc “đang ở trong phúc mà không biết hưởng phúc” đi!
Lương Thiết Trụ lau mặt, trong lòng yên lặng thở dài.
“Được , không thành vấn đề.”
“Đi theo Bách ca cũng có thể kiếm tiền, còn có thể kiếm thêm một phần ở chỗ của cô, tôi sao phải từ chối, đây là nhặt được tiện nghi lớn nhé!”