Tin tức mà Triệu Lan Hương cung cấp cho Cố Thạc Minh rất là hữu ích.
Anh ta là người đứng ở phái trung lập, cũng không muốn đứng vào hàng ngũ của phái nào cả, cũng không muốn làm sai theo người lãnh đạo. Vì thế, Cố Thạc Minh đi thăm dò tiếng gió, sau khi nói chuyện vui vẻ với thủ trưởng, anh ta đi đến chỗ yên tĩnh, khuôn mặt nghiêm túc lại trở nên lạnh lùng.
Vốn dĩ anh ta cũng không muốn lãng phí danh ngạch này trên người Tưởng Kiến Quân, nhưng hiện tại xem ra không “lãng phí” là không được.
Cố Thạc Minh suốt đêm trình lên danh sách lúc trước, gạch bỏ tên mình,thay vào đó là Tưởng Kiến Quân.
Ngày hôm sau, Cố Thạc Minh khiêm tốn đi gặp thủ trưởng nói: “Cơ hội lần này vẫn nên để lại cho nhân tài thôi, tôi là người quê mùa, nghe người ta nói tiếng Mỹ là đầu óc choáng váng, Tưởng Kiến Quân rất có văn hóa, đào tạo chuyên sâu khẳng định sẽ có tiền đồ.”
Thủ trưởng vốn dĩ thiên vị Tưởng Kiến Quân, đối với hành động “thức thời” của Cố Thạc Minh thì cực kỳ vừa lòng.
Vì thế, Tưởng Kiến Quân vốn còn đang tính từng ngày để đi gặp “vợ trước”, anh ta đã chỉnh chu bản thân chỉnh tề, anh tuấn thì đột nhiên nhận được tin khẩn cấp, bảo anh ta bay tới thủ đô gấp. Tưởng Kiến Quân cùng thủ trưởng trong nửa ngày phải tranh thủ bay tới thủ đô.
Tưởng Kiến Quân đen mặt thay bộ quân phục, mặc chiếc áo sơ mi một nếp nhăn cũng không có, cúi đầu nhìn đồng hồ.
Tưởng Kiến Quân đi ra ngoài quân doanh, trở lại đại viện quân nhân, bước chân ngay ngắn và thẳng lưng. Anh ta xách theo hai hộp trái cây dinh dưỡng đi thẳng đến khu thương mại, dọc theo đường đi không biết có bao nhiêu ánh mắt quay lại nhìn anh ta. Trên đường có lác đác vài người đang thả hà đăng, nhưng cũng không nhiều lắm. Cũng có những đôi vợ chồng ăn cơm xong thì đi bộ cho tiêu thực. Ngày lễ nhưng không khí có chút ảm đạm.
Tưởng Kiến Quân đi theo trí nhớ của mình tìm được đến nhà của Triệu Lan Hương.
Anh ta gõ cửa nhà họ Triệu, cửa được kéo ra ken két, bên trong là khuôn mặt của Phùng Liên.
“Cậu là?”
Phùng Liên cũng nhận ra Tưởng Kiến Quân, đây là người thanh niên mà con gái ngốc của mình toàn tâm toàn ý theo đuổi. Nhưng từ trước tới nay, Phùng Liên chưa từng chính thức gặp mặt nói chuyện với Tưởng Kiến Quân, vì thế bà làm bộ như không quen biết anh ta.
Tưởng Kiến Quân đứng trước mặt mẹ vợ tương lai, tự giới thiệu: “ Cháu tên là Tưởng Kiến Quân, năm nay hai mươi lăm tuổi, là là bạn bè của đồng chí Triệu Lan Hương, đang kết giao_____”
Tưởng Kiến Quân còn chưa nói xong, đã bị Phùng Liên đánh gãy.
Bà lãnh đạm nói: “Kết giao? Các cháu kết giao bao lâu rồi?”
“Nữu Nữu nhà tôi trước đó còn có hôn ước với Tằng công tử mà.”
Trong giọng nói của bà chứa đựng đầy sự khinh thường, giống như đối đãi với người đàn ông không có liêm sỉ dụ dỗ con gái bà.
Tưởng Kiến Quân có chút đau đầu hỏi: “ Nữu Nữu có ở nhà không ạ?”
Phùng Liên nói: “Tôi bảo nó đi tặng bánh trung thu, không có ở nhà.”
.........
Phùng Liên ỷ vào cách nói chuyện của nhà giáo nhân dân, vừa có khí chất vừa rụt rè mà từ chối Tưởng Kiến Quân ở ngoài cửa, bảo anh ta ngày mai lại đến.
Bà đóng cửa lại, đôi mắt liếc nhìn vào trong phòng.
Triệu Lan Hương đang ngồi trong phòng nhẹ nhàng thở phào. Cô đứng ở sau tấm rèm chỉ cần có thể liếc mắt một cái là nhìn thấy được thân ảnh cao lớn ở dưới lầu. Ánh đèn đường lạnh lẽo chiếu vào chiếc áo sơ mi trắng của Tưởng Kiến Quân, khiến cho anh ta càng thêm cao ngạo, sáng chói.
Cũng giống như con người của anh ta, trái tim đều lạnh lùng.
Tưởng Kiến Quân cũng có ngày hôm nay.
Triệu Lan Hương để hộp bánh trung thu trống không xuống, cô đã sớm đi tặng bánh trung thu xong, không hề bận tâm chuyện vừa rồi, rửa mặt xong liền đi ngủ.
Trước khi ngủ, Triệu Lan Hương nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới nền tuyết trắng xóa một bóng dáng cao lớn đứng lẻ loi, cô đơn ở trên đường.
Trong lòng Triệu Lan Hương có cảm giác thống khoái.
Nhìn một màn như vậy, Triệu Lan Hương cũng có thể rõ ràng ý đồ của Tưởng Kiến Quân. Anh ta cho rằng cô sẽ vì anh ta mà móc tim, móc phổi, là một cô gái ngốc nghếch, còn mơ tưởng tiếp tục tình duyên.
Để xem anh ta có thể đứng chờ dưới lầu được bao lâu.
Triệu Lan Hương rất không phúc hậu, cô còn hy vọng lúc này ông trời đổ một cơn mưa thì quá tốt. Mưa càng to càng tốt, cũng để cho anh ta nếm thử cảm giác thương tâm.
Triệu Lan Hương nghĩ như thế, rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp. Nửa đêm, Triệu Lan Hương thức dậy để đi WC, cũng thuận tiện liếc ra ngoài cửa sổ một cái, đường phố quả nhiên mưa bụi, cửa kính dính những hạt mưa. Dưới ánh trăng mờ ảo bị đám mây che phủ, hoàn toàn không nhìn thấy thân ảnh kia.
Cô nhìn đồng hồ, kim đồng hồ chỉ hướng mười một giờ.
Dưới ánh đèn đường không còn bóng dáng của Tưởng Kiến Quân.
Triệu Lan Hương quay đầu, tiếp tục về giường đi ngủ.
Nếu chính anh ta bở lỡ cơ hội, thì cũng đừng có trách cô không đúng hạn “giao ước”. Điều Triệu Lan Hương muốn chính là cái loại tình cờ bỏ lỡ như vậy, cô cố ý trở lại gặp Tưởng Kiến Quân để thể hiện tình cảm “ái muội” của mình, nhưng thật ra cũng không muốn làm cho anh ta gặp được. Đời trước, Tưởng Kiến Quân luôn hối hận vì bỏ lỡ lần bồi dưỡng này, đời này cho anh ta bồi dưỡng đủ luôn. Khóa huấn luyện kéo dài cả năm ở thủ đô xa xôi, đôi tay của anh ta cũng sẽ không vươn được đến thành phố N.
Chờ cuối năm 77, Bách ca có thể thoát khỏi kiếp nạn, cô cũng có thể đứng thẳng người, không cần phải che che dấu dấu nữa.
Sáng sớm ngày hôm sau, Triệu Lan Hương tự mình làm bánh trung thu, chia ra làm mấy phần, một phần là mười cái, tổng cộng cô làm mười cân bánh trung thu. Nhân bánh rất phong phú, có nhân lòng đỏ trứng, có nhân thịt khô, có nhân là trái cây thập cẩm. Loại cuối cùng này cho Tiểu Hổ Tử ăn, trái cây là đặc sản của thành phố N - quả xoài, còn có bí đao, sơn trà, tuyết lê.
Vốn dĩ, Phùng Liên cũng không kỳ vọng có thể ăn bánh trung thu mà Triệu Lan Hương làm. Nhưng sau khi nếm thử thì thấy bánh cô làm so với bánh trung thu mà trường học phát thì càng ngọt và ngon miệng hơn, càng thêm thích ăn bánh trung thu.
Triệu Lan Hương làm cho ông bà mỗi người một phần, trong nhà giữ lại hai phần, cô dì chú bác mỗi người một phần.
Sau khi chia xong, Triệu Lan Hương đột nhiên nghĩ bên Tưởng Kiến Quân cũng phải đưa một phần “biểu hiện tâm ý”. Làm cho việc cô đã “ bỏ lỡ” Tưởng Kiến Quân có chút luyến tiếc, coi như đây là quà mà cô bồi thường cho Tưởng Kiến Quân.
Triệu Lan Hương cố ý lấy bánh trung thu nhân xoài của Tiểu Hổ Tử, còn cố ý đóng gói, thậm chí còn thắt chiếc nơ hình con bướm, vừa lịch sự lại vừa đẹp mắt.
Tưởng Kiến Quân nhận được món quà này, hẳn sẽ phi thường cao hứng. Lần gửi thư trước anh ta có nói bánh xoài ăn rất ngon, Tưởng Kiến Quân cũng nói như vậy, Triệu Lan Hương đương nhiên là “ôn nhu” mà thuận theo sở thích của anh ta.
Triệu Lan Hương phân xong hết, cô cũng xếp một phần mang tặng Cố Thạc Minh.
Cô suy nghĩ một lúc, sau đó viết một tờ giấy kẹp vào hộp bánh trung thu.
Nếu lựa chọn đối thủ một mất một còn của Tưởng Kiến Quân để dựa vào, thì Triệu Lan Hương đương nhiên là muốn trong khoảng thời gian Tưởng Kiến Quân rời khỏi quân khu G, sẽ giúp Cố Thạc Minh củng cố địa vị. Triệu Lan Hương cố gắng nhớ lại những sự việc xảy ra ở đời trước, cẩn thận viết lại những tin tức hữu dụng.
Ngày Triệu Lan Hương sắp rời khỏi thành phố G, cô cố ý đi bộ đến quân khu tặng bánh trung thu cho Cố Thạc Minh.
Cố Thạc Minh nhìn thấy Triệu Lan Hương thì có chút kinh ngạc và vui mừng.
Anh ta có rất nhiều lời muốn nói với Triệu Lan Hương, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Ở nơi mẫn cảm như thế này, nói cái gì cũng là điều cấm kỵ.
Triệu Lan Hương cười giao bánh trung thu cho Cố Thạc Minh: “Tôi nghe Cố công nói, anh từ nhỏ đã thích ăn bí đao, cho nên tôi cố ý làm bánh trung thu nhân bí đao.”
“Anh trở về, nhất định phải “nếm thử trước”, từ từ ăn, cảm thấy ngon thì viết thư gửi về nông thôn cho tôi, tôi sẽ làm tặng anh.”
Cố Thạc Minh nghe ra ý tứ trong lời nói của Lý Thúy Hoa, ho khan dữ dội một tiếng.
“Tôi cũng không lấy của dân chúng một đường kim mũi chỉ, vô công bất thụ lộc, không cần đâu.”
Trong quân khu, thư từ qua lại bị kiểm tra rất nghiêm ngặt mới có thể đưa vào.
Cố Thạc Minh nghiêm mặt nói: “Ba tôi thì nhờ cô chiếu cố giúp, chờ sang năm cô trở lại, tôi sẽ bảo mẹ tôi làm bữa cơm mời cô, coi như là cảm tạ.”
Triệu Lan Hương cười đáp ứng.
Cố Thạc Minh nhất định là giống với đời trước, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, xuôi chèo mát mái, có như vậy mới không cô phụ sự kỳ vọng của cô.