Triệu Lan Hương dừng lại một chút, hít sâu một hơi, ánh mắt trong trẻo sáng ngời, đôi mắt long lanh tựa như thiếu nữ đang yêu. Sự nhút nhát vô tình xuất hiện giống như cánh bướm đang vẫy vùng, lướt qua lòng người, khuấy động trái tim bình lặng của Tưởng Kiến Quân mà không hề hay biết.
Tưởng Kiến Quân hít sâu một hơi, cực lực khống chế sự lạnh lẽo phát ra từ trái tim.
Anh ta hít sâu một hơi, duy trì sự bình tĩnh của mình, khuôn mặt không có biểu tình gì, nói: “Vậy sao?”
Đầu óc Tưởng Kiến Quân nhất thời trống rỗng, đây là bực bội do sự thay đổi quỹ đạo quen thuộc gây ra.
Nếu không phải kiếp này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì anh ta sẽ tiếp tục đi theo con đường của kiếp trước. Hiện tại có lẽ, anh ta và Triệu Lan Hương đã tính đến chuyện kết hôn.
Đúng vậy, đời này Tưởng Kiến Quân trọng sinh trở về không có ở lại bệnh viện tiếp tục dưỡng thương mà khăng khăng trở lại quân đội. Kết quả, đầu bị thương nên không kịp tới nói chuyện kết hôn với Triệu Lan Hương, kết quả Triệu Lan Hương không nhận được câu trả lời, nên cô chạy trốn tới nông thôn, hiện tại lại...tìm được người yêu?
Còn....sau một ngày phẫu thuật, Tưởng Kiến Quân tỉnh lại, trái tim liền thay đổi.
Triệu Lan Hương gật đầu.
“Khoảng thời gian trước Phương Tĩnh còn hỏi tôi tình hình của anh dạo này thế nào, vừa lúc anh cũng trở về thì gặp cô ấy đi, anh....”
Triệu Lan Hương trợn mắt nói dối, Phương Tĩnh là người nào, cô ta hận không thể phủi sạch quan hệ với Triệu Lan Hương, làm sao còn có thể tìm cô nói chuyện chứ?
Triệu Lan Hương chỉ là thuần túy tìm cách ứng phó với Tưởng Kiến Quân, nhắc nhở anh ta nên đi tìm bạch nguyệt quang của mình, đừng để ý tới sự tồn tại của cô.
Phương Tĩnh đời trước chính là bạch nguyệt quang trong lòng của Tưởng Kiến Quân, cô ta có phong độ, khí chất, nhu nhược nhưng cũng cứng cỏi. Tưởng Kiến Quân rất thích cô ta.
Hầu kết Tưởng Kiến Quân lăn lộn một cái, giọng nói cực kỳ khó khăn: “Em nhận được thư anh viết cho em, hẳn là cũng hiểu rõ tâm ý của anh.”
Đôi mắt sắc bén sâu thẳm của anh ta nhìn chằm chằm vào Triệu Lan Hương.
Triệu Lan Hương chợt rùng mình, cô tự khoác lên mình mấy lớp “áo giáp” thật dày.
Cô nhìn chằm chằm vào Tưởng Kiến Quân với vẻ mặt tiếc nuối và vui sướng, thể hiện bản thân là một cô gái ham “hư vinh”. Đúng vậy, Triệu Lan Hương đang tận lực thể hiện tâm trạng của một người con gái bình thường, bị người đàn ông ưu tú như vậy thương yêu, một cô gái trẻ tuổi bình thường sẽ không tránh khỏi có chút “kiêu ngạo.”
Triệu Lan Hương vừa tỏ ra ngây thơ, vừa cao hứng nói: “Cảm ơn anh, tuy nhiên...”
“Chúng ta chỉ là tình đồng chí thuần khiết trân quý thôi, đúng không?”
Tưởng Kiến Quân cảm thấy huyệt thái dương rất đau, anh ta đen mặt miễn cưỡng nói ra một chữ: “Ừ..”
Câu trả lời vừa khó chịu vừa ngắn củn.
Triệu Lan Hương dường như rất quen thuộc với thái độ này của anh ta, cô cảm nhận được có lẽ lúc nào anh ta đang tức giận đến hộc máu, nhưng lại cố gắng kìm nén.
Tưởng Kiến Quân ngoại trừ đồng ý với Triệu Lan Hương còn có thể có biện pháp gì?
Anh ta có thể làm cho cô thích lần thứ nhất, thì cũng có thể có lần thứ hai, thứ ba... Cô còn chưa kết hôn, Tưởng Kiến Quân sẽ có nhiều cách để kéo lại tình cảm của cô dành cho anh ta.
Anh ta khẽ nhắm mắt lại, trước mắt là ánh hoàng hôn, người phụ nữ quây quần bên trong tổ ấm nhỏ của bọn họ, với chiếc áo sơ mi xanh và tạp dề buộc ngang eo, cô làm hai, ba món ăn chờ anh ta trở về.
Khoảnh khắc tiếp theo chuyển đổi, Tưởng Kiến Quân ngửi thấy mùi gỉ sắt nơi chóp mũi, khuôn mặt cô không còn chút máu, giữa hai chân không ngừng chảy ra máu tươi, cho dù như thế nào anh ta cũng không chạy tới được. Một đời này, anh ta tuyệt đối sẽ không phụ cô, cũng sẽ không để bi kịch kia tái diễn.
Tưởng Kiến Quân ngước mắt nhìn người con gái không có tổn thất gì trước mắt, môi mỏng khẽ nhếch lên, chúc cô: “Năm mới vui vẻ.”
“Năm mới vui vẻ, hẹn gặp lại.” Triệu Lan Hương nói.
Tưởng Kiến Quân nhìn chằm chằm hình bóng cô rời đi, ánh mắt trào dâng cảm xúc mãnh liệt, giống như có thể ăn tươi nuốt sống người khác, nóng cháy đến đáng sợ, giống như một kẻ điên. Bóng dáng cường tráng của anh ta dưới ánh hoàng hôn càng thêm cao dài ra. Một tia sáng yếu ớt chiếu vào bên sườn mặt anh ta, càng khiến cho người khác không thể đoán được anh ta đang nghĩ gì.
Nếu Triệu Lan Hương yêu người đàn ông khác thì sao?
........
Mùng hai tết, Triệu Lan Hương cùng Phùng Liên trở về nhà ông bà ngoại. Ông bà ngoại của cô đã mất từ hai năm trước, nhưng phòng ở thì vẫn còn đó, hai cậu của cô đang ở đấy, quan hệ vẫn phải đi.
Tiểu Hổ Tử được tặng bao lì xì, cười tủm tỉm, giống như thần giữ của giữ khư khư tiền của mình.
Triệu Lan Hương đánh nhẹ vào tay bé, nhắc nhở nói: “Quay về thì mới được mở, bây giờ không thể đếm.”
Tiểu Hổ Tử vâng một tiếng, ngoan ngoãn đưa tiền mừng tuổi cho chị gái cầm, vui vẻ nhồn nhiên chạy theo em họ chơi đùa.
Từ ngày mùng một đến ngày mùng năm, bốn người Triệu gia liên tục đi chúc tết, ăn cơm đoàn viên ở nhà ông bà, người thân.
Triệu Lan Hương nhìn em trai mắt nhìn mũi mũi nhìn tim mà ăn cơm, thức ăn trên bàn hầu như đều là rau cải trắng thịt hấp dành cho người lớn ăn, Tiểu Hổ Tử có thể ăn được rất ít, gặm một miếng thịt thì đã chán rồi. Thịt và rau họ làm đều là vừa dầu mỡ vừa cứng nhắc, Tiểu Hổ Tử đã quen ăn những bữa cơm ngon do chị gái làm, những món ăn này thật sự là đối lập, bé không thể nào ăn nổi.
Hơn nữa, ông bà nội chủ trương tiết kiệm, hoặc là nói nhà bác cả không muốn chi tiêu thêm tiền nên bữa cơm đoàn viên không được chu đáo để tiếp đón người trong nhà.
Nhìn cháu trai chỉ ăn cơm trắng, không động đũa vào món gì, bà nội thấy thế gắp thịt viên cho cháu trai, Tiểu Hổ Tử vô cùng vui vẻ ăn cơm.
Còn lại đều bị Triệu Cúc Hương cướp sạch, Triệu Cúc Hương là con gái của bác cả, so với Triệu Lan Hương nhỏ hơn hai tuổi.
Cô ta không hề cố kỵ cướp thịt viên của Tiểu Hổ Tử, vì vậy Triệu Lan Hương cũng không khách khí nói một câu.
“Thịt viên chỉ có một đĩa này, không chừa lại một chút để ông bà ăn sao?”
Triệu Cúc Hương ăn ba miếng, mới dừng lại, cười tủm tỉm gắp cho ông bà mỗi người một miếng.
Bác gái cả bắt đầu kể lể việc nhà, “vui vẻ” mà oán trách: “Nhà con sang năm còn có nhiều việc, anh ấy nói đảng và nhân dân đều cần anh ấy, anh ấy phải dốc sức tận tụy làm hết sức mình, nên không thể tới đây. Tuy nhiên, anh ấy nhờ con gửi lời chúc sức khỏe ông bà và mọi người thân thể khỏe mạnh.”
Triệu Hùng nghe xong, miệng đều không khép lại được, cao hứng mở một chai rượu, một mình uống hết một nửa.
Niềm tự hào lớn nhất của ông là có một đứa con trai phục vụ cho quốc gia. Triệu Hùng thoải mái cười to, nói: “Nó có thể toàn tâm toàn ý phục vụ nhân dân, kể cả có ba năm không trở về nhà, tôi uống nước sôi cũng cảm thấy no.”
Còn hai người con trai không chịu nghe lời, không có tiền đồ gì thì im lặng cúi thấp đầu.
Triệu Cúc Hương cùng anh của cô ta không thể nghi ngờ là đứa cháu mà Triệu Hùng yêu thương nhất. Trong bữa cơm đoàn viên, ông không ngừng gắp đồ ăn cho bọn họ. Thịt viên của bọn Triệu Lan Hương, tất cả đều rơi vào trong bát của Triệu Cúc Hương, ai cũng không dám nói gì.
Triệu Lan Hương sờ sờ cái bát ấm ấp, nhỏ giọng nói với Tiểu Hổ Tử: “Chúng ta về nhà sẽ ăn sau nhé.”
Bà nội lúc này mới trừng mắt nhìn Triệu Cúc Hương, giáo huấn nói: “Con ăn hết thịt viên, vậy em trai ăn cái gì?”
“Trở về viết bản kiểm điểm đi.”
Bà nội nói xong thì trừng mắt nhìn ông già nhà mình một cái, tất nhiên là Triệu Hùng không nhìn thấy, ông ấy vẫn vui vẻ uống rượu, ăn cơm.
Bà nội cũng không phải là vì Tiểu Hổ Tử mà là bà không muốn chiều hư cháu, không thể để nó hênh hoang. Trên thực tế, trọng lượng của gia đình bác cả vượt quá tầm của hai người con trai cộng lại.
Cơm chiều qua đi, chú và thím theo thứ tự đưa lì xì cho hai chị em, thím ôn nhu nói với Triệu Lan Hương: “ Chú thím vẫn luôn lo lắng cháu xuống nông thôn chịu khổ.”
“Hiện tại nhìn thấy cháu thế này cũng có thể yên tâm.”
Triệu Lan Hương nói: “Việc nông thôn cũng không tính là vất vả, cháu có thể chịu được. Làm việc nhiều, cháu thấy thân thể của mình cũng tốt hơn so với trước kia.”
Thím Triệu nhìn khuôn mặt hồng hào, trắng trẻo của Triệu Lan Hương, lúc này mới thật sự tin tưởng.
Ăn xong bữa cơm chiều, cả nhà bốn người Triệu Lan Hương mới rời đi.
Thím Triệu bảo chồng lái xe đưa cả nhà Triệu Lan Hương về nhà. Chú của Triệu Lan Hương tên là Triệu Vĩnh Tân là chủ quản của một cửa hàng bách hóa. Các lãnh đạo có một chiếc xe cờ đỏ chung để dễ dàng đi làm ở nhiều nơi. Trong lễ Âm lịch này vừa hay đến lượt của Triệu Vĩnh Tân. Nếu vào ngày thường, ông còn có một tài xế chuyên môn lái xe riêng.
Triệu Lan Hương ngồi lên xe, nhẹ nhàng thở ra, nói với Triệu Vĩnh Khánh: “May mà không ở cùng nhà với ông bà.”
“Nếu không mỗi ngày tâm trạng đều không vui.”
Phùng Liên nói: “Nữu Nữu con cũng quá so đo rồi, con không nhìn thấy sắc mặt của chị họ con đều không vui sao.”
Bà trên mặt thì nghiêm khắc dạy dỗ con gái, trên thực tế trong lòng có chút không phúc hậu cười cười.
Triệu Lan Hương bất đắc dĩ giơ bàn tay lên mà thề: “Loại hành vi như vậy nếu ở nhà chúng ta chắc đã bị đánh cho sưng lên rồi.”
“Có trời đất chứng giám, con chỉ nhắc nhở chị ấy. Tuy nhiên, có người ba có tiền đồ như vậy, ngây thơ, hoạt bát lại không hiểu chuyện như vậy, ở trong mắt ông bà đều sẽ tốt.”
May mà, Triệu Vĩnh Khánh và Phùng Liên đều tranh đua xem ai tiền lương cao hơn, nên bọn họ không thiếu ăn mặc, vì vậy cũng tự tin hơn. Nếu không bọn họ còn bị ông bà đối xử khác biệt hơn nữa. Thực ra, họ cũng không còn quan tâm lắm đến thái độ của ông bà.
Tuy nhiên, vì người bác có tiền đồ sáng lạn nhất trong gia đình, ai cũng sẽ không đi đắc tội, họ cũng chỉ ngầm nói với nhau.
Năm này có năm khác tích tụ lại, bệnh công chúa của Triệu Cúc Hương quả thực còn nặng hơn cả Tưởng Mỹ Lệ. Tuy nhiên,Tưởng Mỹ Lệ là công chúa thật, còn Triệu Cúc Hương nhiều nhất cũng chỉ là một con gà có vài cái lông Phượng Hoàng thôi.
Khi Triệu Lan Hương còn nhỏ, Phùng Liên chỉ là một giáo sư mới ra trường, tiền lương thấp lại vất vả. Triệu Vĩnh Khánh cũng chỉ là một công nhân nhỏ, cả nhà sinh hoạt thật sự rất khó khăn. Mỗi lần về nhà ông bà ăn cơm đoàn viên, Triệu Lan Hương đều phải chịu một bụng tức giận, giống như là đang ăn mày vậy.
Chờ cô lớn hơn một chút, quan hệ của ba mẹ và ông bà mới tốt lên một chút, giải trừ ngăn cách.
Thím Triệu ngồi giữa những đứa trẻ ở trên xe, cũng không nói gì, tuy nhiên sau khi xuống xe lại nói với Phùng Liên: “Anh cả càng ngày càng có tiền đồ hơn, chúng ta thật sự là với không tới.”
“Lần trước, em cùng Nữu Nữu đi mượn chị dâu một ít tiền để quay vòng vốn, chị ấy còn nhìn em bằng lỗ mũi, mắng bọn em một lúc mà cũng không cho mượn tiền...”
Phùng Liên hỏi: “Vay làm gì?”
Thím Triệu nói: “Chú của Nữu Nữu muốn tích cóp tiền để xây nhà.”
“Chị cũng biết, chỉ dựa vào chút lương này thì phải tích cóp rất nhiều năm mới đủ, nhưng sắp tới em sẽ có em bé. Ở chung một chỗ với bọn họ thật sự mỗi ngày đều phiền lòng.”
Trước mắt, giá nhà ở thành phố G không đắt đỏ như đời sau, nhưng mua một căn nhà có sân giá rẻ nhất cũng phải hai nghìn đồng.
Phùng Liên kinh hỉ nhìn bụng của em dâu.
Hai vợ chồng Triệu Vĩnh Tân kết hôn gần tám năm nhưng vẫn luôn không có tin mừng. Trằn trọc chạy chữa nhiều nơi, mà mấy năm nay vẫn không có động tĩnh gì. Triệu Vĩnh Khánh lo lắng hai người bọn họ sẽ không có con nối dõi, nhiều lần muốn để con gái mình làm con nuôi của em trai.
Nhưng, Triệu Lan Hương bướng bỉnh, đến ở nhà chú một thời gian rồi tự mình chạy về. Tuy nhiên, Triệu Vĩnh Tân và vợ thực sự coi cô như con gái.
Phùng Liên nói: “Để chị hỏi Vĩnh Khánh một chút, hình như anh ấy vẫn còn chút tiền dự phòng.”
......
Ở bên kia người lớn đang nói chuyện, ở bên này Triệu Lan Hương nắm tay em trai xuống xe, cô cẩn thận đóng cửa xe lại, Tiểu Hổ Tử giống như một con lốc chạy vào trong nhà, phỏng chừng là ở nhà ông bà ăn không no nên muốn đi tìm đồ ăn.
Triệu Lan Hương lấy khăn quàng cổ ra trùm kín mặt, bỗng nhiên tầm mắt lướt qua một thân ảnh, một bóng người xám xịt vụt qua mắt cô.
Triệu Vĩnh Tân lấy chìa khóa xe ra, ngạc nhiên hỏi cháu gái: “Trời rét như vậy, đúng ở chỗ này làm gì, sao không vào nhà?”
Triệu Lan Hương mỉm cười nói: “Cháu ăn no, nên muốn ra ngoài tiêu thực.”
Cô bảo chú thím vào nhà trước, bản thân thì đi “tiêu thực”. Cô đi ngang qua phố đến một con hẻm nhỏ ở phụ cận, càng đi càng nhanh, nhịn không được mà hét lên một tiếng giận giữ:
“Anh đi ra đây, hay là để em phải lôi anh ra?”
“Em đã nhìn thấy anh!”
Triệu Lan Hương đợi hồi lâu, cũng không biết Hạ Tùng Bách có ở gần đây hay không. Vừa rồi trong thoáng chốc, cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc, cả người đều khiếp sợ.
Cô rất kinh ngạc, anh thế mà lặn lội đường xa đến đây, có phải có chuyện gì xảy ra hay không, nói tóm lại là tâm tình cô hiện giờ rất phúc tạp. Sau khi kinh ngạc qua đi, cô bình tĩnh lại, ngày tết không thể để chuyện xấu gì xảy ra được, có thể anh đến đây là vì....
Trái tim Triệu Lan Hương đập thình thịch, khuôn mặt đang dấu đằng sau chiếc khăn quàng cổ nóng bừng.
Có điều lâu như vậy, Hạ Tùng Bách vẫn thẹn thùng trốn cô, Triệu Lan Hương cũng không khỏi “khó thở”.
Một lát sau, từ trong một chỗ tối mới có một người yên lặng không một tiếng động đi ra.
Hạ Tùng Bách mặc một chiếc áo khoác đen, chiếc áo khoác thiết kế dài khiến dáng người anh càng cao thêm. Mái tóc của Hạ Tùng Bách không cắt vì theo phong tục trong tháng đầu tiên của năm không được cắt tóc. Mái tóc bồng bềnh che đi cái trán, tạo cảm giác phóng túng, so với mái đầu đinh đơn giản thì đẹp mắt hơn nhiều.
Hạ Tùng Bách mặc một bộ quần áo mùa thu đặc biệt chỉnh tề, còn cố ý sửa sang lại một chút, so với người đàn ông nông thôn thì giống như là thoát thai hoán cốt, khiến người ta phải chú ý.
Triệu Lan Hương nhìn đến đỏ mặt, đã nhìn thấy dáng vẻ anh tuấn, trẻ trung của anh thời trẻ, anh còn cố ý ăn mặc đẹp đẽ để đến đây gặp cô, khiến trái tim Triệu Lan Hương đập mạnh không thôi.
Hạ Tùng Bách ừ một tiếng, nhỏ giọng giải thích: “Anh...Anh đến đây để mua Vắc-xin cho lợn.”
“Chỗ của em là thành phố lớn, thuốc cũng dễ mua hơn.”
Hiện tại, Hạ Tùng Bách nói cái gì, cô cũng tin. Anh nói một câu, Triệu Lan Hương liền gật đầu vâng một tiếng. Đợi anh nói xong, Triệu Lan Hương mới cười tủm tỉm hỏi anh: “Anh xuống xe lửa bao lâu rồi?”
“Có đói bụng không?”
“Có chỗ để nghỉ ngơi chưa?”
Hạ Tùng Bách nhất nhất gật đầu, trả lời: “Giữa trưa thì xuống xe, không quá đói, nghỉ ngơi ở khách sạn.”
Triệu Lan Hương nghĩ nghĩ, hiện tại mới đầu năm mới, hẳn là anh nhất thời quyết định tới đây?
“Anh thật ngốc, quá ngốc, qua mấy ngày nữa không phải em đã về rồi sao?”
Lỗ tai Hạ Tùng Bách lập tức đỏ bừng, nói lăng lộn xộn giải thích: “Thật sự là anh tới đây mua thuốc.”
Còn....Thuận tiện đầu cơ trục lợi làm chuyện xấu.
Thành phố S cách bọn họ quá xa, thành phố G ở phương nam là thành phố tương đối phát triển, sản phẩm công nghiệp cũng rất phong phú. Khụ khụ....còn có một nguyên nhân khác là tiền vốn nuôi lợn cũng sắp hết, anh không thể không tìm cách kiếm chút tiền. Chuyến đi này là anh đi cùng với Lý Trung và Tứ thúc.
Lần đầu tiên được theo chân nhân vật lớn ra ngoài làm việc, mặc dù chỉ là thuận tiện đi theo, nhưng được người ta đưa đi quan sát, học tập công việc, cũng làm Hạ Tùng Bách cảm thấy sung sướng.
Càng hạnh phúc hơn là nơi này là quê hương của Triệu Lan Hương. Hạ Tùng Bách có thể thuận tiện đến thăm cô, ban đầu anh cũng không muốn để cô biết, chỉ nghĩ đứng từ xa nhìn cô thôi.
Cho dù không được nhìn thấy cô, nhưng có thể dạo qua thành phố nơi cô đã lớn lên, nhìn ngắm những cảnh vật mà cô quen thuộc cũng tốt, anh chỉ cần nhìn một cái cũng cảm thấy mỹ mãn.
Hạ Tùng Bách không ngờ tới, Triệu Lan Hương đột nhiên từ trong xe hơi bước xuống, chàng thanh niên nông thôn chưa hiểu việc đời, đột nhiên không kịp phòng bị vừa vặn bị cô bắt gặp.
Anh liền cất bước chạy, nhưng trời cũng gần tối, Triệu Lan Hương lại vẫn cứ đứng chờ ở trong hẻm nhỏ. Anh sợ cô không an toàn, nên cuối cùng cũng phải đi ra.
Hạ Tùng Bách trầm mặc cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào Triệu Lan Hương, anh sợ cô sẽ chế giễu anh.
Triệu Lan Hương nhìn bóng đêm, cúi đầu nhìn đồng hồ, đẩy Hạ Tùng Bách: “Đi thôi, mang em tới khách sạn anh đang ở.”
Hạ Tùng Bách gật đầu đồng ý, mang theo cô trở về khách sạn.
Anh biết địa chỉ của Triệu Lan Hương, bởi vì không cất cẩn thận liếc qua thư nhà của cô, xưa nay trí nhớ anh lại tốt, nhìn qua thì sẽ không quên. Bởi vậy, khi chọn khách sạn, anh cũng lựa chọn chỗ cách nhà cô không xa.
Hạ Tùng Bách lấy ra một tờ giấy “Chứng minh giả”, Triệu Lan Hương nhờ vậy mà thuận lợi qua cửa của người phục vụ, đi theo anh lên phòng.
Triệu Lan Hương đi vào phòng, liền đóng cánh cửa lại.
“Em, em muốn làm gì?”
Cô nhìn giấy chứng minh giả trong tay Hạ Tùng Bách, quả thực là không tồi, mới có xa nhau mấy ngày, người đàn ông này đã điểu thương đổi pháo, lừa người ta còn rất quen thuộc nữa.(điểu thương đổi pháo chỉ sự thay đổi,là cụm từ để hình dung tình huống có chuyển biến lớn theo hướng tốt đẹp hoặc điều kiện được cải thiện nhiều, giống như bắt chim bằng thương chuyển sang bằng súng.)
Cô cẩn thận nhìn dòng chữ giới thiệu quan hệ của bọn họ “chứng minh kết hôn”. Cô cười tủm tỉm liếc mắt nhìn Hạ Tùng Bách, chỉ cảm thấy tối hôm nay thật đẹp, anh cũng rất đáng yêu.
Hạ Tùng Bách xấu hổ ho nhẹ một tiếng, nói: “Đây là Lý Trung và Lý thúc hỗ trợ làm cho.”
Hạ Tùng Bách thẹn quá hóa giận đoạt lấy giấy chứng minh thân phận, lại cẩn thận cất nó vào túi hành lý, lỗ tai lén lút đỏ lên.
“Được rồi, không cần thẹn thùng, em biết sai rồi.”
“Em không trêu chọc anh nữa.”
Triệu Lan Hương thề nói.
Nhìn Hạ Tùng Bách quẫn bách đến mức chỉ kém không đi cào tường, tiếp tục trêu chọc nữa có khi anh sợ quá sẽ bỏ chạy lấy người mất.
Không thể để chuyện này xảy ra được, cô còn phải ở lại đến ngày mùng tám tết ...Cô muốn cùng đi xe lửa vui vẻ về quê với anh.
Hiện tại đang là tết Âm lịch nên khách sạn khá vắng người. Người phục vụ cũng ít, có khả năng chỉ cung cấp một ít cơm qua loa, ngay cả nước nóng cũng không có.
Qua thời gian quy định, ngay cả nước ấm cũng ngừng cung cấp, Triệu Lan Hương oán giận khách sạn phục vụ kém cỏi, không khỏi đau lòng mà nhìn anh.
“Nếu không...Tới nhà em ăn cơm đi?” Triệu Lan Hương đề nghị.
Hạ Tùng Bách nghe thế, thiếu chút nữa thì đụng đầu vào tường.
Anh nói: “Không có việc gì, anh ăn đại là được.”
“Ở nhà anh cũng tắm nước lạnh, em chờ anh một lát, anh lập tức đưa em về.”
Hạ Tùng Bách nhanh chóng tắm bằng nước lạnh, lúc bước ra ngoài, nhìn thấy người yêu giống như tiểu tiên nữ đang ngồi trên đầu giường, lật xem những thứ trong túi hành lý của mình.
Triệu Lan Hương nhìn những thứ có trong hành lý của anh.
Nó cực kỳ đơn giản.
Hai bộ quần áo cá nhân, một tờ giấy chứng minh, một cuốn sổ, một cây bút và một ít lương khô còn sót lại, không có thêm gì khác.
Triệu Lan Hương lấy từ trong túi áo một bao lì xì nhét vào.
Cô nhảy xuống giường, ôm Hạ Tùng Bách hôn bẹp một cái.
“Hạ Tùng Bách, năm mới vui vẻ.”
Thân thể nữ nhân mềm mại ôm lấy cơ thể anh, ấm áp, nóng bỏng, lồng ngực của hai người kề sát vào nhau, có thể nghe thấy được tiếng tim đập. Hạ Tùng Bách, người đang được người khác ôm, đột nhiên trở nên choáng váng, một luồng kích thích mạnh mẽ ập vào đầu, khiến anh choáng váng vì hạnh phúc.
Bỏ lỡ lần tiễn cô trở về nhà trước tết là điều tiếc nuối trong lòng anh. Nhưng hiện giờ, cô gái mềm mại ấy đang đứng trước mặt anh, thì điều đó không đáng nhắc tới.
Tuy nhiên, Hạ Tùng Bách không dám ôm cô, anh chỉ có thể đứng thẳng tắp, mặc kệ cô ôm mình. Qua rất lâu, Hạ Tùng Bách mới cúi đầu ngậm lấy môi cô, cười thật sâu, lồng ngực run lên.
“Em cũng vậy, năm mới vui vẻ.”
Trái tim Triệu Lan Hương giống như được bọc đường, hạnh phúc ngọt ngào, cô ngẩng đầu đón nhận nụ hôn nồng nhiệt của anh.
........
Mãi đến lúc Hạ Tùng Bách đưa cô về đến nhà,Triệu Lan Hương mới khôi phục lại tinh thần sau cơn choáng váng: Tưởng Kiến Quân cũng đã trở về thành phố này, hiện tại Hạ Tùng Bách lại đến đây, nhất định phải cẩn thận để hai người này không đụng phải nhau, nếu không sẽ có nguy hiểm!
Cô giật mình một cái, lập tức tỉnh táo trở lại.
Điều cô lo lắng là có cơ sở, quả nhiên ngày hôm sau, Tưởng Kiến Quân liền đến nhà cô.
Triệu Lan Hương đang ở nhà hướng dẫn chị họ Triệu Cúc Hương cách làm bánh gạo, thật ra cô ta chính là thèm đồ ăn nhà cô, muốn đến ăn chực.
Bác cả Trương Hồng Anh xách theo một túi trái cây tới, Phùng Liên không lay chuyển được họ, chỉ có thể nhẫn nhịn đem một nửa chiếc bánh trứng mà con gái làm ra cho bọn họ ăn.
Bà kín đáo ở trong bếp nghiến răng nói với chồng: “Thật là, càng có tiền càng thích chiếm tiện nghi!”
Triệu Vĩnh Khánh an ủi vợ một chút: “Đều là thân thích, về sau chúng ta có khó khăn cũng có thể tới tìm bọn họ giúp đỡ.”
Phùng Liên hừ một tiếng: “Tốt nhất là được như vậy.”
Bà cầm gần nửa giỏ trái cây và một nửa chiếc bánh trứng rồi bước ra ngoài. Triệu Cúc Hương ngay lập tức cầm một miếng lên ăn, miệng bẹp bẹp ăn đến là vui sướng.
Trương Hồng Anh cười mỉm nói: “Cúc Hương nhà tôi chuẩn bị tốt nghiệp, tôi đang suy nghĩ cũng nên tìm cho nó một mối hôn nhân...Nữu Nữu thật là đứa nhỏ thông minh, dùng cách này tuyệt đối sẽ gây được thiện cảm với người ta.”
“Nữu Nữu có thể chỉ giáo cho chị họ một chút hay không, để cho nó tìm được một mối hôn nhân vừa ý, bác gái đời này đều cảm kích cháu.”
Triệu Lan Hương đang gặm quả táo, nghe vậy nhả hạt ra, thờ ơ nói: “Chỉ giáo thì không dám, chỉ là cháu cảm thấy xã hội cũ cũng qua rồi, phụ nữ không nhất thiết phải vào phòng bếp, ở nhà cháu nhiều năm như vậy đều là ba cháu xuống bếp, có sao đâu?”
“Học cái này là có thể tìm một mối hôn nhân vừa ý, cái này thôi bỏ đi...”
Phùng Liên chết lặng trước miệng lưỡi độc địa của con gái mình.
Nhưng bà nghe thấy thì rất thoải mái, nên cũng không ngăn cản.
Triệu Lan Hương tiếp tục nói: “Thời đại bây giờ, tiêu chuẩn để đánh giá phụ nữ là họ phải có học thức, chịu thương chịu khó, cống hiến cho đất nước và xã hội. Để cháu dạy chị ấy nấu ăn, không bằng để cháu dạy chị ấy làm thế nào để trở thành một người có đóng góp cho đất nước.”
Triệu Lan Hương cười cười, lộ ra hàm răng trắng tinh.
Triệu Cúc Hương cũng chết lặng, khuôn mặt tái nhợt vì tức giận, một lúc lâu mới bình tĩnh lại được hơi thở.
Cô ta cười lạnh nói: “Con không đáng được em ấy chỉ giáo, được rồi, mẹ, chúng ta về sau đừng tới đây nữa, mẹ xem thái độ của em ấy đối với con__”
Triệu Cúc Hương còn chưa nói xong, bên ngoài đã có tiếng gõ cửa.
Mọi người đều tập trung ở trong phòng, chỉ có Tiểu Hổ Tử là đang chơi bên ngoài, Phùng Liên cũng không có đóng cửa mà mở rộng, cho nên có thể nhìn rõ người đàn ông cao lớn, anh tuấn đang đứng ở bên ngoài.
Tưởng Kiến Quân chào hỏi: “Chào bác trai, bác gái, cháu là bạn của đồng chí Triệu.”
“Cháu tới để chúc tết gia đình!”
Cả nhà của Trương Hồng Anh cũng ở trong đại viện quân khu, ông nội Triệu Cúc Hương là Triệu Hùng lại là cấp dưới của ba Tưởng Kiến Quân, từ nhỏ cô ta đã quen thuộc người đàn ông ưu tú này đến không thể quen thuộc hơn.
Lời nói khắc nghiệt đang chuẩn bị nói ra khỏi miệng của cô ta, lập tức bị nghẹn lại trong cổ họng, giống như bị nhét một quả trứng gà.
Lời nói của Triệu Cúc Hương nghẹn lại trong cổ họng, đôi mắt của cô ta đột nhiên sáng lên, giống như ánh mặt trời ban ngày.
“Tưởng, Tưởng đại ca?”
Tưởng Kiến Quân nhìn những người trong phòng, bất giác nhíu mày.
Triệu Lan Hương nhìn thấy Tưởng Kiến Quân ở đây, liền nghĩ ngay tới Hạ Tùng Bách cũng đang ở thành phố G, đầu lại cảm thấy đau.
Cô thu hồi ánh mắt châm chọc, ngồi ngay ngắn lại, nhẫn nại chờ Tưởng Kiến Quân giới thiệu xong, sau đó đánh gãy những lời kế tiếp anh ta muốn nói.
“Có chuyện gì thì ra ngoài nói chuyện?”
Tưởng Kiến Quân nhìn sắc mặt không vui của cô, anh ta cũng mỉm cười, đi theo cô ra ngoài.
Triệu Lan Hương ném hộp mỹ phẩm mà Tưởng Kiến Quân đem tới lên người anh ta, tức giận nói: “Anh đúng là đồ đê tiện à?”
“Anh thật sự nghe không hiểu hay là cố tình không hiểu những gì tôi đã nói.”
“Tôi đã có người tôi thích, hy vọng anh không cần gây rắc rối cho anh ấy.”
Tưởng Kiến Quân nhịn không được, khuôn mặt tối sầm, hàm răng cắn chặt, tình cảm chân thật của anh ta bị người ta ghét bỏ, thật sự là đả kích không nhỏ đối với anh ta, đặc biệt là thái độ của Triệu Lan Hương.
Nhưng nhìn thấy bộ dáng trẻ trung hiếu thắng, tinh thần phấn chấn của Triệu Lan Hương, đã nhiều năm rồi anh ta chưa được nhìn thấy, Tưởng Kiến Quân cảm thấy mới lạ, cho nên cố gắng nhịn xuống tức giận.
Tưởng Kiến Quân dốc hết toàn lực mỉm cưởi hỏi: “Người em thích là ai?”
Mẹ nó, dám đào góc tường nhà anh ta mà còn muốn sống tốt sao?