Triệu Lan Hương thấy Hạ Tùng Bách một lúc ăn hết hai cái bánh trung thu, cảm thấy mỹ mãn mà trở về giường nằm.
Hạ Tùng Bách cũng tắt đèn, im lặng lại khó khăn mở to hai mắt buồn ngủ đến díp lại.
Đây là lần đầu tiên cùng người yêu chung phòng cùng trải qua một buổi tối, hương thơm và tiếng hít thở phảng phất như dừng lại ở bên tai anh.
Ánh trăng sáng chiếu vào người phụ nữ trắng như tuyết nằm trên giường, đây là người phụ nữ cần anh che chở, Hạ Tùng Bách nhìn nhìn, những xao động trong người cũng dần dần bình tĩnh lại, yên lặng.
Hạ Tùng Bách vừa lòng khép mắt lại, chìm vào mộng đẹp.
Hạ Tùng Bách mơ một giấc mơ, trong mơ người yêu dịu dàng mà thừa nhận nụ hôn thô bạo của anh, thừa nhận sự vuốt ve gấp gáp của anh, thuận theo nhu cầu của anh.
Nửa đêm, Triệu Lan Hương sợ Hạ Tùng Bách bị lạnh nên muốn đắp thêm chăn bông cho anh. Đột nhiên không phòng bị mà ngã vào lồng ngực của anh, bị anh đè xuống ôn nhu hôn môi.
.......
Sáng hôm sau, Hạ Tùng Bách cả người nhộn nhạo mở to mắt, đập vào ánh mắt là làn da trắng nõn của người phụ nữ, cô hất tung chăn bông, eo hơi cong tạo thành một vòng cung quyến rũ.
Hạ Tùng Bách vẫn còn đắm chìm trong mộng đẹp ngọt ngào.
Trên môi anh vẫn còn cảm nhận được đôi môi mềm mại của Triệu Lan Hương, nó thật đến nỗi khiến cho lòng anh nổi lên cơn bão táp.
Nhìn cảnh đẹp trước mắt, Hạ Tùng Bách không ngừng nuốt nước miếng, gian nan dời tầm mắt đi chỗ khác.
Hạ Tùng Bách sỉ vả hành vi vô sỉ của mình, dùng quần áo che dấu phản ứng sinh lý buổi sáng của đàn ông mà vội vàng chạy nhanh vào WC xử lý.
Triệu Lan Hương híp híp mắt, rụt vào trong chăn cười tủm tỉm, chào hỏi Hạ Tùng Bách: “Bách ca à, chào buổi sáng.”
Triệu Lan Hương nhìn bóng dáng vội vã chạy trốn của Hạ Tùng Bách, không khỏi nhấp môi cười, rời giường rửa mặt, sắp xếp lại hành lý.
Hạ Tùng Bách đi theo cô ngồi chuyến xe ô tô sớm nhất trở về huyện, lại cưỡi xe đạp trở về thôn Hà Tử .
Lúc gần tới thôn Hà Tử, Hạ Tùng Bách xuống xe, một mình đẩy hành lý đi bộ. Còn Triệu Lan Hương thì cưỡi xe đạp về trước, anh sẽ chậm rãi đẩy hành lý đi ở phía sau.
Triệu Lan Hương về đến nhà trước, từ xa đã trông thấy Lương Thiết Trụ ngồi xổm ở cửa phòng của Hạ Tùng Bách, giống như đã chờ rất lâu rồi.
Triệu Lan Hương nhìn ánh mặt trời đã lên cao, lúc này mà dựa theo ngày thường thì Lương Thiết Trụ hẳn đã sớm lên núi làm việc rồi.
Lương Thiết Trụ thoạt nhìn sắc mặt cũng không được tốt lắm, Triệu Lan Hương đi qua hỏi anh ta: “Anh tìm Bách ca à?”
Lương Thiết Trụ ngẩng đầu lên, hai mắt giống như vừa khóc, lúc ngẩng lên trên mặt đất cũng có một chút nước.
Triệu Lan Hương cực kỳ kinh ngạc, cô lấy khăn tay đưa cho Lương Thiết Trụ.
“Sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi?”
Không biết vì sao, Triệu Lan Hương cảm thấy trái tim như bị treo lên, có cảm giác bất an mơ hồ, không nhịn được nhăn mày.
Lương Thiết Trụ nghẹn ngào thấp giọng nói: “Lò mổ lợn, mổ lợn....”
Cánh rừng thổi lên một trận gió, cuốn những chiếc lá khô héo trên cây, rơi xuống trên đầu Triệu Lan Hương, sau đó rơi xuống chân.
Lương Thiết Trụ hai tay bưng kín miệng, tiến đến gần bên tai Triệu Lan Hương, giọng nói nhỏ phảng phất như hòa vào trong tiếng gió.
"Hết rồi!"
Đông một tiếng, trái tim Triệu Lan Hương như muốn rơi xuống nền xi măng. Lương Thiết Trụ đẩy Hạ Tùng Bách vào trong nhà, sau đó cũng đi vào.
Lương Thiết Trụ ngồi xổm ở trong một góc phòng, ảm đạm nói: “Tôi đi chuyển lợn, hai giờ sáng đã về nhà...”
“Hôm nay trên đường vận chuyển lợn từ trại lợn đến lò mổ, thì bị bắt, sau, sau thì, lò mổ cũng không còn.”
Lương Thiết Trụ đau đớn gục đầu trên đầu gối, khom lưng ngồi ở góc tường.
Triệu Lan Hương đầu kêu ong ong, cố gắng duy trì bình tĩnh, bắt được trọng điểm nói: “Cho nên các anh bị bại lộ sao?”
“Lò mổ bị bắt bao nhiêu người?”
Lương Thiết Trụ lắc đầu nói: “Không có ai, đều chạy được. Thuận Tử canh gác nhanh chóng chạy đi thông báo cho mọi người.”
“Chỉ là sau nay, không thể làm việc tại lò mổ được nữa.”
Triệu Lan Hương nghe thấy vậy, trái tim cũng bình tĩnh trở lại.
Cô có cảm giác trái tim mình vừa nãy muốn nhảy ra ngoài, thiếu chút nữa bị Lương Thiết Trụ làm cho ngừng đập.
Tuy rằng thở phào nhẹ nhõm, nhưng những người liên quan đến lò mổ vẫn còn tồn tại nguy hiểm. Lỡ như những người buôn bán khai những người trong lò mổ ra thì sao?
Lương Thiết Trụ ủ dột, uể oải không vui nói: “Cô yên tâm đi, những người làm việc ở đây đều rất nghĩa khí, những người khác không có việc gì, Bách ca cũng sẽ không có việc gì.”
Lương Thiết Trụ nói xong ngẩng đầu lên, hai mắt mê mang nhìn người đàn ông đứng ở cửa, thân hình cao lớn đưa lưng về phía ánh sáng, không nhìn thấy rõ biểu tình.
Cũng không biết đã đứng ở đó bao lâu rồi.
Hạ Tùng Bách ho khan một tiếng: “Hành lý của em, anh đã để ở trong phòng em rồi, anh muốn nói mấy câu với Lương Thiết Trụ .”
Triệu Lan Hương thức thời rời đi.
Lương Thiết Trụ trong lòng vẫn còn sợ hãi: “May mà hôm nay Bách ca không đi làm.”
“Bằng không anh cũng sẽ gặp nguy hiểm.”
“Thôi thôi, về sau chúng ta vẫn chuyên tâm buôn bán lương thực đi!”
Hạ Tùng Bách đứng cúi đầu nhìn Lương Thiết Trụ, khuôn mặt kiên nghị, thâm thúy ẩn dấu tâm tư, anh nhàn nhạt nói: “Cũng được.”
“Về sau sẽ nghĩ cách, cậu không có việc gì là tốt rồi.”
Triệu Lan Hương biết hai người đàn ông này sẽ ở trong phòng nói rất lâu, cô đi đến phòng bếp, làm cơm trưa.
Lần khói lượn lờ toát ra, rất nhanh cô đã làm cơm xong.
Triệu Lan Hương có chút tâm thần không yên mà dọn cơm ra, chị cả Hạ đang phơi quần áo trên cây gậy trúc, phơi từng cái từng cái một.
Sau khi phơi xong, chị đỡ Lý Đại Lực đang ngồi trong sân trở về phòng.
Triệu Lan Hương hỏi thăm Lý Đại Lực một tiếng: “Thân thể anh dạo này có tốt hơn không?”
Lý Đại Lực cười khổ nói: “Còn phải đi bệnh viện vài lần, cuối năm có lẽ sẽ tốt hơn.”
Chỉ là...tiền thuốc men quá tốn kém, liên lụy người trong nhà.
Lý Đại Lực biết, 600 đồng trong nhà đã bị tiêu hết, tiền của nhà họ Hạ cũng bị anh tiêu sạch, mạng này của anh được cứu về cũng không thoải mái.
Triệu Lan Hương nghe vậy, thở dài trong không khí.
Cũng không biết là thở dài vì Hạ Tùng Bách hay là thở dài vì Lý Đại Lực. Người đàn ông của mình kiếm tiền vất vả, trong khoảng thời gian ngắn sợ là cũng chi trả nổi để chữa bệnh cho Lý Đại Lực. Nghe nói....anh còn muốn chữa trị thính lực cho chị cả.
Thật là, nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, thuyền đã chậm lại còn ngược gió. Cứ tưởng cuộc sống của nhà họ Hạ đang ngày càng tốt lên, ai ngờ lò mổ lợn bên kia lại giải tán.
Triệu Lan Hương nói: “Mọi người ăn cơm đi, em đi gọi anh hai Hạ.”
Triệu Lan Hương đi tới phòng của Hạ Tùng Bách, anh đã trấn an được tâm trạng của Lương Thiết Trụ, ít nhất lúc cô đến, trên mặt Lương Thiết Trụ cũng không còn buồn bã nữa.
Lương Thiết Trụ không nói một lời đã cưỡi Đại Kim Lộc của anh ta rời đi.
Triệu Lan Hương đang cân nhắc làm thế nào để an ủi Hạ Tùng Bách, cô do dự nói: “Kỳ thật làm việc ở lò mổ cũng không tốt lắm, quá mệt mỏi.”
“Anh mỗi ngày đều phải dậy sớm liều mạng làm việc như vậy, rất có hại cho sức khỏe, lâu dần thân thể cũng sẽ không chịu nổi, nhân dịp này cũng chuyển sang công việc khác đi.”
Hạ Tùng Bách sờ sờ đầu người yêu, khuôn mặt không nhìn ra suy nghĩ lại thong dong nói ra những lời tràn đầy lạc quan: “Nghe em, ngày mai anh có thể ngủ nướng rồi. Lan Hương em yên tâm, anh sẽ ngày càng tốt hơn.”
“Kỳ thật lâu nay anh cũng tích cóp được không ít tiền, có thể chống đỡ tiền thuốc cho anh rể.”
Nói xong, Hạ Tùng Bách tạm dừng một chút, cúi đầu nhìn cô: “Chỉ là anh không có tiền.”
Đôi mắt đen như mực của Hạ Tùng Bách giống như xoáy nước, bên trong hỗn loạn không thấy được sự mất mát.
Không có tiền, lại trở thành thằng nhóc nghèo, như vậy làm sao có hy vọng với cô gái có văn hóa đến từ thành phố? Anh có nhiều năng lượng vô tận nhưng lại không có nơi nào để anh có thể sử dụng được sức lực đó.
Công việc ở lò mổ lợn vừa tiền nhiều lại ổn định. Anh dự định làm ở đấy hai năm, tích cóp được một số tiền, đến lúc đó sẽ chuẩn bị một lễ hỏi thật long trọng, mặt dày mà đến Triệu gia. Chính là hiện tại đều không còn gì nữa.
Triệu Lan Hương thấy anh chìn mình chằm chằm, dường như trong nháy mắt đó cô nhìn thấy được sự kìm nén khổ sở của anh.
Cô mím môi, cổ vũ : “Tiền không còn thì còn có thể tiếp tục kiếm, người bình an mới là phúc khí!”