Lẽ ra ngày hôm nay, Triệu Lan Hương phải trắng đêm không ngủ được, nhưng cô nhớ ra lo lắng cũng không giải quyết được việc gì. Ban ngày còn một trận đánh ác liệt cần phải ứng phó, vì thế cô liền đi ngủ.
Trước khi chìm sâu vào giấc ngủ,Triệu Lan Hương nhớ tới chuyện xảy ra với Phan Vũ, cô liền lấy chiếc khóa trên hành lý, khóa thêm một ổ ở cửa.
Hừng đông ngày hôm sau, Triệu Lan Hương nhanh chóng chạy tới Phan gia.
Hạ Tùng Bách đang khổ sở ngồi xổm ở gốc cây đại thụ cách nhà của Phan Vũ một đoạn, suốt đêm chịu sự tra tấn của mấy con muỗi.
Cô cúi đầu nhìn thoáng qua, cả một mảng lớn vết muỗi đốt che kín làn da lộ ra bên ngoài.
Triệu Lan Hương trêu chọc nói: “Ngay cả con muỗi cũng biết máu của anh rất có dinh dưỡng.”
“Anh trở về nghỉ ngơi đi, còn lại giao cho em.”
Cô đến trước cửa Phan gia, gõ cửa.
Mọi người trong Phan gia đều đã ăn cơm sáng xong, thậm chí Phan Ngọc Hoa đã khiêng cái cuốc đi ra đồng rồi. Người ra mở cửa cho Triệu Lan Hương là con dâu cả Phan gia.
Triệu Lan Hương ôn hòa nói: “Chào buổi sáng, Phan tẩu.”
“Tôi đến tìm Nhị muội, nghe nói cô ấy chuẩn bị dự tuyển học viện công-nông-binh, tôi muốn hỏi cô ấy chút kinh nghiệm.”
Phan tẩu tuy rằng oán hận cô em chồng từ rất lâu rồi, nhưng đối với người ngoài thì vẫn thể hiện là chị em tốt. Thanh niên trí thức Triệu ở thôn Hà Tử là người rất có văn hóa lại tới tìm Nhị muội để lấy kinh nghiệm, khiến chị ta có chút đắc ý.
Chị ta để Triệu Lan Hương vào nhà.
Triệu Lan Hương được dẫn tới phòng của Phan Vũ. Căn phòng nhỏ hẹp đóng chặt, ngay cả cửa sổ cũng không mở ra, ngột ngạt đến mức ngay cả ánh mắt trời cũng không chiếu tới.
Phan tẩu hùng hùng hổ hổ mà nói liên miên: “Nhị muội này không biết là đang tức giận cái gì, học đến đầu óc choáng váng rồi, mỗi ngày đều khiến cho bản thân người không ra người, quỷ không ra quỷ. Ba mẹ chồng tôi làm mai cho nó, nó lại biến thành cái đức hạnh này.”
Triệu Lan Hương để Phan tẩu đi làm việc của mình, còn cô thì đi vào phòng Phan Vũ, căn phòng nhỏ hẹp tối tăm truyền đến một mùi hôi thối.
Cô bới Phan Vũ từ trên giường ra: “Hạ Tùng Bách có một số lời muốn nói với cô, nhưng anh ấy không tiện tới đây, muốn tôi tới đưa cô tới Hạ gia.”
Một ngày không gặp, người con gái này sắc mặt tái nhợt không chút máu, cô ta bây giờ giống như một con rối gỗ, không có sinh khí, cảm giác giống như người chết sắp lìa xa nhân thế.
Cùng là con gái, trong lòng Triệu Lan Hương nhịn không được thở dài. Cô giúp Phan Vũ rửa mặt mũi, giúp cô ta chải tóc.
Triệu Lan Hương dùng hết sức mà bế Phan Vũ từ trên giường lên, lẩm bẩm nói: “Chuyện này không phải lỗi của cô.”
“Cô vẫn là người con gái sạch sẽ, sẽ có được hạnh phúc.”
Triệu Lan Hương thực ra rất nhỏ bé, nhưng trải qua một năm làm việc ở nông thôn, sức lực của cô cũng lớn hơn. Mỗi ngày đều được bồi bổ dinh dưỡng nên cơ thể cũng đẫy đà hơn. Cô cắn răng dùng hết sức lực đưa Phan Vũ lên lưng.
Cô hét to một tiếng: “Phan tẩu, tôi đưa Nhị muội đi đến chỗ tôi một lát.”
Triệu Lan Hương bước đi khó khăn mà đi ra khỏi Phan gia. Hạ Tùng Bách đang ở bên ngoài nhìn thấy, lập tức chạy lại đỡ Phan Vũ lên lưng anh, giống như đằng sau đang có con sói đói đuổi theo, ba bước thành hai bước, chạy nhanh trở về Hạ gia. Người Phan gia ngang ngược vô lý, Hạ Tùng Bách rất sợ, chỉ hận không thể phủi sạch quan hệ với những người trong gia đình này.
Anh đưa Phan Vũ tới phòng của Triệu Lan Hương.
Triệu Lan Hương nói với Phan Vũ: “Cô nhìn xem, Bách ca rất lo lắng cho tình trạng của cô.”
“Chúng tôi đều mong cô có thể sống tốt, quý trọng sinh mệnh của bản thân, không cần suy nghĩ dại dột như vậy.”
Hạ Tùng Bách gật đầu, anh dựa theo những gì Triệu Lan Hương đã dặn, châm chước nói: “Cô là một cô gái tốt, từ trước tới nay chưa bao giờ trách cô.”
“Chỉ hy vọng cô có thể sống tốt.”
Phan Vũ đã hoàn toàn chìm vào thế giới của riêng mình, nghe lời Hạ Tùng Bách nói, khuôn mặt chợt có biến hóa. Ánh mắt cô ta xoay chuyển, từ hốc mắt, nước mắt không ngừng chảy xuống, đôi vai thon gầy không nhịn được mà run rẩy.
Triệu Lan Hương lau nước mắt cho cô ta: “Trong khoảng thời gian này, cô ở chỗ của tôi đi, có Bách ca ở đây, cô không cần phải sợ.”
Hạ Tùng Bách nghe Triệu Lan Hương nói thế, kinh ngạc ngẩng đầu lên, lại bị ánh mắt lạnh lùng của cô làm cho phải cúi đầu.
Triệu Lan Hương tận mắt nhìn thấy sinh mệnh đang sống sờ sờ này trở thành một cái xác chết thối rữa. Kiếp trước cô từng dự thính qua một buổi tọa đàm của một người đàn ông trung niên nói về tâm lý học. Con gái ở tuổi này gặp phải chấn thương tâm lý, rất khó phục hồi. Cảm giác sợ hãi mãnh liệt khiến cho tâm lý của Phan Vũ trở nên chết lặng, mất đi phản ứng. Cô cũng mong muốn có thể từ Phan Vũ biết được một số tin tức hữu ích.
Cũng hy vọng cô ta có thể tiếp tục sống tốt.
Triệu Lan Hương đuổi Hạ Tùng Bách ra ngoài, mình thì đi lấy một chậu nước vào nhà giúp Phan Vũ tắm rửa.
Trên người Phan Vũ có mùi hôi khó ngửi, lúc Triệu Lan Hương vén quần áo của cô ta lên, đôi mắt chết lặng không đành lòng. Phụ nữ trời sinh đã là phái yếu, Phan Vũ thực sự rất đáng thương.
Tắm rửa xong, ánh mắt của Phan Vũ cũng khôi phục lại chút tri giác.
Cô ta ngập ngừng nói: “Cảm ơn.”
Cô ta nằm trong ổ chăn sạch sẽ của Triệu Lan Hương, cả người cảm thấy rất sảng khoái, nhịn không được mà gào khóc, tiếng khóc mỗi lúc một lớn, dường như tất cả nước trong người đều chảy ra.
Triệu Lan Hương vuốt đầu Phan Vũ, ản ủi cô ta rất lâu.
Cô chờ đến khi Phan Vũ không khóc nữa, mói nói: “Phải kiên cường, không có gì là không qua được.”
“Cô không suy nghĩ cho mình cũng phải suy nghĩ cho ba mẹ cô chứ. họ cực khổ nuôi cô khôn lớn đến như bây giờ, cắn răng mà nuôi cô từ tiểu học đến trung học, thậy sự không dễ dàng. Không nên phí hoài bản thân mình, giữ lại sinh mệnh làm việc có ý nghĩa hơn.”
“Có thể cho tôi biết mấy ngày trước đã xảy ra chuyện gì không?”
.....
Bên kia.
Hạ Tùng Bách sau khi rời khỏi phòng Triệu Lan Hương, thì tự mình xuống bếp làm một nồi mì.
Tuy rằng hôm nay anh không tới trại lợn, nhưng Lương Thiết Trụ rạng sáng nay có đem một phần thịt qua. Hạ Tùng Bách thái mỏng gan lợn, dồi lợn, thịt lợn, học theo cách làm mọi khi của Triệu Lan Hương, trộn trứng gà với bột mì, anh làm xong bữa sáng, sau đó đi gọi mọi người dùng bữa.
Hạ Tùng Bách theo thường lệ để phần Cố Hoài Cẩn một phần, anh bưng một phần đồ ăn nóng hầm hập đến chuồng bò.
Hạ Tùng Bách thấy ở đấy có những người khác nên phủi sạch quan hệ nói: “Đây là thanh niên Triệu để lại cho ông, ăn luôn khi còn nóng.”
Cố Hoài Cẩn vui vẻ hút hút mì, phần mì hôm nay không có dai và mềm như mọi khi, nhưng cũng không có vẫn đề gì, cái chính là thịt tươi ngon, nhiều và được thái mỏng.
Hồ Tiên Tri đã quen việc chỉ được nhìn mà không được ăn, anh ta lặng yên không lên tiếng mà quét dọn chuồng bò, nhấc cái cuốc chuẩn bị ra đi đồng.
Nhưng loại trải nghiệm này đối với Ngô Dung vẫn là lần đầu tiên. Anh ta hít mũi ngửi, khen ngợi nói: “Thầy tuy rằng mỗi ngày đều chịu khổ nhưng đồ ăn cũng không đến nỗi tệ.”
“Không giống chúng ta, chỉ có thể ăn màn thầu và nước sôi.”
Cố Hoài Cẩn há mồm uống ngụm canh, ông liếc mắt căm giận nói: “Có người còn phải ăn trấu, rau dại, đất Quan Âm, anh so với người ta còn tốt gấp nhiều lần?”
Ngô Dung á khẩu, không nói được gì.
Anh ta giúp Hồ Tiên Tri làm xong công việc, sau đó mới rời đi.
Hạ Tùng Bách nhìn thanh ảnh của Ngô Dung rời đi, không khỏi hỏi: “Ngô trợ giáo sao lại trở lại đây?”
Hạ Tùng Bách nhận ra, đây là phần tử trí thức đã bước chân ra khỏi cái thôn nghèo khó của bọn họ, hơn phân nửa là sẽ không quay lại. Thế giới bên ngoài tốt đẹp như vậy, hưởng thụ còn không kịp ấy chứ.
Hồ Tiên Tri nói: “Cậu ấy đến thăm thầy, đại học cũng đang được nghỉ nên nhàn rỗi.”
Nói xong anh ta sờ sờ đầu, lại nói: “Án xử sai của nhà Ngô sư đệ được sửa lại, nên cậu ấy mang rượu tới đây thăm thầy, chuyện vui như vậy cũng nên cao hứng.”
Cố Hoài Cẩn nghe xong, lập tức đẩy rượu đến chỗ của Hồ Tiên Tri.
Ông nói: “Tôi bị gan nhiễm mỡ, từ lâu đã kiêng rượu...anh cầm uống một mình đi.”
Hạ Tùng Bách nhìn bình rượu liếc mắt một cái, yên lặng nói: “Ngô trợ giáo, sợ là sẽ không phải vẫn luôn là trợ giáo đi.”
Cố Hoài Cẩn nhìn tên ngốc này một cái, ý muốn nói, khó có được một lần có mắt nhìn.
Cố Hoài Cẩn dặn dò Hồ Tiên Tri: “Trong lòng sư đệ của anh còn rõ ràng hơn anh, người ta cũng càng ngày càng tốt hơn, tốt hơn anh, chuyện của cậu ta cũng không cần anh phải nhọc lòng đâu.”
Một câu này ngăn những lời muốn cầu tình cho sư đệ của Hồ Tiên Tri lại.
Cố Hoài Cẩn lại tiếp tục nói: “Anh chỉ biết đọc sách thôi, còn đầu óc anh mới là ngu ngốc nhất. Có ân thì báo đáp, bây giờ tôi sa sút như thế này rồi, còn có thể làm gì để xin hiệu trưởng chuyển chính thức cho sư đệ của anh chứ?”
“Án xử sai của nhà cậu ta đã sửa lại, thì nhà của cậu tasẽ lo lắng cho cậu ta, tôi cần gì phải quan tâm cậu ta chứ.”
Cố Hoài Cẩn nói xong lại tiếp tục ăn mì, ông liếm liếm môi nói: “Cái này không phải con bé kia làm, con bé làm mì chưa bao giờ khó ăn như vậy.”
Hạ Tùng Bách nhịn không được, mặt đen sì, không nói câu gì mà quay trở về phòng.
.......
Triệu Lan Hương và Hạ Tùng Bách ngày đêm không rời nhìn chằm chằm Phan Vũ. Qua hai ngày, Triệu Lan Hương cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô dùng nấm mà Hạ Tùng Bách đào được trên núi, thêm lê, táo đỏ, cẩu kỷ làm món lê chưng đường phèn, nấm tuyết. Đường phèn đun chảy trong nước sôi, lê tuyết được hầm từ màu trắng chuyển sang màu vàng đậm, cho vào miệng là tan.
Những quả táo đỏ được hầm nhừ để lộ thịt quả màu đỏ bên trong. Nấm tuyết sáng trong được phủ lên một lớp nước đường trông như hoa ngọc lan trắng.
Hạ Tam Nha chưa từng được ăn món ăn lạ như vậy, nghe nói là đồ bổ, táo đỏ còn có lê tuyết hòa vào nhau, mang đến hương vị ngọt ngào, khiến Hạ Tam Nha chảy cả nước miếng. Triệu Lan Hương để món ăn nguội bớt, sau đó lấy cho Hạ Tam Nha một bát.
Đường phèn, nấm trắng, lê tuyết, ngọt đến mức Hạ Tam Nha nheo mắt lại, vui vẻ mà ăn.
Triệu Lan Hương bưng một bát vào cho Phan Vũ, nghe nói lúc buồn ăn một chút đồ ngọt, trong lòng sẽ dễ chịu hơn.
Phan vũ múc từng thìa một, nước mắt yên lặng mà chảy vào trong bát.
Nước đường ngọt làm cho lòng cô ta cũng ngọt theo.
Phan Vũ lau nước mắt, vừa cười vừa khóc nói: “Cô không cần phải lo lắng cho tôi nữa, sau này tôi sẽ sống thật tốt.”
Phan Vũ nhìn cô gái chăm sóc cho mình mấy ngày nay, cảm kích nói: “Cảm ơn hai người.”
“Tôi hiện tại đã biết người trong lòng của Bách ca là ai, cô rất tốt....anh ấy cũng rất tốt, hai người rất xứng đôi. Ông trời sẽ báo đáp sự tử tế của hai người.”
Phan Vũ lau khô nước mắt, sau đó thu dọn đồ dùng của mình, tính toán trở về nhà.
Cô ta nói: “Ba mẹ tôi sẽ không tin lý do mà tôi nói, người khác cũng sẽ không tin, nói ra chỉ ...tự rước lấy nhục thôi. Tôi sẽ nói hết những gì tôi biết cho cô.” Phan Vũ dừng lại một lúc, nức nở nói:
“Chỗ này tôi không thể ở được nữa, nó sẽ mãi mãi là cơn ác mộng của tôi. Tôi sẽ trở về trường học, tranh thủ lên làm giáo viên, nếu có thể làm giáo viên, tôi sẽ giáo dục bọn họ trở thành người tốt giống như hai người.”
Triệu Lan Hương định nói sang chuyện khác, nhưng đột nhiên cũng không biết nên nói gì thì tốt. ở thời đại này, cô không thể yêu cầu Phan Vũ đứng ra tố giác, chỉ ra và xác nhận tội phạm. Nếu không thanh danh của Phan Vũ sẽ bị hủy hoại, cả đời phải chịu sự sỉ nhục của người khác.
Cô chỉ dặn dò Phan Vũ: “Cô đi ra ngoài đi, rời đi cũng tốt, một mình ra bên ngoài thì nên cẩn thận một chút.”
“Đúng rồi, Đường Thanh giờ không làm việc nhà nông, anh ta đang làm văn chức trên huyện. Nếu cô muốn sống ở đấy thì có thể liên hệ với anh ta, anh ta là một người rất nhiệt tình.”
Phan Vũ cầm thư giới thiệu của Triệu Lan Hương, sau đó rời khỏi thôn Hà Tử .
........
Triệu Lan Hương theo lời kể của Phan Vũ vẽ đối tượng lên giấy, lung tung rối loạn, vẽ thực sự rất xấu.
Cô nhịn không được mà nhớ tới Tiểu Hổ Tử. Nếu đổi lại là Tiểu Hổ Tử chỉ với những manh mối này, nó cũng có thể suy đoán ra đặc trưng của tội phạm, đây gọi là phác họa chân dung tâm lý học tội phạm. Qua mấy vòng sàng lọc, có thể tìm ra tên tội phạm kia.
Chỉ tiếc hiện giờ, Tiểu Hổ Tử vẫn còn đang liếm ngón tay, phá án cái gì cũng không biết, nhưng ăn uống thì lại rất lợi hại.
Triệu Lan Hương suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn không tìm ra manh mối gì, cô đành khóa lại những gì mà Phan Vũ chỉ ra vào trong rương hành lý. Cô nhịn không được mà phỏng đoán, có phải đời trước Bách ca bị người ta vu oan hãm hại giết chết Phan Vũ, nên phải đi tù hay không?
Nếu những suy nghĩ này của cô là thật, thì tiếp theo cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đây vẫn chỉ là suy đoán của cô.
Sau khi thu hoạch vụ mùa xong, Triệu Lan Hương bắt đầu thúc giục Hạ Tùng Bách học tập mỗi ngày.
Vào tháng tám, trại lợn của Hạ Tùng Bách xuất một lứa lợn, lứa này giúp anh kiếm được không ít tiền.
Anh cùng Lý Trung và Lương Thiết Trụ chia tiền lãi xong,bản thân anh được hai nghìn tệ. Anh đựng tiền trong một bao tải rách, giả vờ như một bao phân rồi quay trở về thôn Hà Tử.
Khi Hạ Tùng Bách đổ hết số tiền trong túi ra, bà nội Lý đang ngồi uống canh thiếu chút nữa bị sặc.
Bà mở to hai mắt, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào số tiền kia.
Hạ Tùng Bách một tờ lại một tờ xếp gọn gàng, lau khô phân hóa học dính trên tờ tiền, chỉ cảm thấy đôi tay nóng như bị bỏng.
Anh nói: “Cháu định dùng số tiền này chữa tai cho chị cả, lúc đi chữa bệnh cho anh rể, bác sĩ có nói, chị ấy càng sớm chữa trị thì sẽ càng có cơ hội khỏi hơn, càng kéo dài về sau, cơ bản sẽ không chữa được.”
“Hiện giờ chúng ta có tiền, có thể chữa trị cho chị ấy.”