Anh bật đèn, liếc nhìn quần cô rồi vội vàng bấm chuông bệnh viện, đợi một lúc, y tá trực không đến nên anh dùng cả hai tay đỡ cô, bước nhanh và vững vàng về phía phòng sinh. .
“Đừng sợ________ nhé?”
“Bình tĩnh, có nghe thấy không, không cần lãng phí nhiều sức lực. Trước ăn một chút gì đó, đợi lát nữa sinh con cho tốt.”
Anh đặt vợ ̉ trên giường sinh, tay run chân như nhũn ra đầu choáng váng vội vàng pha một ly sữa, đút cô uống xong.
Anh suy nghĩ hồi lâu vội vã về phòng bệnh, lấy một túi đồ ra.
Triệu Lan Hương mở mắt ra liếc một cái, là một loại chocolate.
“Tranh thủ ăn một chút.”
Triệu Lan Hương còn chưa ăn xong một nửa, bác sĩ đã đuổi Hạ Tùng Bách đi ra ngoài.
Cô chuyển dạ rất nhanh, cơn đau như thủy triều từng đợt không ngừng đánh tới, cô cắn chặt môi làm cho mình không phát ra tiếng kêu la đau đớn.
Nhưng từ cánh môi phát ra những âm thanh mảnh nhỏ, tiếng khóc nức nở, làm Hạ Tùng Bách bên ngoài phòng sinh nghe thấy được.
Anh đưa Triệu Lan Hương vào phòng sinh, liền đứng ngây người trên hành lang, bên trong vẫn chưa có tin tức. Ban đêm yên tĩnh, mỗi một giây một phút trôi qua, âm thanh của đồng hồ mặc dù rất nhỏ nhưng vẫn nghe thấy. Hạ Tùng Bách bị giày vò sống một ngày phảng phất như một năm.
Anh nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã là 5 giờ sáng.
Cửa sổ ngoài hành lang, màn đêm đen như mực dần dần tiêu tán, bị ánh sáng ban mai yếu ớt xuyên qua.
Trong khoảng thời gian chờ đợi dài dằng dặc này, anh nhớ đến cô năm đó cũng đang bước đi trong ánh nắng sớm mờ nhạt như vậy, trên lưng mang bánh đậu xanh, giòn giã nói với anh:” Em đời này chỉ tuân theo sự dạy dỗ của gia đình, ba em mẹ em, ông bà em, anh là ai……Mà muốn tới quản lý em?
Sau này cô thành vợ anh, mọi chuyện đều theo ý anh.
Về sau nữa trở thành người yêu của anh, một ngày nào đó cũng bước trong ánh nắng, đi lò mổ heo tìm anh, đứng từ xa hai mắt đẫm lệ nhìn anh.
Cô nói cô không chê anh, bẩn hay thối đều là người đàn ông của cô.
Sau này cô cũng thành người phụ nữ của anh, không chê anh nghèo cũng không chê anh khó coi.
Ánh bình minh càng lúc càng mạnh, ánh sáng trắng xua tan màn đêm, cô hát bên tai anh trong ánh bình minh: “Em xin ngược dòng tìm kiếm dấu vết của em.”
Hạ Tùng Bách dường như lúc này cũng nghe thấy được tiếng hát.
Một tiếng trẻ con khóc lảnh lót vang lên, lát sau phòng sinh mở cửa ra.
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, gương mặt mệt mỏi nhưng giấu không được vui mừng nói: "Là một bé gái.”
Hạ Tùng Bách vui mừng khôn xiết, mọi ký ức trong đầu đột ngột dừng lại, tất cả những gì anh nhìn thấy chỉ là cô đang nằm trong phòng sinh và vất vả sinh con.
“ Đợi một chút _____Bác sĩ, hình như còn một đứa bé!"” Trong phòng nữ hộ sinh hoảng sợ kêu lên.
Nhưng mà sản phụ sinh xong một em bé, đã bị kiệt sức, hình như đã ngủ mê man.
Ý cười trên mặt Hạ Tùng Bách tức khắc ngưng trệ, anh ba bước thành hai đi lên trước, vỗ vào mặt Triệu Lan Hương, “Lan Hương tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh---- ------"
Triệu Lan Hương sinh con cả đêm, đã đau đến mất đi tri giác.
Cô lại mở mắt, miễn cưỡng cười nói: "Hình như còn một đứa.”
Giọng của cô có chút run rẩy.
Đầu của đứa bé quá lớn, nước ối đã khô mà bé vẫn không chịu ra, cuối cùng bác sĩ phải hút bé ra.
Cô loáng thoáng biết được trong bụng còn có một em bé, bởi vì nó cử động, và đá cô, cô lại cố gắng hết một buổi sáng.
Trên tay Hạ Tùng Bách dính đều là máu trên người cô chảy ra, anh không ngừng lẩm bẩm nói:” Đừng sợ, cố lên, anh ở đây với em.”
“Lan Hương, dũng cảm lên.”
“Đây là biển rộng, chúng ta là biển rộng, hãy nỗ lực để sinh con ra."
Hạ Tùng Bách nhìn đồng hồ trên cổ tay, lúc này kim ngắn đã chỉ tới 6 giờ chiều, hoàng hôn ấm áp le lói qua cửa sổ.
Cũng trong ánh hoàng hôn ấy, cô nhìn chằm chằm vào bó hoa gạo anh tặng anh với nụ cười mang theo nước mắt dưới những đám mây rực rỡ, những cánh hoa đỏ rực như máu chảy ra từ cơ thể cô.
Đường Đường được hộ sinh tắm rửa sạch sẽ, bởi vì không có sữa uống, đói đến khóc nức nở, Hạ Tùng Bách cũng không còn tâm trí mà đi quan tâm bé.
Anh quỳ xuống đất cúi người lại gần vợ, không ngừng động viên cô, ngay cả con gái mới sinh cũng không kịp nhìn nhiều, luống cuống tay chân móc hết tiền trên người ra, xin y tá cho con bé uống sữa.Y tá thở dài một tiếng tội nghiệp, lắc đầu ôm đứa trẻ đang oa oa khóc lớn, quay đầu đi tìm sữa cho bé.
Hạ Tùng Bách nắm chặt tay vợ, nước mắt anh chảy xuống, một người đàn ông trong phòng sinh không nhịn được khóc lên.
“Lan Hương, lại dùng sức một chút.”
“Ăn chút chocolate, được không?”
……. …....
Triệu Lan Hương mơ hồ nhìn thấy một ông lão đang tuổi xế chiều ngồi trên xe lăn, cô nhẹ nhàng tựa đầu vào đầu gối ông, ông cúi đầu thành kính hôn lên tóc cô.
Ông mỉm cười cổ vũ cô:”Lan Hương, cố lên.”
Ông là người đàn ông đợi cô ở mỗi góc phố, ôm bó hoa tươi nhất chờ cô, là người đàn ông chuẩn bị quần áo phù hợp nhất cho cô vào mỗi buổi sáng sớm, chạng vạng thì nắm tay cô đi tản bộ, ngắm hoàng hôn. Phong thái không hề giảm so với lúc thanh xuân.
Dưới gốc cây sồi, một ông lão ngồi trên xe lăn đỡ cô đứng dậy, nghiêm túc nói: “Dù em đi đâu, dù em ở đâu, anh mong em sẽ dũng cảm và mạnh mẽ”.
“Anh………….Yêu Em.” Ông nhẹ lẩm bẩm nói.
Triệu Lan Hương mờ mịt ngẩng đầu lên.
“Đi thôi, trở lại bên người hắn.”
Triệu Lan Hương mở to mắt, nước mắt nóng hổi của Hạ Tùng Bách rơi trên tay cô.
Nhẹ nhàng, giống như mang theo nhiệt độ của nước mưa.
Ngón tay cái của cô đột nhiên run lên:” Biển, rộng, lớn……”
“Tỉnh tỉnh, đừng nói chuyện, chuyên tâm dùng sức.”
Cô dùng hết sức lực, bụng dưới tê rần, dưới thân như có một vật ấm nóng chảy ra.
Bác sĩ đón được em bé, đánh vào mông nó, đánh thật lâu, Triệu Lan Hương gần như sắp khóc, em bé mới yếu ớt nức nở một tiếng, âm thanh to rõ vang lên trong cuống họng.