Gà quê của Hạ Tùng Bách được Triệu Lan Hương xử lý rất nhanh gọn, sau đó thả vào trong nồi nước đã đun sôi, đợi đến khi nước sôi nổi mỡ vàng thì vớt ra. Nước canh được vớt hết mỡ vàng, chỉ giữ lại nửa nồi nước trong suốt, để nguội, sau đó dùng nước canh này để hầm đầu sư tử (thịt viên cách thủy), thêm cải trắng lên trên, đun trên lửa lớn khoảng một giờ.
Đồng thời, cô chặt gà thành những miếng với lớp da vàng ruộm, sau đó sắp ra đĩa. Bắp cải, măng đông, đậu phụ và cà chua được cắt thành từng sợi mỏng, ăn kèm với nghêu tươi và súp đậu phụ hầm.
Một giờ sau, nhà họ Triệu ăn cơm tối.
Triệu Lan Hương cũng không biết những việc phát sinh trong phòng khách. Hiện tại, cô hoàn toàn không cần lo lắng cho Hạ Tùng Bách khi đối diện với ba mẹ cô.
Phùng Liên giúp đỡ con gái mang đồ ăn ra bàn, trong không khí mùi thức ăn thơm lừng, vươn cổ là có thể nhìn thấy món gà luộc.
Triệu Lan Hương đi ra phòng khách, thấy Hạ Tùng Bách đang nắm tay của Tiểu Hổ Tử, sắc mặt có chút khó coi.
Tiểu Hổ Tử thấy chị gái đi ra, sợ hãi, rụt rè gọi Hạ Tùng Bách một tiếng: “Bách ca.”
Hạ Tùng Bách lúc này trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
Đứa bé lanh lợi này thiếu chút nữa đã gọi anh là anh rể.
Đây có tính là vác đá đập chân mình không? một chút hối hận chợt xẹt qua mắt Hạ Tùng Bách.
Anh nhìn Tiểu Hổ Tử nói: “Tiểu Hổ Tử thật thông minh, không nhớ nhầm.”
Triệu Vĩnh Khánh thu hồi ánh mắt tìm tòi, nghiên cứu.
Hạ Tùng Bách nói: “Cháu, đồ đạc của cháu còn chưa thu dọn xong, cháu xin phép không quấy rầy...”
Phùng Liên nhanh chóng ngăn người lại: “Được rồi, được rồi, cháu đã đồng ý ăn một bữa cơm rồi mà, sao lại về?”
Triệu Vĩnh Khánh cũng nói: “Con gà này, may nhờ phúc của cháu mới được ăn, cùng ăn cơm đi.”
Triệu Vĩnh Khánh nhìn thấy con trai mình khi nhìn thấy thanh niên thì có chút quen thuộc, ông cũng hơi ngạc nhiên.
Có điều đã tới giờ ăn cơm, cái bụng đói đã di dời lực chú ý của ông.
Triệu Lan Hương làm bữa cơm này mất rất nhiều công sức, thịt lợn băm nhỏ, đậu phụ được thái lát nhỏ như những sợi chỉ, vết cắt gọn gàng, đẹp mắt. Ba món ăn và một món canh này khiến cả nhà hết sức bất ngờ.
Đầu sư tử chìm bên dưới nước canh trong, bên trên hiện màu xanh của rau cải giống như phỉ thúy, thịt viên như bạch ngọc, trắng như tuyết.
Canh đậu phụ hoa cẩm tú cầu được đựng trong một bát nước dùng trong với những màu xanh,trắng, đỏ đan xen như ẩn như hiện. Mỗi sợi đậu phụ mỏng như cánh ve, đặc biệt là cà chua, như một tấm màng mỏng đỏ thẫm phủ trên mặt nước. Khi múc một thìa canh, nước canh sóng sánh làm cho miếng đậu phụ như ngàn tấm lụa dập dờn.
Chuyện này làm cho người chuyên nghiên cứu về văn hóa như Phùng Liên sợ ngây người, giống như món ăn cổ xưa được tái hiện trước mắt.
Bà là người đầu tiên múc nửa bát để uống, một ít sợi đậu phụ khi vào trong miệng lập tức tan ra, vô cùng tươi ngon, sau khi dùng thìa múc vài lần, bà mới phát hiện thì ra là nước dùng từ nghêu sò, khó trách lại tươi ngon như vậy.
Triệu Vĩnh Khánh thì lại hướng tới món đầu sư tử, đầu sư tử mềm mại thuần vị, hương vị thanh thuần, ăn liên tiếp mấy miếng cũng không có dầu mỡ, đúng là món ăn mỹ vị. Phùng Liên uống xong nửa bát canh cũng bắt đầu ăn món đầu sư tử, Tiểu Hổ Tử cũng ăn. Một bát đầu sư tử rất nhanh thấy đáy. Nếu không phải Phùng Liên gắp cho Hạ Tùng Bách một miếng, thì không chừng anh sẽ không ăn được miếng nào.
Triệu Lan Hương nhấp môi, trong mắt đều là ý cười.
Người thành thật ở trên bàn cơm, vĩnh viễn đều sẽ không đoạt được đồ ăn, đặc biệt nhà cô đều là những người thích ăn.
Một bữa ăn này, khách và chủ đều thỏa mãn, đặc biệt là Tiểu Hổ Tử ăn đến bụng tròn xoe, sau khi ăn xong đứng lên bụng giống như phật Di Lặc, chậm rì rì xuống lầu đi dạo, cùng theo Phùng Liên đi dạo tiêu thực.
Hạ Tùng Bách cách không khí, yên lặng mà dùng ánh mắt liếc nhìn Triệu Lan Hương đang thu dọn bát đĩa.
Sau khi ăn no, trong lòng cũng không chịu khống chế mà nảy sinh một ý niệm mãnh liệt, gia đình của cô rất tốt, song thân đều là những người rất hòa ái, một nhà vui vẻ hòa thuận, một bữa ăn cơm cũng tràn ngập hương vị hạnh phúc.
Hạ Tùng Bách rất muốn giúp cô thu dọn bát đĩa, nhưng anh không có tư cách.
Ba của cô nhìn anh chằm chằm, làm bộ như nói chuyện phiếm mà hỏi anh rất nhiều chuyện.
“Cháu đang làm gì?”
Hạ Tùng Bách trả lời: “Chăn nuôi gia súc ạ.”
Đúng vậy, anh đúng là đang nuôi lợn, không chỉ có nuôi lợn, đàn bò của đại đội cũng là do anh và chị gái chăm sóc, nói như vậy cũng không tính là gạt người.
Chẳng qua, trước mắt cũng không thể nói là chủ doanh nghiệp được.
Triệu Vĩnh Khánh lại hỏi: “Thì ra cháu xuất thân trong gia đình trí thức, khó trách lại thích đọc sách như vậy.”
“Có điều, gia đình của cháu liên lụy đến cháu, thật đáng tiếc....” ông lắc lắc đầu.
Hạ Tùng Bách nghe Triệu Vĩnh Khánh nói vậy thì đứng ngồi không yên, có lẽ những người ba vợ trên đời này đều có một cảm giác cực kỳ nhạy bén.
Triệu Vĩnh Khánh ban đầu cho rằng người thanh niên này là người ngay thẳng, thành khẩn, tuy nhiên chỉ trong khoảng thời gian ở cùng với cả nhà ông, Triệu Vĩnh Khánh cảm thấy có điều không thích hợp, nhưng không thích hợp chỗ nào thì ông cũng chưa rõ.
Sau một vòng nhuận tràng bằng trà nóng, Hạ Tùng Bách nhanh chóng xin phép ra về.
“Cảm ơn chú Triệu đã mời cơm, đồ ăn cực kỳ ngon miệng, trà cũng rất ngon, có điều cháu cần phải về khách sạn thu dọn hành lý, không dám ở lại lâu.”
Triệu Vĩnh Khánh bảo con gái tiễn người ra cửa.
“Nữu Nữu, đừng rửa chén nữa, mau tiễn đồng hương của con đi.”
Triệu Lan Hương từ trong phòng bép thò đầu ra, đồng ý, sau đó nhanh chóng rửa sạch tay, từ trong phòng lấy ra một thứ để vào trong túi.
Cô đưa Hạ Tùng Bách xuống lầu, Hạ Tùng Bách bước đi không dừng lại, chỉ nói một câu “tạm biệt” liền vội vàng cáo từ.
Triệu Lan Hương vừa quay đầu lại, trên cửa sổ không phải là Triệu Vĩnh Khánh đang đứng sao?
Ánh trăng mờ ảo nên Triệu Lan Hương không nhìn rõ sắc mặt của ba mình. Cô chỉ cảm thấy trong lòng có chút chột dạ, lại đối với sự nhạy bén của ba mà bội phục.
Ánh mắt của ông thật sự quá sắc bén!
Buổi tối, Triệu Lan Hương một năm một mười mà sắp xếp hành lý, sắp xếp những đồ vật cần dùng đến vào rương hành lỳ.
Năm hết tết đến, cô thay tờ lịch năm 1976 bằng một tờ lịch mới toanh. Giờ nhìn lại, những ký ức ngày xưa lại ùa về trong tâm trí của cô, lật giở từng cuốn sách giáo khoa cũ từ thời cấp hai, lau sạch sẽ rồi cất gọn vào hành lý.
Lúc trở về thì nửa rương hành lý là đồ ăn, khi rời đi thì nửa rương hành lý là sách.
Bởi vì vào năm 1977 nhà nước sẽ khôi phục lại kỳ thi đại học. Đời trước cô học xong đại học, đời này tất nhiên là cũng sẽ không bỏ lỡ chuyến tàu đầu tiên hướng tới thanh xuân.
Sáng sớm hôm sau, Phùng Liên xin nghỉ làm đưa con gái tới nhà ga. Ga tàu hỏa thành phố G chen đầy những thanh niên trí thức đi tới đi lui.
Trước khi chia tay, Triệu Lan Hương cầm chặt tay Phùng Liên nói: “Về sau cuối tuần không cần đưa Tiểu Hổ Tử tới nhà ông bà, nó tuổi còn nhỏ, phải đứng tấn chạy bộ, thân thể sẽ không chịu được.”
“Mùa thu,Tiểu Hổ Tử tốt nghiệp tiểu học, mẹ có thể tranh thủ cuối tuần để dạy em ấy bài tập nhiều hơn.”
Phùng Liên liên tục gật đầu, bà nói: “Trước kia mẹ và ba con còn lo lắng con nóng nảy, sống chung với người khác không tốt, mỗi ngày đều trải qua khó khăn.”
Bà sờ sờ khuôn mặt con gái, cảm khái nói: “Hiện tại xem ra, cuộc sống ở nông thôn đã mài giũa con trở nên thành thục và biết suy nghĩ hơn.”
“Ba mẹ đều hiểu được, con phải chăm sóc tốt cho bản thân!”
Triệu Lan Hương lên xe lửa, ở cửa sổ nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Phùng Liên. Xe lửa tu một tiếng dài, bánh xe xình xịch dần dần chuyển động.
Cô vẫy vẫy tay với Phùng Liên: “Chờ tới nơi con sẽ viết thư! Trung thu con sẽ về nhà!”
Phùng Liên đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn theo chuyến tàu. Cứ tưởng rằng bản thân sẽ không xúc động, nhưng cuối cùng cũng bị cảm xúc ly biệt của đám đông lây nhiễm, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ.
Xe lửa chở con gái của bọn họ, lao tới mọi nẻo đường quê hương rực sáng.
Xây dựng nông thôn mới cho tổ quốc.
........
Hạ Tùng Bách yên lặng mà đứng lên, đi tới trước mặt Triệu Lan Hương.
“Đi thôi, đổi vị trí.”
Triệu Lan Hương gật đầu, Hạ Tùng Bách mua cho ba người bọn họ phiếu giường nằm. Từ trước đến này đều một đường là mua ghế đứng, Triệu Lan Hương khó có được một lần hưởng thụ cảm giác đãi ngộ một lần được nằm trên giường suốt cả chặng đường.
Hạ Tùng Bách lấy trái cây ra, bên trong lớp giấy dầu là từng múi bưởi được lột sạch sẽ.
Hạ Tùng Bách dùng hai tay đưa tới cho cô, trong mắt lộ ra ý cười. Ngón cái thô to của anh cầm thịt bưởi làm cho nó càng trở nên sáng trong như ngọc, giống như một đóa sen thuần khiết nở lên từ bùn.
Triệu Lan Hương thoải mái tận hưởng sự chiều chuộng của Hạ Tùng Bách, cô một bên ăn một bên trừng mắt nhìn Hạ Tùng Bách: “Ngày hôm qua, anh chạy thật nhanh!”
Hạ Tùng Bách ghé vào tai cô nói nhỏ: “Không nhanh thì làm sao chúng ta sống sót nổi.”
“Vậy sao, vậy em biểu hiện có tốt không?”
Hạ Tùng Bách sờ sờ gáy của chính mình.
“Rất lợi hại.”
Triệu Lan Hương càng ngày càng bội phục năng lực của anh, đúng là làm con buôn lâu rồi, có thể dễ dàng cảm giác được nguy hiểm sao?
Tuy rằng, ba cô có nghi ngờ ở trong lòng, nhưng Hạ Tùng Bách cố gắng hành động như vậy, sẽ càng làm cho ông suy nghĩ nhiều hơn.
Triệu Lan Hương lại cùng Hạ Tùng Bách nói một ít chuyện. Hai người một người nằm ở trên giường trên, một người đứng ở trên sàn tàu, hai cái đầu đen gần như là dính rất gần nhau.
Cố Hoài Cẩn ngồi ở giường đối diện như hổ rình mồi mà nhìn Hạ Tùng Bách và Triệu Lan Hương, khổ đại cừu thâm mà cau mày, làm bộ như khó chịu, ông dùng sức ho nhẹ một tiếng.
Hạ Tùng Bách mặc kệ không lên tiếng, từ trong túi lấy ra một tờ chứng nhận kết hôn đưa cho Cố Hoài Cẩn xem.
Cố Hoài Cẩn đang uống nước, thiếu chút nữa thì phun ra ngoài.
Có điều, ngày kế tiếp, Hạ Tùng Bách cũng thu liễm rất nhiều, cũng không có hành vi quá đáng.
Rất nhanh, ba người đã trở về thôn Hà Tử.
Cố Hoài Cẩn sau khi xuống xe lửa thì có Ngô Dung tới đón.
Ông có chút ngạc nhiên nhìn Ngô Dung.
Khuôn mặt của Ngô Dung có vẻ tang thương, râu trên cằm không cạo sạch, quần áo trên người cũng nhăn nhúm. Y cầm lấy hành lý của Cố Hoài Cẩn, yên lặng mà đi sau ông.
Cố Hoài Cẩn nói: “Anh không cần lấy lòng tôi như vậy.”
Ngô Dùng chỉ cười, không nói gì.
Cố Hoài Cẩn nói: “Anh đã cứu tôi một mạng, lẽ ra tôi phải nên cảm ơn anh.”
“Có điều...Tôi cũng không có tiền,cũng không có quyền lực, ngay cả việc về nhà cũng cần phải nhờ người khác hỗ trợ....Anh có yêu cầu gì, trực tiếp nói với tôi, tôi sẽ cân nhắc xem bản thân có làm được không.”
Ngô Dung kiêng hành lý của Cố Hoài Cẩn, rất nặng, bên trong hơn phân nửa là quần áo của mẹ Cố chuẩn bị cho ông dùng để sinh hoạt.
“Thầy vẫn hài hước như vậy.”
Cố Hoài Cẩn căm giận mà bước nhanh hơn, đuổi theo Triệu Lan Hương.
Triệu Lan Hương đưa cho ông một hộp đậu Hà Lan, Cố Hoài Cẩn trước mắt sáng ngời. Ngồi xe lửa một ngày một đêm, ăn chút đồ bột này sẽ thoải mái, Triệu Lan Hương giống như một tri kỷ của ông vậy.
Mấy người bọn họ tranh thủ ăn cơm ở ven đường, sau đó lại tiếp tục lên đường.
Ngô Dung và Cố Hoài Cẩn một đường cầm hành lý về chuồng bò.
Hồ Tiên Tri nhìn thấy Cố Hoài Cẩn, câu đầu tiên là: “Thầy rốt cuộc đã trở về rồi, Ngô sự đệ đã nói tin mừng cho thầy chưa?”
Hồ Tiên Tri quay đầu nhìn Ngô Dung: “Chúc mừng cậu nhà, rốt cuộc cũng hết khổ, người ưu tú sẽ không bị mai một.”
Ngô Dung khiêm tốn nói: “Không thể nào, đều chỉ là tin đồn. Anh cũng không nhìn xem, tình huống hiện tại của tôi như thế nào. Tôi còn phải làm việc, đi trước...”
Cố Hoài Cẩn thu dọn tốt chỗ ở của bản thân, hai mắt sáng ngời có thần mà nhìn chằm chằm vào Hồ Tiên Tri.
Hồ Tiên Tri giống như nói chuyện phiếm, kể hết toàn bộ sự việc: “Năm ngoái đại học X muốn bổ sung một lớp người mới, Ngô sư đệ vừa lúc phù hợp với yêu cầu, nên tham gia phỏng vấn, không ngờ lại thông qua.”
“Sau này, cậu ấy cũng giống như thầy, ăn lương nhà nước.”
Cố Hoài Cẩn nga một tiếng: “Anh không nghe cậu ta nói sao, chuyện này không biết có phải thật không.”
Hồ Tiên Tri bắt được tay của Cố Hoài Cẩn: “Thầy, không phải thầy và hiệu trưởng của bọn họ có giao tình sao?”
Cố Hoài Cẩn trong lòng thầm nga một tiếng, thì ra đây là lý do mà Ngô Dung đi đón mình.
Ông yên lặng mà lấy giấy và bút từ trong ổ nhỏ của mình, một bên viết một bên nói với Hồ Tiên Tri: “Một cái, hai cái đều là nợ...”