Mục lục
Bạch Phú Mỹ Những Năm 70
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại Hải vì thiếu ôxy nên phải đợi hô hấp lưu loát, lúc sau bị đưa đi phòng chăm sóc đặc biệt ICU. Bé bị kẹt ở sản đạo một lúc lâu, sợ trí não có vấn đề, yêu cầu tiến hành trị liệu.

Đại Hải so sánh với chị của mình thì, cái đầu rất nhỏ, cực kỳ gầy yếu, bởi vì tư thế cơ thể không đúng, chậm chạp không chịu ra, làm mẹ bé chịu nhiều đau khổ.

Triệu Lan Hương sinh xong Đại Hải, muốn nhìn mặt bé một chút cuối cùng vừa liếc mắt một cái đã kiệt sức ngất xỉu.

Hạ Tùng Bách ôm con gái mới sinh được nửa ngày, không biết nên khóc hay nên cười, hốc mắt anh đỏ bừng, tầm mắt mông lung, ánh mắt anh dán chặt vào người vợ đang ngủ say trên giường.

Đứa bé trong tay anh không ngừng khóc, tiếng sau lại to hơn tiếng trước.

………

Triệu Lan Hương ngủ đến trưa hôm sau mới tỉnh dậy, khi vừa mở mắt ra, cô liền nhìn thấy cái đầu của Hạ Tùng Bách đang nằm sấp ở mép giường.

Cô duỗi tay nhẹ nhàng chạm vào, cái đầu đen đột nhiên ngẩng lên.

Anh ôm chặt lấy cô, lẩm bẩm nói:” Em dọa chết anh……Sau này em không được dọa anh như vậy nữa nhé.”

“Em giỏi lắm, sinh Đường Đường cùng Đại Hải đều an toàn. Anh sẽ không bao giờ để em mạo hiểm sinh con nữa….”

Anh nói xong nước mắt bất giác chảy ra, anh hít sâu một hơi, nhìn gương mặt trắng ngần của vợ trong lòng, run rẩy trong lòng dần bình phục.

Triệu Lan Hương lau nước mắt cho anh, nhẹ giọng nói:” Đừng khóc, đàn ông có nước mắt nhưng không dễ dàng rơi.”

Anh không được tự nhiên lau mặt một phen, giọng khàn khàn hỏi: "Em có thấy chỗ nào không thoải mái, có đói bụng hay không?”

Anh nói xong liền muốn kéo chăn của cô ra, xem miệng vết thương của cô.

Triệu Lan Hương bỗng nhiên đỏ mặt.

Hạ Tùng Bách cẩn thận nhìn vài lần, lại dò hỏi cô một ít cảm nhận cơ thể. Triệu Lan Hương ấp úng liên tục lắc đầu, nói không có gì. Anh mới yên tâm.

“Đường Đường cùng Đại Hải đâu?”

Trong giọng nói Hạ Tùng Bách có chút khắc chế nhưng cũng không từ chối:” Ăn cháo trước đi, ăn xong rồi lại nói cho em.”

Anh lấy một chén cháo gan heo và huyết heo mang đến trước giường vợ, chậm rãi đưa lên miệng thổi. Thổi nguội một muỗng thì đút một muỗng, cháo trong chén bóng loáng, giống như được phủ một lớp men, màu nâu của cháo trộn lẫn cùng hành thái, thơm ngào ngạt, vào miệng là tan.

Triệu Lan Hương đói bụng một ngày, trong bụng chưa có hạt cơm nào, mùi đồ ăn thơm nức làm bụng cô có chút đau, cô há miệng vội vàng ăn hết một muỗng lại một muỗng, một chén cháo đã thấy đáy.

Cô lại hỏi hai bé con.

Hạ Tùng Bách nhìn gương mặt của vợ rốt cuộc cũng khôi phục một chút khí sắc, thì lúc này khuôn mặt anh mới có nụ cười vui sướng của người làm cha. Chỉ trong một đêm anh đã có thêm hai người thân cùng huyết thống, niềm vui nhân đôi này này khiến anh vừa vui vừa mệt.

Anh ôm con gái Đường Đường, nho nhỏ như cục bột, khuôn mặt hồng hào, mái tóc thưa nhưng mềm mại.

Triệu Lan Hương ôm bảo bối mếm như bông, trọng lượng hơi nhẹ một chút, nhưng với cô mà nói thì lại nặng như cả thế giới.

Mắt cô ngấn lệ, áp môi vào làn da mềm mại củ̀a bé con, hôn lại hôn.

Cô hỏi:”Đại Hải đâu?”

Hạ Tùng Bách nói:” Đại Hải hơi gầy yếu nê bác sĩ không cho anh ôm, đợi lát nữa anh đưa em đi gặp con.”

Giọng của anh trầm ổn lại chất phác, trầm thấp khàn khàn hòa nhã nói, Triệu Lan Hương nghe xong liền nghẹt thở, dường như không thể thở được.

Hạ Tùng Bách sợ nhất trong lúc cô ở cữ quá mức thương tâm, quá vất vả, mới dùng giọng điệu bâng quơ nhẹ nhàng để nói chuyện cùng cô.

Anh đè cô xuống, trấn định nói:” Em đừng suy nghĩ miên man, Đại Hải chỉ là yêu cầu điều dưỡng thân thể một chút, đặt vào lồng ấp để hỗ trợ điều trị thôi.”

“Em trước cho Đường Đường uống sữa, từ lúc sinh ra cho tới giờ con vẫn chưa uống được giọt sữa mẹ nào đâu…..Con uống sữa xong, chúng ta đi xem Đại Hải.”

Đường Đường đúng lúc khóc lên, tiếng khóc trẻ con mềm mại đâm sâu vào nơi mềm mại trong lòng Triệu Lan Hương.

Cô vén áo lên,cho bé bú sữa.

Lực mút của đứa bé sơ sinh rất mạnh, Đường Đường mút rất mạnh, cô bé tủi thân bẹp bẹp miệng rồi thả núm vú không còn sữa nữa ra.

Hạ Tùng Bách ôm bé, đặt ở trên giường, anh lấy một cái khăn lông nóng, đắp lên ngực cho cô.

Triệu Lan Hương xoa nhẹ nửa ngày, gương mặt đỏ bừng.

Hạ Tùng Bách nhìn hồi lâu rồi kéo rèm lên, cầm lấy khăn lông trong tay vợ, dịu dàng mà không mất phong độ hỏi:” Anh giúp em nhé?”

Triệu Lan Hương không nói gì.

Anh cúi đầu ngậm vào một bên, mút thật mạnh, tay cầm khăn nóng khéo léo xoa bóp cho cô.

Lặp lại nhiều lần, đồ ăn của Đường Đường rốt cuộc cũng chảy ra. Triệu Lan Hương nhanh chóng bế con gái lên, sữa non màu vàng nhạt không ngừng không ngừng chảy vào trong miệng Đường Đường, Lông mi dưới mí mắt của bé hơi mảnh và mỏng, hơi nhấp nháy.

Đôi mắt đen láy của đứa bé dường như đang rưng rưng, chuyển động xoay tròn. Bé thỏa mãn uống dòng sữa đang chảy ra.

Triệu Lan Hương nhìn con mà trái tim như tan chảy, bé con trong tay đang vô tư bú sữa, khiến trái tim cô ấm áp, căng tràn, sống mũi cay cay.

Cô cho Đường Đường ăn no, sau đó gọi Hạ Tùng Bách dùng nước sôi tráng bình sữa, cô cẩn thận đưa bình vào bầu ngực bên kia, cô nói:" Để cho Đại Hải uống.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK