Hạ Tùng Bách sau khi giúp bà nội uống thuốc, còn đấm lưng, xoa bóp chân cho bà, giúp những cơ bắp bị cứng giãn ra.
Cuối cùng trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà cũng mỉm cười hạnh phúc, bà nói với cháu ngoan: “Con muốn làm gì thì cứ làm, không cần phải băn khoăn.”
Khóe mắt nhiều nếp nhăn của bà lộ ra một nụ cười trộm: “Nhà chúng ta còn một ít vàng, nếu con thấy cần thiết, thì mang bán lấy tiền. Loại đồ vật này lúc sống mà không dùng, chết cũng không mang theo được.”
“Tiêu càng sớm càng tốt, số tiền này vốn để dành để con lấy vợ, tuổi tác con cũng đến lúc lấy vợ rồi, Diệp nhi thì vẫn không có tin tức gì.....”
Bà thở dài, xoa xoa hạt đậu vàng trong tay mình, sau đó nhét vào trong tay Hạ Tùng Bách.
“Đã mua được xe đạp chưa?”
Hạ Tùng Bách lắc đầu, không đề cập đến việc không đủ tiền mua xe.
“Không còn hàng, phải chờ đến lượt.”
Hạ Tùng Bách ở trong phòng bà nội một lúc, khi ra ngoài thì bầu trời đã tối đen.
Chị cả Hạ sau khi ăn xong thì đến đây thay Hạ Tùng Bách chăm sóc bà nội, giúp bà nội dọn phân lau nước tiểu, đun nước cho bà tắm, lại giúp bà chải tóc, sửa soạn đến khi gọn gàng sạch sẽ mới thôi.
Hạ Tùng Bách nhìn lên trời, hiện tại không biết là mấy giờ, nhưng anh biết hiện tại nên đi ngủ, bằng không sáng mai không thể dậy được.
Hạ Tùng Bách tắm rửa qua một cái, rất nhanh đã trở về phòng ngủ say sưa.
Triệu Lan Hương thong thả ung dung ăn xong cơm chiều, rồi lấy xoài cuốn được cô cất cẩn thận trong phòng bếp ra, mang tới phòng Hạ Tùng Bách, tuy nhiên lại thấy anh đang ngủ.
Triệu Lan Hương nắm lỗ tai của Hạ Tùng Bách.
Tai của Hạ Tùng Bách lớn lên rất đẹp, vành tai dày rộng, có thịt, nhìn qua là kiểu người có phúc. Tuy nhiên, không biết làm sao mà từ khi cô xuống nông thôn đều thấy anh toàn chịu khổ.
Triệu Lan Hương nhéo lỗ tai của Hạ Tùng Bách, nhưng vẫn không đánh thức anh được. Triệu Lan Hương nhét một miếng xoài cuốn vào miệng anh, chọc chọc ngực anh.
Hạ Tùng Bách ho khan một tiếng tỉnh lại, dùng tay túm lấy cái tay đang nghịch loạn trên người mình.
Hạ Tùng Bách hết nói nổi, nhai hai, ba cái đã nuốt miếng xoài cuốn vào bụng, đôi mắt sáng lên, phảng phất như có thể chảy ra nước.
Ánh mắt anh trầm trầm, yên lặng đến đáng sợ, giọng nói trầm thấp không giấu được sự khàn khàn: “Không thể tùy tiện sờ vào người đàn ông, rất nguy hiểm, em không biết à?”
Triệu Lan Hương lại nhét thêm cho anh một miếng, cười tủm tỉm nói: “Nguy hiểm chỗ nào?”
Hạ Tùng Bách đối với bộ dạng tỏ vẻ hồn nhiên, lại lớn mật, không hề phòng bị của cô thì tức đến khó thở. Nếu là ngày thường thì anh sẽ làm như không để ý, nhưng giờ phút này cả người anh nóng lên, khó chịu mà ấn người lên trên giường.
Bàn tay to lớn, có lực của Hạ Tùng Bách thô bạo nhéo một cái lên làn da mềm mại của cô.
Không nói gì.
Mọi âm thanh trở lên im lặng, ngoài cửa sổ thi thoảng truyền đến tiếng ếch kêu bên hồ nước.
Nhưng tiếng tim đập càng ngày càng kịch liệt dường như át hết mọi âm thanh bên ngoài.
Triệu Lan Hương vòng tay ôm lấy vòng eo thon gọn rắn chắc của người đàn ông: “Được rồi, đừng nóng giận.”
“Em chỉ là muốn gọi anh một tiếng.”
Triệu Lan Hương nhăn mày lại, nhịn không được khẽ rên lên một tiếng.
Đôi mắt Hạ Tùng Bách thâm quầng và nặng trĩu, anh nói: “Anh có một ý nghĩ rất tồi tệ và đáng khinh bỉ. Đừng lúc nào cũng nghĩ tốt về anh như vậy.”
“Lúc nào cũng thế này....” Anh rất tức giận, có một chút bất lực trong giọng nói.
“Cám dỗ anh.” Người đàn ông thở gấp, hơi thở hỗn loạn và nặng nề không thể che giấu, Hạ Tùng Bách quay sang một bên vì xấu hổ.
Triệu Lan Hương chạm vào mái tóc ngắn cứng ngắc của Hạ Tùng Bách, bò ra từ dưới cơ thể nóng bỏng của anh.
“Em xin lỗi.”
“Anh đứng dậy mặc quần áo tử tề vào, em muốn cho anh xem một thứ, chắc chắn sẽ không làm anh thất vọng.”
Hạ Tùng Bách hít sâu một hơi, lật người lại rồi tìm một chiếc áo, mặc vào ngay ngắn chỉnh tề.
Triệu Lan Hương cầm theo đèn dầu, dẫn Hạ Tùng Bách đến chuồng bò.
Cô đặt ngọn đèn dầu lên ghế sau của xe đạp, chiếu sáng đại gia hỏa “ mới tới” ở trong chuồng bò.
Bóng tối được đẩy lui, lộ ra bóng dáng của chiếc xe đạp hiệu “Phượng Hoàng”, toàn bộ xe được người lau chùi sạch bóng không dính một hạt bụi, nước sơn kim loại màu đen sáng bóng mịn, trên tay lái còn kẹp một bó hoa bìm bịp màu tím nhạt.
Giống như một tướng quân kiêu ngạo, ngẩng đầu chờ đợi kiểm duyệt.
Khoảng khắc Hạ Tùng Bách trông thấy chiếc xe đạp này, trái tim anh rất hồi hộp, giống như dung nham nóng rực phun trào.
Anh kiềm chế cảm xúc và bước tới chạm vào nó.
“Đây là có ý gì?”
Triệu Lan Hương đã từng nói qua muốn tặng anh một chiếc xe, nhưng Hạ Tùng Bách không có để chuyện này ở trong lòng.
Triệu Lan Hương cong mi, hai mắt sáng như sao, tâm tình vui sướng, cô tủm tỉm cười nói: “Đương nhiên là có ý tặng cho anh.”
“Cưỡi chiếc xe này, mong anh thuận thuận lợi lợi, tuổi tuổi bình an.”
Hạ Tùng Bách nghe thấy lời chúc phúc của cô, trái tim rất ấm áp, rất muốn dùng sức mà ôm cô vào lòng.
Trên thực tế, anh cũng không làm chủ được chân tay mà kéo cô vào lòng, hung hăng hôn lên mái tóc cô.
“Mẹ nó, sao anh lại có thể gặp được em chứ.”
Triệu Lan Hương nhéo nhéo eo Hạ Tùng Bách, không nói gì.
Qua thật lâu, cô mới thấp giọng nói: “Kiếm nhiều tiền, ít đánh nhau, nhanh chóng phát tài, hai năm sau tích cóp đủ sính lễ thì nhanh chóng tới nhà hỏi cưới em.”
“Đến lúc đó sẽ không có ai ghét bỏ xuất thân là thành phần địa chủ nữa.”
Hạ Tùng Bách nghe thế, sửng sốt không dám tin.
Anh không có trả lời cô, nhưng trong lòng đã lớn tiếng đáp lại yêu cầu ấm áp của cô.
Hạ Tùng Bách sờ sờ khuôn mặt Triệu Lan Hương, làn da của cô rất mềm và vô cùng mịn màng, cô từ trước đến nay đều chưa từng sống trong cảnh bần hàn, nghèo khổ. Hạ Tùng Bách muốn nỗ lực nhiều hơn nữa, giàu có hơn thì mới có tư cách để có được cô.
Hạ Tùng Bách ôm Triệu Lan Hương một lúc lâu mới buông tay ra: “Trở về ngủ đi.”
Ngôi sao trên trời cũng dần dần mờ nhạt, chợt lóe, ánh trăng càng ngày càng hồng, có vẻ cũng không còn sớm.
“Con gái đi ngủ muộn quá đối với thân thể không tốt.”
Triệu Lan Hương nghĩ nghĩ, tháo đồng hồ đeo trên cổ tay xuống, đeo lên tay Hạ Tùng Bách.
“Anh hiện tại ra ngoài làm buôn bán, không có đồng hồ không biết thời gian thì không được. Em ở nhà không làm việc gì, cũng không cần dùng tới nó.”
Hạ Tùng Bách sờ sờ chiếc đồng hồ tinh xảo trên cổ tay, hiệu Longines, anh không biết nó bao nhiêu tiền nhưng khẳng định rất đắt.
Hạ Tùng Bách trả lại cho Triệu Lan Hương, kiên quyết nói: “Không cần, em nấu nướng cần phải dùng đến nó.”
Triệu Lan Hương nhịn không được cười ra tiếng: “Đồ ngốc, tay nghề nấu nướng của em tốt như thế cần gì phải xem giờ, không phải chỉ cần mở nắp ra là kiểm tra được rồi sao?”
“Tạm thời em cho anh mượn dùng tạm, chờ anh có tiền rồi, mua cái khác tốt hơn cho em là được.”
Hạ Tùng Bách lúc này không cự tuyệt ý tốt của cô nữa, anh trân trọng đeo đồng hồ lên cổ tay.
..........
Hai giờ sáng, Hạ Tùng Bách liếc nhìn đồng hồ rất nhiều lần, tâm trạng hồi hộp mà rời giường.
Anh nhanh chóng đánh răng rửa mặt xong, liền cưỡi xe đạp xuất phát.
Hạ Tùng Bách vẫn cưỡi chiếc xe đạp mà anh mượn được từ một người bạn lúc lên huyện. Anh tính sau khi làm xong việc thì tiện đường mang xe đi trả. Bởi vì là ngày làm việc đầu tiên, nên anh đi rất nhanh, chỉ sợ đến muộn.
Lương Thiết Trụ ba giờ sáng thức dậy, nghĩ tốt xấu gì cũng phải giúp đỡ Hạ Tùng Bách, liền cưỡi Đại Kim Lộc đi đến nông trại.
Không nghĩ tới, lúc đến chân núi thì thấy một bóng người, làm anh ta rất kinh ngạc.
Triệu Lan Hương thắng xe lại, hỏi Lương Thiết Trụ: “Anh ấy đi từ rất sớm, là đi đâu vậy?”
Triệu Lan Hương giấc ngủ không sâu, nghe được một chút động tĩnh đã tỉnh giấc.
Đêm qua, cô vẫn luôn nhớ đến việc dậy sớm làm đồ ăn sáng cho Hạ Tùng Bách, muốn để anh ăn no rồi mới đi buôn bán, không nghĩ tới sớm như vậy anh đã đi rồi!
Triệu Lan Hương rửa mặt xong thì đã không thấy anh đâu, cưỡi lên xe đạp mà đuổi theo phía sau. Cô không có đi gần với anh, mà đạp xe xa xa phía sau.
Do đêm qua đúng lúc trời mưa, trên đường bùn đất mềm xốp, cô chiếu đèn pin theo vết bánh xe mà mò được tới đây. Căn cứ theo dáng người, cân nặng mà phán đoán độ nông sâu của bánh xe, điều này cô đã học được từ người em trai làm cảnh sát của cô.
Lương Thiết Trụ không nói gì, khiếp sợ đến không thể nói lên lời.
“Bách ca thế mà lại không phát hiện ra cô.”
“Anh ấy quá không cẩn thận!”
Triệu Lan Hương mím môi, không nói chuyện.
Lương Thiết Trụ nhìn vẻ mặt của cô như thể “Không đến Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định”, đành phải dẫn cô đi theo. Lương Thiết Trụ phải dùng sức của chín trâu hai hổ mới nói rõ được chuyện của Hạ Tùng Bách, sau đó dẫn “Vợ của Hạ Tùng Bách” lên núi.
Để Triệu Lan Hương nhìn thấy Bách ca vất vả như thế nào, không chừng còn có thể khuyên nhủ để anh đổi nghề.
Triệu Lan Hương bò rất lâu trên đoạn đường núi, mới tới một nông trang. vừa đẩy cửa ra đã bị tiếng lợn bị chọc tiết làm điếc hết cả tai.
“Bịt miệng lại, bịt miệng lại!”
“Tại sao chưa đánh ngất đã chọc tiết? Làm cho lợn kêu lợi hại như vậy, cậu muốn tất cả phải ngồi xổm trong tù sao?”
Hà sư phó quát.
Một người khác bị hoảng sợ mà dùng tay bịt miệng con lợn kia lại, hai tay dùng sức mà khép miệng lợn lại, bàn tay bị nó cắn cũng không quan tâm.
Triệu Lan Hương tầm mắt di chuyển khắp nơi, cuối cùng tìm được Hạ Tùng Bách ở trong một góc phòng.
Hạ Tùng Bách cũng giống như những người khác, đeo tạp dề che đi nửa thân trần phía trên, đang ngồi xổm ra sức xử lý con lợn đã chết. Đại đao rơi xuống, máu văng khắp nơi. Mặc dù có đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt nhưng trên tóc vẫn dính đầy máu lợn, cả người như được vớt ra từ trong vũng máu, mồ hôi không ngừng chảy, thỉnh thoảng Hạ Tùng Bách sẽ lấy khăn lau đi, bên cạnh là một đống xương lợn, đầu lợn, xếp chồng ở bên cạnh, so với anh còn cao hơn.
Triệu Lan Hương cảm thấy sống mũi cay cay, bây giờ thì cô đã biết số thịt lợn ngày hôm qua anh mang về, từ đâu mà có.
Triệu Lan Hương dùng tay che miệng, nước mắt không ngừng rơi xuống.