Hạ Tùng Bách đi vào phòng bếp, mặc tạp dề vào, nấu một ấm nước sôi, bắt đầu động thủ xử lý gà, giết gà nhổ lông mổ bụng, rửa sạch, bỏ con gà vào trong nước sôi luộc qua rồi vớt ra xả qua nước lạnh. Mẹo nhỏ luộc qua nước sôi rồi xả lại với nước lạnh có thể làm thịt gà có độ dai, mềm vừa phải.
Kỹ thuật dùng dao của anh không hề tệ chút nào, cắt thịt gà thành từng lát hoàn chỉnh và đều nhau, một con gà sau khi được chặt ra thành 50 miếng còn có thể ghép lại, đây đại khái là thói quen từ mấy năm trước anh còn mổ lợn, mỗi dao hạ xuống đều cực kì nghiêm túc.
Triệu Lan Hương không quá yên tâm, vì thế tới phòng bếp nhìn một cái, những gì cô thấy được là một cảnh tượng như vậy.
Cuối cùng anh xếp hết thịt gà lên đĩa, hai tay của anh dính đầy dầu mỡ, biểu tình lại cực kỳ nghiêm túc, dưới bàn tay anh những miếng thịt gà tinh tế chạm vào nhau. Những miếng thịt gà với da vàng ươm, thịt trắng mềm, ghép lại thành một con gà hoàn chỉnh. Tạp dề trắng tinh buộc trên người anh, thân hình cao lớn rắn rỏi, có sự nghiêm túc và chăm chú, lại có sự thành thạo, trưởng thành.
Anh rửa tay rồi băm hành tỏi rau thơm để làm nước chấm; anh đổ dầu ra rồi đun nóng, sau đó đổ dầu sôi vào bát đựng nước tương, hành, tỏi; vậy là một chén nước chấm thơm ngon hoàn thành.
Toàn bộ quá trình đều không phải rối loạn như cô nghĩ, mà là nước chảy mây trôi, làm người nhìn qua cảnh đẹp ý vui.
Nếu không phải ba mẹ đang ở đây, còn đang nhìn cô chằm chằm, Triệu Lan Hương đã muốn bước tới hôn anh.
Giỏi quá, không hề làm cô mất mặt.
Triệu Lan Hương hài lòng quay lại phòng khách, tới sô pha ngồi, bóc một miếng bưởi ăn, nước bưởi ngọt nào tràn ngập trong khoang miệng, trong lòng lại ngọt như mật.
Chuẩn bị đến thời gian cơm trưa, Hạ Tùng Bách dọn đồ ăn gồm bốn món mặn một món canh mà anh làm lên.
Triệu Vĩnh Khánh đang định bắt bẻ thì nhìn thấy Hạ Tùng Bách đang bưng đồ ăn ra, miễn cưỡng nuốt lại lời muốn nói vào trong bụng. Ông nói: “Tạm được.”
Hạ Tùng Bách mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng tinh.
“Nghe Lan Hương nói cô chú thích ăn thịt gà, đây là gà Thanh Viễn, cô chú nếm thử đi ạ!”
Anh chọn loại gà Thanh Viễn tốt nhất, da mỏng xương mềm, những tiểu thương ở chợ đen trước khi đem gà vào thành phố đã gân cổ lên rao hàng “ Gà Thanh Viễn đây—— vừa thơm vừa mềm —— gà Thanh Viễn chính tông đây.”
Tuy rằng hiện tại đã không còn nền kinh tế theo kế hoạch, nhưng phiếu định mức vẫn còn tồn tại trong sinh hoạt của người dân, mua đồ vẫn dùng phiếu định mức. Chợ đen chẳng những không đóng cửa mà còn phát triển mạnh hơn. Hạ Tùng Bách cũng đã chọn được con gà con nhất ở đó.
Phùng Liên thực vừa lòng, không khỏi cười: “Món này làm khá tốt, nhìn có vẻ ngon miệng.”
Anh mở miệng ngậm miệng đều là “Lan Hương”, điều này làm cho trong lòng Phùng Liên dễ chịu hơn một ít. Điều này làm cho bà nghe giống như là hai đứa nó thường nhắc tới bọn họ. Rốt cuộc không ai trong nhà biết con gái mình có người yêu, người ta còn tự mình tới cửa, cảm giác đều không dễ chịu. Phùng Liên ngạc nhiên nhiều hơn vui vẻ.
Triệu Vĩnh Khánh thì không có bất kỳ sự vui vẻ nào, nhưng tức giận thì có cả một bụng.
Người một nhà bọn họ nếm đồ ăn Hạ Tùng Bách làm, Tiểu Hổ Tử cũng ăn tới món sườn heo chua ngọt mà cậu thích, chua chua ngọt ngọt, một mình cậu có thể ăn được nửa nồi. Xương sườn thấm đẫm gia vị, màu nâu đặc sánh, được rải thêm mè trắng lên trên, cực kỳ đẹp mắt. Tiểu Hổ Tử liếm nước sốt dính trên muỗng, chép miệng nói: “Món này chắc chắn là chị em chỉ anh làm.”
“Hương vị không khác lắm.”
Triệu Lan Hương đang ăn cơm, tâm tình có chút phức tạp, trong lòng có chút chua xót. Cô chưa từng dạy Hạ Tùng Bách nấu cơm, mấy món này chỉ sợ đều là anh tự mình tìm tòi học nấu.
Lúc trước cô nấu cơm thì anh ở bên cạnh nhóm lửa, rửa rau.
Sau khi cô đi rồi, anh tự mình học nấu những món sở trường của cô.
Triệu Lan Hương quay mặt, lén lau khoé mắt. Cũng may mọi người đều chuyên chú ăn cơm, không ai chú ý tới động tác nhỏ của cô.
Một bữa cơm ăn xong coi như chủ khách đều vui vẻ, sau khi ăn no Triệu Vĩnh Khánh thỏa mãn dùng tăm xỉa răng, gà Thanh Viễn ăn rất ngon, thịt săn chắc, ông ăn khá nhiều.
Hạ Tùng Bách dọn dẹp chén đũa, sau khi rửa chén xong anh sắp xếp chén đũa lại, lễ phép xin ra về.
Phùng Liên bảo con gái đi tiễn Hạ Tùng Bách về.
Triệu Lan Hương sóng vai đi cùng anh trên lối đi bộ, không khỏi cảm thán, “Hôm nay Bách ca biểu hiện thật là tốt.”
Hạ Tùng Bách nghe xong nhịn không được cười, anh nói: “Đây là đương nhiên.”
“Anh còn có rất rất nhiều ưu điểm mà em chưa biết đâu.”
Triệu Lan Hương nghe vậy, buồn cười, cúi đầu cười.
“Lúc ba em nói muốn để anh nấu cơm, em hơi hoảng sợ.”
Hạ Tùng Bách bình tĩnh nói: “Về sau em không cần sợ, anh chắc chắn làm tốt hơn ba vợ. Phải biết rằng, ông ấy có vợ không biết nấu cơm, nhưng anh lại có một người vợ biết nấu ăn, còn cực kì lợi hại.”
Triệu Lan Hương bị lời nhận xét không biết xấu hổ của anh chọc cho cười.
Hạ Tùng Bách nắm tay Hạ Lan Hương, dường như đang nhớ lại nói: “Thật sự, lúc em không có ở đó liền dùng đồ vật mà em để lại, học theo dáng vẻ lúc nấu cơm của em để nấu tự mình nấu cơm. Tuy rằng không học được dáng vẻ đó, nhưng đều dùng đồ vật giống nhau, cách thức cũng giống nhau, luôn sẽ có một chút hương vị giống với em nấu.”
Nấu ra hương vị giống với cô nấu, điều này làm Hạ Tùng Bách vui vẻ nhưng cũng có chút khổ sở.
Mấy ngày cô vừa mới đi, anh dựa theo thói quen nhóm lửa, chờ nhóm lửa xong rồi, nồi vẫn trống không, một mình anh làm việc của hai người. Làm như vậy cho anh một loại ảo giác là cô vẫn còn ở đây, không có rời đi, chỉ cần đi ra cửa kêu to hai tiếng thì cô sẽ trở về ăn cơm.
“Thầy Cố đặc biệt thích cơm em nấu, luôn thúc giục anh nỗ lực học nấu ăn.”
Triệu Lan Hương ừ một tiếng, vui vẻ đi theo anh dưới ánh nắng mặt trời, bọn họ tản bộ trong công viên miễn phí, thấy nụ hoa đào chớm nở đang run rẩy trong gió lạnh. Vừa trắng như tuyết, vừa đỏ như máu, còn có trắng hồng đan xen không đồng nhất, khó có thể tưởng tượng khi hoa nở toàn bộ sẽ là khung cảnh như thế nào.
Triệu Lan Hương nói: “Chờ lần sau hoa đào trong công viên nở em sẽ dẫn anh tới đây, đến lúc đó chắc chắn sẽ rất đẹp.”
Hạ Tùng Bách mỉm cười, ôn nhu đong đầy đáy mắt như muốn hoà tan cả băng: “Được.”
Anh dừng một chút lại nói: “Bất quá hiện tại em cần phải về nhà, về quá muộn thì chú với dì sẽ có ý kiến với anh đó.”
Triệu Lan Hương nhìn lại đồng hồ trên tay, nhanh như vậy, đã hai tiếng trôi qua rồi, cô gật đầu.
Hạ Tùng Bách lại đưa cô quay lại nhà.
Triệu Lan Hương về tới nhà ba mẹ, ngây người cả một buổi chiều mới quay lại chỗ mình ở.
Hạ Tùng Bách tùy ý mang một cái áo len màu đen, để chân trần ngồi ở trên sàn nhà, cẩn thận xem sách, tranh vẽ của cô. Anh thả một đống bản nháp kiến trúc trong tay xuống, như là mới vừa mỏi mệt mà kết thúc công việc.
Anh nghe thấy tiếng mở cửa vang lên, quay đầu lại thì thấy Triệu Lan Hương, trong đôi mắt đen láy tràn đầy vui vẻ.
“Em về rồi à.”