Cố Hoài Cẩn nhét tiền vào xe đạp của Triệu Lan Hương.
Ông ta thở dài nói: “Trong nhà gửi cho tôi một ít tiền, tôi sợ mình không giữ được bao lâu.”
“Cô đưa Hạ nhị giúp tôi, coi như là chút tâm ý của tôi muốn cảm ơn cậu ta.”
Triệu Lan Hương đương nhiên sẽ không cầm, đặt tiền trên đống rơm, đôi chân dẫm lên bàn đạp, rất nhanh đã biến mất.
Triệu Lan Hương đi tới huyện, giao cá chạch cho Lý Trung, Lý Trung dùng thìa chấm chút nước sốt nếm thử.
Ông ta chép miệng một cái: “Ồ....thơm, tươi! Không có mùi tanh bùn của cá chạch, nước sốt rất ngon.” Cá chạch rất bổ dưỡng, nó còn được gọi là “sâm nước”. Thời đại chưa phổ biến về nông dược, cá chạch tập trung rất nhiều ở ruộng nước, thịt chắc và tươi ngon, cá chạch nuôi tự nhiên như vậy đương nhiên là sẽ thơm ngon.
Triệu Lan Hương nói: “Tôi muốn bán cái này với giá một đồng rưỡi một cân.”
Lý Trung trầm ngâm suy nghĩ nói: “Tôi nghĩ nó sẽ được hai đồng một cân.”
Tổng cộng có mười cân, ông ta trả cho Triệu Lan Hương hai mươi đồng.
Triệu Lan Hương lắc đầu nói: “Cũng không đáng giá như vậy, một cân cá chạch tôi còn muốn một phiếu công nghiệp.”
Lý Trung rất sảng khoái đưa cho Triệu Lan Hương thêm mười phiếu công nghiệp.
Ông ta thẳng thắn nói với Triệu Lan Hương: “ Cái này tôi định bán với giá ba đồng một lon, một lon một cân, nhiều như vậy ăn được nửa tháng, lại còn ăn ngon như vậy, giá này hợp lý. Phiếu công nghiệp cô cầm đi, coi như là tôi chiếu cố người trong nhà.”
“Về sau có hàng hóa tốt như vậy, nhớ mang đến chỗ tôi. Cô tự mình đi bán sẽ không được bằng tôi, tôi bên này có nhiều khách, chỉ lo không có hàng. Tóm lại, so với cô tự mình mang đi bán vừa cực khổ vừa mệt thì mang đến đây sẽ tốt hơn.”
Triệu Lan Hương bị ông ta nói đến thiếu chút nữa thì động tâm.
Bất quá, cô mỉm cười từ chối.
“Tôi tính toán tự mình làm, khi nào thích hợp sẽ đến nhờ Lý ca chiếu cố.”
Nếu không phải lúc trước đã đáp ứng Lý Trung, Triệu Lan Hương không chừng sẽ tự mình mang đến chợ đen nhờ Lương Thiết Trụ bán.
Triệu Lan Hương có ý muốn hợp tác lâu dài với Lương Thiết Trụ. Lương Thiết Trụ mang lương thực đến cho cô, cô ở nhà làm tốt điểm tâm thì giao cho anh ta mang ra chợ bán, để anh ta bán lẻ. Như vậy sẽ không uổng phí, cũng có thể làm cho Lương Thiết Trụ kiếm thêm được ít tiền.
Lương Thiết Trụ là một người hợp tác tốt, trung thành lại nhanh nhẹn, tuân thủ nghiêm ngặt quy củ nhưng lại không cứng nhắc. Nếu cô cùng Lý Trung hợp tác, sau này không biết ai mới là ông chủ.
Cơ sở khách hàng được tích cóp từng chút một, lúc mới bắt đầu kiếm tiền cũng không quan trọng. Chờ qua hai năm nữa, nhà nước lới lỏng kinh doanh thì có thể tận dụng cơ hội.
Lý Trung nghe vậy, cảm thấy đau đớn, vì sinh ý của mình bị tổn thất mà tiếc hận không thôi.
Ông ta lẩm bẩm: “Được rồi, chờ lúc “Thích hợp” vậy.”
Lý Trung lấy một nồi sành lớn đổ cá chạch vào, món ăn này nhiều cũng phần nào làm vơi bớt sự tiếc nuối trong lòng ông ta.
Triệu Lan Hương cầm mười lăm đồng cùng mười phiếu công nghiệp để vào trong túi, mỉm cười nói: “Có cơ hội luôn đây ạ.”
“Tôi muốn mua một chiếc máy may, Lý ca có cách nào để mua được không ạ?”
Máy may tại đây được xem là loại hàng hóa khó cầu, nếu đi cửa hàng mậu dịch thì chỉ sợ là phải chờ đến khi có số mới được. Nhưng quần áo của Hạ Tùng Bách đã bị hư hỏng nhiều, mỗi ngày bị dính máu lợn nên đều phải giặt giũ, nên lớp áo mỏng bị cọ xát sờn rách nhiều.
Hạ Tùng Bách không còn mẹ nên không ai giúp anh làm những việc này, chị cả cũng chỉ biết khâu vá bình thường.
Triệu Lan Hương muốn may cho anh một bộ đồ mới. Mặt khác, sinh nhật của em trai cũng sắp đến, cô muốn may cho tiểu Hổ Tử một bộ rồi gửi đi.
Chờ thời tiết chuyển lạnh, cho dù không mặc nhiều thì cũng nên có thêm một bộ quần áo. Không liên quan đến thời tiết, mà chỉ là anh cần một bộ quần áo để che đi sự xấu hổ và duy trì phẩm giá của mình. Lúc Triệu Lan Hương xuống nông thôn có mang theo mấy mảnh vải, hiện tại vẫn đang để ở dưới đáy hòm, chưa có dịp dùng đến.
Lý Trung nghe xong khóe mắt không nhịn được nhíu lại: “Sao, cô còn định làm quần áo?”
“Có thì cũng có, bất quá máy may có giá một trăm năm mươi, sáu mươi đồng, rất đắt.”
Triệu Lan Hương nói: “Nếu có, Lý ca giúp tôi giữ lại một cái, cuối tuần tôi đến lấy sẽ giao tiền.”
Lý Trung sảng khoái đồng ý.
Máy may không bị quản lý chặt chẽ như xe đạp, chỉ cần có tiền có phiếu là được, nhờ người viết một lá thư giới thiệu, đi thành phố S một chuyến là có thể mua được. Giá cũng không đắt như xe đạp, còn có lợi ích thực tế.
Một trăm năm mươi, một trăm sáu mươi đồng là giá khá chính xác, trong tay Triệu Lan Hương còn khoảng một trăm tệ, Hạ Tùng Bách còn cho cô năm mươi tệ, miễn cưỡng cũng mua được một chiếc.
Nhưng Triệu Lan Hương không muốn lấy số tiền để dành, những ngày tới cô cần phải tích cực bán nhiều điểm tâm hơn nữa.
Triệu Lan Hương nói lời tạm biệt với Lý Trung, cẩn thận đạp xe về thôn Hà Tử.
..........
Tranh thủ hai ngày không có việc gì, Hạ Tùng Bách đã chặt một đống củi chất đầy mái hiên, đủ đốt trong vòng một tháng. Lại mất một ngày để sửa chữa lại phòng bếp.
Hạ Chị cả Hạ thấy em trai giặt sạch sẽ quần áo của cả nhà, lại giặt riêng quần áo của Triệu Lan Hương.
Ý định ngăn cản cũng không có.
Chị lấy củi mới chặt nấu hai nồi cám lợn lớn, lấy ra nuôi lợn.
Mới vừa đến chuồng bò, sắc mặt chị lập tức tái nhợt đi.
“A nha ê ê aaa______”
Chị vội vàng chạy lên ngăn cản người, mấy thanh niên chuyên đi gây chuyện trong thôn dùng tay chân đấm đá túi bụi người đàn ông trí thức đang ở trong chuồng bò.
“Bà câm, mau tránh ra!” một tên nhãi không kiên nhẫn đẩy chị cả Hạ sang một bên.
“Đây là thành phần hủ bại cư nhiên còn tàng trữ tiền! Cô giúp ông ta, có phải cô cũng là đồng lõa của lão hay không?”
Chị cả Hạ hoảng sợ xua tay lắc đầu, chị nhìn thấy người đàn ông kia miệng mũi không ngừng chảy đầy máu, cuộn tròn ôm chân nằm ở trên cỏ không phản kháng cũng không khuất phục, chỉ yên lặng thừa nhận những trận đòn.
Chị cả Hạ cuống quít chạy về nhà tìm em trai.
Hạ Tùng Bách thấy dáng vẻ hớt hải của chị gái, vội vàng rửa đôi tay dính đầy xà phòng, chạy như bay về hướng chuồng bò.
Anh không nói hai lời đánh ba thằng nhãi ranh này một trận, trầm mặt hỏi: “Bọn mày mà đánh tiếp thì sẽ đánh chết người đấy.”
“Mở to mắt mà nhìn xem.”
Hạ Tùng Bách chỉ vào Cố Hoài Cẩn, hung ác nói:
“Ông ta là kẻ thù của mày à?”
Mấy thàng nhóc choai choai dù sao cũng là thằng nhóc choai choai, gặp phải tên du côn trong truyền thuyết, bàn tay của nó bị sức mạnh to lớn của anh làm cho nứt xương.
“Ông ta là kẻ phạm tội, là con đỉa hút máu!”
“Nên đánh.”
Hạ Tùng Bách lạnh mặt, không nói lời nào, ánh mắt lạnh lùng, sắc mặt trầm xuống, giống như một con sói đang chực chờ tấn công, có chút dọa người, máu nổi loạn của ba thanh niên này cũng nguội đi.
“Hạ lão nhị, ngay cả mày cũng thông đồng làm bậy?”
Không khí bỗng chốc ngưng trệ, càng trở nên thực khẩn trương.
Những thằng nhóc này đang ước tính khả năng chiến thắng Hạ Tùng Bách, còn Hạ Tùng Bách thì sau khi hết giận, đang bình tĩnh suy nghĩ về cách giúp Cố Hoài Cẩn kết thúc sự việc.
“Mọi người, mọi người_đang ở đây làm gì vậy?”
Một giọng nữ nhẹ nhàng lanh lợi đúng lúc chen vào.
Triệu Lan Hương dắt xe đạp vào chuồng bò, nhìn thấy chị cả Hạ đang bất lực mà lau nước mắt, lại thấy bộ dáng Hạ Tùng Bách cưỡng chế ba tên nhãi danh kia, hai bên xảy ra cãi vã. Đôi mắt bình tĩnh của cô hơi nhíu lại.
Mười tờ tiền nhuốm máu vương vãi trên mặt đất. Cô đi tới nhặt từng tờ một, lấy trong túi ra tám mươi đồng, đếm.
“Hóa ra số tiền tôi đánh rơi sáng nay thực sự là ở đây_”
Cô lấy khăn tay ra, lau sạch từng tờ một, vẻ mặt rất bình tĩnh không hề có chút căng thẳng.
Hành động này của Triệu Lan Hương làm cho đôi mắt sung huyết, hùng hổ của đám thanh niên kia nháy mắt yếu đi.
Triệu Lan Hương chất vấn: “Các cậu bởi vì số tiền này của tôi mà đả thương người vô tội sao?”
“Hạ nhị ca, anh buông bọn chúng ra.”
“Tôi đi Cách ủy hội tố cáo, tố cáo bọn họ không coi mạng người ra gì, oan uổng người tốt, hủy hoại thanh danh của Cách ủy hội, làm cho bọn họ mất tư cách của hồng vệ binh.”
“Cô bao che thành phần hủ bại!”
Triệu Lan Hương nhàn nhạt nói: “Chẳng lẽ một trăm đồng này không phải của tôi?”
“Tôi bao che ông ta làm cái gì, ông ta là phần tử xấu, tôi hận không thể phủi sạch quan hệ với ông ta.”
“Nhưng tôi cũng có một giới hạn nhất định, bất kỳ là thời điểm nào cũng không thể để cho người khác làm việc ngang ngược, vô lý. Các cậu rốt cuộc không nhìn vừa mắt Cố Hoài Cẩn ở điểm gì, ông ta ở chuồng bò này nửa tháng, đều an phận thủ thường, cố gắng cải tạo tốt, có cản trở các cậu không?”
Triệu Lan Hương nhìn chăm chú vào ba thanh niên kia, bắt gặp một tia chột dạ xẹt qua rất nhanh.
Triệu Lan Hương đi từng bước một qua, nhìn chằm chằm bọn họ nói: “Trương Thuận Phát, Lý Lai Phúc, Phan Chí Cao.”
“Những lần trước cũng là các cậu đánh người đi?”
“Tôi không tin các cậu chỉ là vô duyên vô cớ thù hận, cũng không tin các cậu có kiên nhẫn để nhiều lần đánh Cố Hoài Cẩn. Các cậu rốt cuộc....Nghe sai khiến của ai, người đó cho các cậu lợi ích gì?”
Triệu Lan Hương không nhanh không chậm mà từ từ phân tích, “đúng lý hợp tình” mà chỉ ra những sơ hở của đối phương, kể cả không có chứng cớ, cô cũng có thể làm cho đối phương chật vật.
Trên thực tế, Triệu Lan Hương cũng có chút hoài nghi, chân trước tiền vừa đến, sau lưng ngay lập tức có người tìm tới gây sự. Quá đúng lúc.
Không nghĩ tới, mấy thằng nhóc này không chịu được mà hoảng sợ, càng lộ rõ sự chột dạ.
Hạ Tùng Bách đá vào chân của một tên, thanh âm khó nén khỏi tức giận: “Cút, đừng để cho tao nhìn thấy bọn mày.”
Ba tên kia mặt xám xịt rời đi.
Hạ Tùng Bách ngồi xổm trên mặt đất, đỡ thân hình gầy gò của Cố Hoài Cẩn, trên dưới kiểm tra.
Cố Hoài Cẩn vẫn luôn im lặng không nói gì, đột nhiên đau đớn kêu gào.
Hạ Tùng Bách nhàn nhạt nói: “Còn kêu được, chứng minh cũng không quá nghiêm trọng.”
“Tôi mang ông đi trạm y tế làm kiểm tra.”
Cố Hoài Cẩn vươn cánh tay vết thương chồng chất cầm máng cỏ.
“Không, tôi...”
“Tôi muốn ở một mình, cảm ơn.”
“Tôi không sao.”
Cố Hoài Cẩn lau mặt, ngẩng khuôn mặt sưng húp, thở hổn hển nói: “Đừng lo lắng, đầu óc tôi còn chưa có hồ đồ, vẫn bảo vệ được những chỗ yếu hại.”
Hạ Tùng Bách cũng không có kiên trì đưa ông đi.
Anh rất hổ thẹn, ngày hôm qua, Lương Thiết Trụ có nói với anh Cố Hoài Cẩn rất không thích hợp để bảo quản tiền.
Anh không nhận tiền của Cố Hoài Cẩn, bởi vì tin tưởng ông ta vẫn có chút bản lĩnh, có thể cất giữ được chút tiền ấy.
Không nghĩ tới__
Cố Hoài Cẩn lau mặt, ông cũng không muốn bản thân phải lưu lạc đến bước đường này, ông ta cũng định đào một cái hố chôn tiền xuống, vừa mới gánh được mấy gánh phân bò, đã bị những người này tìm đến cửa.
Chị cả Hạ yên lặng đi đến phòng bếp, lấy một bát cháo cá chạch bưng tới cho Cố Hoài Cẩn ăn.
Chị thấy người đàn ông này rất đáng thương, rõ ràng là phần tử trí thức cao cấp lại lưu lạc đến mức phải cải tạo lao động. Tuy rằng chị cũng không có giao lưu với Cố Hoài Cẩn, nhưng cũng nhìn thấy Cố Hoài Cẩn không giống những người khác thấy chị bị câm, thì dùng ánh mắt khác thường để đối xử với chị. Có hai lần chị đi vào chuồng bò, trông thấy ông ta lấy cỏ khô cho bò ăn, chăm sóc chúng rất tốt.
Cố Hoài Cẩn nuốt nước miếng, cả người phát đau không muốn ăn gì, nhưng bát cháo thanh đạm này, bên trên phủ những lá hành thái nhỏ, mùi thơm này khiến người khác khó lòng bỏ qua, dụ người muốn ăn.
Cố Hoài Cẩn nhớ tới mình đã giao “tiền cơm”, tuy rằng giao tiền trong tình cảnh tương đối thống khổ, nhưng....bát cháo này ông có thể yên tâm, thoải mái mà ăn.
Cố Hoài Cẩn do dự một lát, biết nghe lời phải mà tiếp nhận bát cháo, há cái miệng nhỏ uống từng thìa cháo.
Triệu Lan Hương thở dài: “Về sau cẩn thận một chút.”
“Ông bị người ta theo dõi rồi.”
Triệu Lan Hương nhìn chằm chằm Cố Hoài Cẩn đang uống cháo, rất nhanh đã uống xong.