Mục lục
Bạch Phú Mỹ Những Năm 70
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện tại anh cảm thấy cô giống như tiên nữ mang theo cứu rỗi, là cố ý tới cứu vớt anh.

Trong lòng Hạ Tùng Bách nóng lên, dắt vợ mình vào nhà và bắt đầu hôn cô.

“Có đôi khi anh thật ghen tỵ với đời trước của anh, có đôi khi lại cảm thấy anh ở đời trước nhất định rất hâm mộ anh ở hiện tại, nghĩ như vậy anh liền cảm thấy cân bằng.”

“Dù sao thì cuối cùng em vẫn ở bên cạnh anh.” Anh dịu dàng hôn cô, trằn trọc miết nhẹ môi cô.

Một đợt pháo hoa nở rộ, đám người liền bắt đầu sôi trào lên, “Trông đẹp quá!”

“Đẹp như cảnh tiên vậy.”

Những người nông dân bọn họ dùng vốn từ ít ỏi đến đáng thương của bản thân để cảm thán.

Khi bọn họ chú ý thấy pháo hoa là từ nhà họ Hạ thả ra, cằm suýt nữa rớt xuống đất.

“Ôi trời, một nhà Hạ Tùng Bách tình cảnh đã như vậy mà cũng dám bỏ tiền mua thứ tiêu khiển đắt đỏ này.”

“Cưới được một cô con dâu trong thành phố thì một nhà của thằng nhó nghèo là gặp nước hóa rồng, gặp được đại vận phát tài!”

Nhà họ Hạ có tiền hay không thì chưa chắc nhưng cô con dâu mới nhà họ Hạ nhất định là có tiền, năm đó mọi người đều tận mắt nhìn thấy Triệu Lan Hương cách ba ngày lại mua thịt một lần, nuôi một nhà họ Hạ đến trắng trẻo mập mạp, hiện tại lại thành con dâu trong nhà, còn không đem tiền để lại cho nhà họ sao?

Không thể không nói, giờ khắc này trong mắt mọi người Hạ Tùng Bách gần như là người đàn ông chuyên ăn cơm mềm, tiểu bạch kiểm, nhưng lại làm người ta cực kỳ hâm mộ .

……

Mùng một năm mới, Hạ Tùng Bách không thể chờ nổi mà dẫn vợ mình vào thành phố ngay khi trời vừa sáng.

Mùng một nên bệnh viện quạnh quẽ, rất ít người, Triệu Lan Hương không cần xếp hàng liền có thể trực tiếp đi kiểm tra. Cô nhìn tờ các chỉ số dương tín trên báo cáo xét nghiệm nước tiểu dương tính, tâm tình chùng xuống.

Hạ Tùng Bách lại dẫn cô đi siêu âm, anh nhìn hình viên đậu yếu ớt trên phim siêu âm trắng đen mãi vẫn thấy chưa đủ, thấy cực kỳ lạ lẫm.

Anh nói: “Qua thêm mấy tháng nữa thì chúng ta có thể biết con là Đường Đường hay Đại Hải rồi.”

Triệu Lan Hương “phì” một tiếng bật cười, may vừa rồi cô không có uống nước, nếu không thì chắc đã phun hết nước ra rồi.

Thời điểm bọn họ lấy nhũ danh cho bé con quá vội vàng, còn chọn được nhũ danh cho con trai thì cô đã có thai. Cái tên “Đại Hải” này phỏng chừng là anh nhất thời suy nghĩ rồi chọn.

“Tên Đại Hải này hạp đất.”

Hạ Tùng Bách cào đầu một chút, hỏi: “Đại Hải được không?”

“Không thể là gọi là Đường Đường sao, vì cái gì lại muốn gọi là Đại Hải……” Cô viết xuống trong lòng bàn tay anh chữ Đường trong “Sáng sủa”.

Hạ Tùng Bách kiên trì giành lợi ích cho con gái mình, anh lắc đầu: “ Cái tên Đường Đường đáng yêu như vậy chắc chắn là dành cho con gái, tên Đại Hải cũng không phải là quá thô tục, nhũ danh của con trai càng thô thì càng dễ nuôi, ở nông thôn mình đều như vậy, sợ là em chưa từng nghe qua loại nhũ danh Cẩu Thặng, Miêu Đản đâu nhỉ.”

Triệu Lan Hương bỗng nhiên không còn lời gì để nói.

……

Mùng hai tháng giêng, rồng ngẩng đầu.

Nhà họ Hạ hào phóng mở tiệc mừng, tổng cộng bày mười tám bàn, phòng bếp nhỏ không tiện dùng, dứt khoát dựng tạm một cái lều, mời đầu bếp chuyên nấu tiệc đến lo liệu, tiếng rượu mừng vô cùng náo nhiệt.

Bởi vì cháu dâu có tin vui, bà nội Lý vui vẻ đến mức cười không khép miệng được, chỉ riêng heo thôi đã làm thịt năm con, tổ chức tiệc cưới lưu động ba ngày.

Chuyện này làm nhóm xã viên khiếp sợ không thôi, họ cho rằng phong cách tư sản của bà bà vợ địa chủ ngày xưa lại trỗi dậy! Nhớ thời điểm con gái lớn nhà họ Hạ làm tiệc cưới lúc đó cũng rất là linh đình, cũng mời hết người trong thôn ăn tiệc liên tục mấy ngày.

Bây giờ chẳng qua mới cưới cháu dâu mà thôi, bán hết đồ trong nhà cũng phải làm giống vậy sao?

Người quản lý trại heo tới giao thịt sau khi nghe xong mấy lời này, nhịn không được nói với người thôn Hà Tử: “Nói bậy cái gì vậy?”

“Ông chủ Hạ của tụi tui cũng không phải là loại người ăn cơm mềm gì. Nếu mà dựa vào ăn cơm mềm là làm được tới như vậy thì trên đời này không ai có thể so với vợ anh ấy được rồi.”

“Anh ấy có mấy trại nuôi heo lớn như vậy này ——” anh ta khoa tay múa chân biểu đạt, so với núi còn rộng hơn, làm cho nhóm xã viên đang thảo luận ngạc nhiên, liên tục cảm thán.

“Trại nuôi heo của tụi tui cũng lớn số một số hai trong thành phố N đó, thịt heo còn được đưa tới thành phố kế bên để tiêu thụ nữa, có tiền như vậy sao có thể là người chuyên bám váy vợ được chứ?”.

Quản lý lại khinh bỉ mà nói một hồi, sau khi nói xong thì cũng đánh chiếc xe bò rời đi, chỉ còn lại một đám người xã viên đang trợn mắt há hốc mồm.

Người trong thôn nghe vậy thì không khỏi thấy tức giận, “Hạ Tùng Bách này, cũng —— quá không thành thật rồi.”

“Mở trại nuôi heo khi nào vậy chứ?”

“Sớm biết vậy thì nhà tui đã sớm xuống tay rồi, người cùng quê chẳng lẽ lại không thân thiết bằng với một người xứ khác tới được à?”

Đám người tiếc nuối để “phù sa” Hạ Tùng Bách này chảy ruộng ngoài. Năm đó một nhà họ Hạ ở trong thôn đã chịu không ít người đâm chọt, rất có khả năng còn không thiếu nhà mình trong đó, vì thế không có mặt mũi để tham gia.

Nhưng đám cưới này ăn đến là thật là vui vẻ, có thịt có rau, so với đồ ăn Tết còn ngon hơn. Ăn xong rồi còn có thể đem đồ ăn còn dư lại về nhà, mấy bữa cơm tiếp theo đều giải quyết như vậy. Nhiều thanh niên trong thôn đều quây quanh Hạ Tùng Bách, nói chuyện trên trời dưới đất, cũng thật sự khâm phục Hạ Tùng Bách, nhưng cũng muốn đi trại nuôi heo của anh kiếm chén cơm và ra ngoài trải việc đời.

Bà Lý nhìn một cảnh tượng náo nhiệt trước cửa nhà, tựa như quay lại phong thái hưng thịnh năm đó của nhà họ Hạ.

Bà mỉm cười vỗ vai cháu mình, “Bách ca nhi, ông nội và ba cháu thấy được chắc chắn sẽ rất vui mừng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK