Mục lục
Bạch Phú Mỹ Những Năm 70
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Lan Hương vừa dứt lời, thì lỗ tai của đàn ông đỏ bừng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, hô hấp của anh nặng nề, dồn dập không thể kiểm soát được.

Hạ Tùng Bách thở hổn hển, khàn khàn nói: “Đừng, đừng nói bậy.”

Không đi bên ngoài, chẳng lẽ muốn, muốn ở lại đây ngủ chung với Triệu Lan Hương sao?

Hạ Tùng Bách nhìn chiếc giường duy nhất trong phòng, miễn cưỡng cũng có thể nằm được hai người, hầu kết không ngừng lên xuống.

Triệu Lan Hương bỏ tay ra khỏi thành ghế, ngồi xổm xuống mở rương hành lý ra, nhàn nhạt nói: “Nếu anh yên tâm có thể để một cô gái ở một mình trong khách sạn thì anh cứ đi đi.”

“Vạn nhất buổi tối có người xấu thì làm sao bây giờ?”

Hạ Tùng Bách nghe vậy, đôi lông mày nhíu chặt.

Cái vùng khỉ ho cò gáy phức tạp, kinh tế thì nghèo nàn lạc hậu, thường có bọn buôn người lui tới. Bọn buôn người này không chỉ có lừa bán trẻ em, ngay cả phụ nữ chúng cũng bắt cóc. Thôn Hà Tử không có sự việc mua vợ về, nhưng Hạ Tùng Bách biết ở trong núi sâu, nơi thâm sơn cùng cốc, không kiếm nổi tiền lễ hỏi, thì những người đàn ông ở đây sẽ mua vợ từ trên tay bọn buôn người.

Người yêu của anh lớn lên như hoa như ngọc, tay chân trói gà không chặt ...

Nhưng, Hạ Tùng Bách cảm thấy nếu mình ở lại, thì anh so với người xấu cũng không tốt hơn là bao.

Hạ Tùng Bách rầu rĩ rên lên một tiếng.

Triệu Lan Hương nói: “Anh không biết lúc em ngồi trên xe lửa có bao nhiêu sợ hãi đâu, cũng không dám ngủ. Thật vất vả mới về đến đây, anh còn cố ý xa lánh em.”

“Được rồi, anh muốn đi thì đi liền đi....Em phải tắm rửa trước, anh ở bên ngoài để ý giúp em.”

Triệu Lan Hương cầm quần áo sạch sẽ, bước vào phòng tắm.

Giờ phút này ở bên ngoài, Hạ Tùng Bách chỉ có thể nghe thấy tiếng sàn xạt, tiếng xối nước, ánh sáng hắt lên bờ tường được quét vôi trắng, trong không khí tràn ngập hương chanh thanh nhã, là hương vị ngọt ngào thuộc về người con gái đang ở trong phòng tắm.

Không gian kín mít, giống như lồng hấp làm cho người ta nóng lên.

Hạ Tùng Bách đứng ở cạnh tường, nhìn chằm chằm vào cánh cửa với đôi mắt đen như mực, cố gắng không chế suy nghĩ lệch lạc của mình, nhưng suy nghĩ lại bắt đầu phân tán, cánh cửa gỗ đơn giản này chỉ một cước đạp của anh là có thể đá văng.

Sắc mặt Hạ Tùng Bách ngày càng cổ quái.

Mãi đến tận khi Triệu Lan Hương tắm rửa xong đi ra, cô dùng khăn lông lau lau tóc, bảo người đàn ông trải giường cho mình.

“Cả một ngày hôm nay em phải vác rương hành lý phải đến chục cân, cánh tay đều đau nhức.”

Hạ Tùng Bách đành phải đi trải giường.

Hạ Tùng Bách cẩn thận làm phẳng tấm chăn, đôi bàn tay đen xấu xí và thô ráp của anh đặt ở trên tấm chăn trắng tinh trông cực kỳ khó coi. Đây là đôi tay thuộc về người nông dân, suốt ngày cầm cuốc, làm bạn với bùn, phủ đầy vết chai.

Hạ Tùng Bách trải giường xong, Triệu Lan Hương lập tức chui vào ổ chăn, dùng chân đá đá anh: “Anh cũng đi tắm rửa đi?”

“Tiền cũng đã trả rồi, nhanh chóng tắm rửa đi.”

Hạ Tùng Bách bị bàn chân trắng nõn của Triệu Lan Hương đá một phát vào ngực, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Được.”

Triệu Lan Hương là người thích sạch sẽ, anh cả ngày làm việc, sợ là mùi hôi khiến cô không chịu nổi.

Triệu Lan Hương từ trong hành lý lấy ra một bộ quần áo mới tinh dành cho nam, đưa cho Hạ Tùng Bách mang vào phòng tắm.

Hạ Tùng Bách nhìn chằm chằm bộ quần áo dài màu xám, hô hấp nặng nề không thể khống chế. Trong rương hành lý của người yêu còn mang theo quần áo của anh, có thể thấy được cô đã sớm có âm mưu về chuyện tối hôm nay.

Người phụ nữ nhiệt tình, táo bạo này, thật đúng là sinh ra để hành hạ anh mà.

Triệu Lan Hương nhìn thấy Hạ Tùng Bách cầm quần áo đến sững người, không khỏi thẹn quá hóa giận, đẩy anh vào phòng tắm.

Thuê khách sạn một đêm hết ba đồng, đúng là cao cấp đến mức Hạ Tùng Bách không thể nào tượng tượng được, anh không biết cách mở vòi hoa sen trên đỉnh đầu, nên vừa rồi ảnh chỉ mở vòi rửa mặt. Triệu Lan Hương dạy Hạ Tùng Bách cách vặn vòi hoa sen, màn nước đột nhiên từ trên đầu đổ xuống. Hạ Tùng Bách dùng tay lau đi dòng nước lạnh chảy trên mặt.

Triệu Lan Hương cười thầm trong lòng, để quần áo của anh lại, rồi đi ra khỏi phòng tắm, chui vào trong ổ chăn mềm mại.

Triệu Lan Hương chờ mãi chờ mãi, đợi rất lâu mới thấy Hạ Tùng Bách đi từ bên trong ra, làn da lộ ra bên ngoài đều bị chà xát đỏ lên.

“Anh vẫn muốn đi ra ngoài sao?”

Triệu Lan Hương híp mắt cười như một dòng suối trong veo, trong mắt phảng phất như có dòng nước sáng lấp lánh, dừng lại trên hàng mi cong vút, khẽ khàng chớp động.

Hạ Tùng Bách rầu rĩ ừ một tiếng: “Anh ngủ ở dưới đất, bảo vệ em.”

Nói rồi, Hạ Tùng Bách lấy tấm chiếu dự phòng ở trong phòng trải trên mặt đất, cả người nằm xuống. Anh thay quần áo dơ của mình ra, giặt sạch, hong ở dưới quạt, chờ nó khô sẽ mặc lại.

Triệu Lan Hương chỉ hé miệng cười.

Người đàn ông này, vừa thuần khiết vừa ngốc nghếch.

Nếu đổi thành người đàn ông khác, lúc này không chừng đã ý loạn mê tình mà động tay động chân rồi, nào còn bình tĩnh được như anh. Triệu Lan Hương vừa tức vừa buồn cười, nhưng lại cảm thấy ấm áp.

Triệu Lan Hương đương nhiên cũng không muốn làm gì. Tuy rằng đặc biệt hoài niệm cá nước thân mật với ông chồng già nhà mình, mơ ước thân thể tuổi trẻ cường tráng của anh, nhưng cô đã sớm bị sự cấm dục của anh đánh bại.

Tuy nhiên,Triệu Lan Hương đương nhiên cũng không chịu buông tha cho anh như vậy. Hiện tại đầu óc cô vô cùng thanh tỉnh, cô bò tới mép giường, dùng đôi tay ngó sen trắng nõn chống lên gối, cúi đầu nhìn Hạ Tùng Bách.

“Mấy ngày nay mọi việc đều tốt chứ?”

Hạ Tùng Bách dựa đầu vào sàn nhà lạnh lẽo, nhàn nhạt nói: "Tốt lắm."

Không thiếu ăn, cũng không thiếu mặc, so với những ngày vất vả nghèo đói trước đây, thì như vậy đã là rất tốt rồi.

Nhưng mỗi ngày đầu óc của anh đều nhớ tới cô, trái tim nhớ, thân thể cũng nhớ. Triệu Lan Hương vừa đi mấy ngày, căn nhà có cảm giác trống rỗng, nhớ cô đến không chịu được.

Sự tồn tại của Triệu Lan Hương rất lớn, thời điểm ăn cơm nhớ đến cô, lúc mặc quần áo cũng tưởng tượng ra lúc cô đang may vá, đi mổ lợn có người ngẫu nhiên buột miệng nhắc tới cô, anh lại nhớ.

Người phụ nữ này thật sự rất tra tấn người khác.

Nếu cô đi luôn không bao giờ trở về nữa, có lẽ cũng mang trái tim anh đi theo!

Cũng may, cô đã trở về, đúng lời hứa mà trở về, giờ phút này lại tắm rửa bản thân sạch sẽ, thơm ngào ngạt giơ hai cánh tay trắng như tuyết ở trước mặt anh.

Hai mắt Hạ Tùng Bách đen kịt âm trầm, đặc sệt như nước mực.

Hạ Tùng Bách ngẩng đầu, nhìn người phụ nữ ở mép giường không chớp mắt. Cô mặc chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, còn không cài hai nút ở trên cùng, lộ ra bờ ngực trắng nõn đẫy đà.

Đầu Hạ Tùng Bách nóng lên, mũi như sắp chảy máu đến nơi. Trên mặt Hạ Tùng Bách vẫn duy trì vẻ mặt không biểu tình, bộ dáng giống như sắp đi vào giấc ngủ đến nơi, nhưng lồng ngực dồn dập nhảy lên lại tiết lộ anh đang chột dạ. Thói hư tật xấu của đàn ông khiến anh không thể nào rời ánh mắt đi chỗ khác.

Vì vậy, anh vẫn cứ nhìn.

Nhưng anh không động tay động chân.

“Bách ca à, anh đói không?” Triệu Lan Hương đột nhiên hỏi, giọng nói vừa trong trẻo vừa mềm mại.

Cả người Hạ Tùng Bách cứng đờ, không dám động đậy, hầu kết không ngừng nuốt nước miếng, gian nan dạy bảo cô: “Ngủ ngoan đi, đừng nghĩ nhiều như vậy.”

Loại thời điểm như thế này lại hỏi một người đàn ông có đói bụng hay không?

Máu trong người ào ạt chảy xuống không kiểm soát được, cánh mũi nở ra một chút, hô hấp cũng có vẻ nặng nề, nhưng Hạ Tùng Bách vẫn kìm nén được, không dễ dàng tiết lộ bản thân đang chật vật. Anh cầm lấy bộ quần áo đã khô được một nửa của mình mặc vào người.

Triệu Lan Hương từ trên giường đi xuống tìm rương hành lý, từ bên trong lấy ra một chiếc bánh trung thu.

“Bách ca, anh thích ăn nhân vị gì?”

Hỏi thì hỏi như thế, nhưng cô đã lấy ra bánh trung thu nhân hạt sen. Triệu Lan Hương biết khẩu vị của lão chồng già nhà mình, cô còn chuẩn bị cả trà xanh uống cho bớt ngọt, bánh trung thu uống với trà sẽ giảm bớt vị ngọt, càng thêm thơm nồng.

Triệu Lan Hương lấy trà ra, hỏi khách sạn xin một ít nước sôi.

Hơn nửa đêm, Triệu Lan Hương ngồi xếp bằng trên ghế, pha một ấm nước trà cho Hạ Tùng Bách uống. Bánh trung thu được Triệu Lan Hương nướng vàng khô, dùng dao cắt ra, lộ ra nhân hạt sen bên trong, ở giữa điểm thêm màu vàng của trứng.

Hạ Tùng Bách vì ý nghĩ hiểu lầm vừa rồi mà mặt lập tức đỏ bừng lên, anh hít sâu một hơi rồi bình tĩnh trở lại.

Trong bụng anh cũng cảm thấy đói, buổi chiều, trước khi đi anh vội vàng ăn cơm, căn bản vẫn chưa no, lúc này ngửi được mùi thơm, bụng anh liền sôi sùng sục, cầm một miếng bánh lên ăn.

Bánh trung thu tỏa ra hương thơm của nhân hạt sen, mềm mại và ngọt, cho vào miệng lập tức tan ra, vị trà hơi chát, quyện với vị ngọt bùi của nhân hạt sen tạo thành vị ngọt thanh, hương thơm lâu dài, khổ tận cam lai.

Triệu Lan Hương nói: “Bánh trung thu ăn thế nào?”

Hạ Tùng Bách không trả lời, khuôn mặt âm trầm hơi giãn ra, trên khuôn mặt trẻ trung lộ ra một chút ý cười, tức khắc làm cho cả người rạng rỡ hẳn lên.

“Cũng không biết, nhưng bây giờ ăn rất ngon.”

“Vậy anh phải nếm thử nhiều hơn.” Triệu Lan Hương cười khanh khách, bên má hiện lên núm đồng tiền.

Đây là lần đầu tiên trong đời, Hạ Tùng Bách được nếm bánh trung thu ngon như vậy. Cái miệng nhỏ của anh nhét đầy bánh, nhìn người yêu vui sướng cười, bất giác cũng bị nhiễm ý cười.

“Ăn ngon.”

Thật sự ăn rất ngon.

Tiểu kịch trường:

Hương Hương: Bách Ca anh đói không?

Bách Ca: ( thèm ăn nước miếng chảy ròng rồng, thú vật toan tính rục rịch )

Một miếng thịt tươi treo ngay trước mắt lắc lư, có đói bụng không, bản thân ngươi lĩnh hội một chút: )

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK