Mục lục
Bạch Phú Mỹ Những Năm 70
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Lan Hương rúc đầu vào tấm lưng nóng hổi của anh, gió đêm lạnh lẽo thổi vù vù, cô cũng không cảm thấy lạnh.

Hạ Tùng Bách mang người yêu đi tới cửa hàng quốc doanh ăn cơm.

Đây là lần đầu tiên, anh đường đường chính chính dẫn cô tới ăn cơm ở đây.

Lúc người phục vụ hỏi bọn họ muốn ăn món gì, Hạ Tùng Bách không biết nên gọi cho cô món gì. Anh muốn gọi cho cô món đặt tiền càng tốt, nhưng lại sợ cô chê anh thổ hào.

Hạ Tùng Bách ho nhẹ một cái.

Triệu Lan Hương nhanh chóng cầm lấy thực đơn: “Mang cho tôi hai bát hoành thánh nhân thịt, hai bát lớn.”

Dù sao cũng là lần đầu tiên tới đây, Hạ Tùng Bách không so đo giá cả, chỉ muốn gọi món ngon cho cô.

Triệu Lan Hương nói: “Ăn món này đi, lần đầu tiên em đưa anh tới thành phố này, cũng là cho anh ăn hoành thánh.”

Câu nói nhẹ nhàng của cô, khiến anh nhớ lại chuyện trước kia. Anh nhớ tới đèn đuốc sáng trưng vào ban đêm ở bệnh viện kia, cô chuẩn bị hết thảy mọi thứ cho anh.

Ngay lúc đó, anh luyến tiếc ăn đồ ăn đắt như vậy, bởi vì một bát hoành thánh này khiến anh tự ti không dám ngẩng đầu. Hiện tại, anh có thể hào phóng mà mời cô đi ăn những món đắt tiền.

Thời gian trôi qua thật nhanh.

Khóe môi của Hạ Tùng Bách không nhịn được mà hơi cong lên.

“Được.” Anh cười lộ ra hàm răng trắng tinh.

Hoành thánh ở tiệm cơm quốc doanh ngon hơn những nhà bình thường khác một chút, nhưng vẫn còn kém xa tay nghề của Triệu Lan Hương.

Hạ Tùng Bách nhẹ nhàng mút lấy, nhấp môi nói: “Thịt này ăn không ngon.”

“Vỏ hoành thánh quá dày, không cán mỏng như của em làm.”

Nhưng Hạ Tùng Bách vẫn ăn thật sự vui vẻ, mặt mày cong lên.

Triệu Lan Hương chia nửa bát của mình cho anh: “Ăn no rồi, mới có sức làm việc.”

Hạ Tùng Bách ăn hết số hoành thánh của cô cho, hàm hồ nói: “Hương Hương thật tốt.”

“Ăn ngon.”

Rõ ràng chỉ là một bát hoành thánh mà thôi, Triệu Lan Hương bị nói đến khuôn mặt cũng ửng đỏ cả lên.

Hạ Tùng Bách chỉ ăn hai ba ngụm là xong chỗ hoành thánh của cô chuyển sang. Đôi môi mỏng đầy ý cười nhìn Triệu Lan Hương. Mới vừa ăn xong nên đôi môi vẫn còn sót lại chút nước sốt, hồng nhuận như một cánh hoa. Chỉ thấy anh dùng khăn tay lau miệng, đầu lưỡi liếm thoáng qua môi, làm xong hành động này, Hạ Tùng Bách nhìn vào bát của cô, giống như đang nghi ngờ tại sao cô lại ăn chậm như vậy.

Triệu Lan Hương nuốt xong miếng hoành thánh, liền dứt khoát buông đũa đứng dậy: “Đi thôi.”

“Về nhà!”

Trên đường trở về, Triệu Lan Hương ngồi ở ghế sau xe đạp của Hạ Tùng Bách, kéo cái túi xách của anh, vội vàng xem bản cam kết “Trách nhiệm của các bên”.

Cô nói: “Em nghĩ cái bản trách nhiệm này cần phải bổ sung thêm một vài điều thì mới ổn hơn, tương lai cũng phải cần cho lãnh đạo của bọn họ ký tên.”

“Nếu không đến lúc bọn họ có xung đột, các anh chỉ là tép riu sẽ phải chịu liên lụy.”

Khuôn mặt Hạ Tùng Bách giãn ra nói: “Anh hiểu.”

“Để bọn họ ăn một vài bữa no,sau đó lại nói chuyện.”

Anh dừng lại một lúc, sau đó thêm vào một câu: “Trong lòng anh hiểu rõ.”

Triệu Lan Hương không nhịn được cười, yên tâm cất bản cam kết vào trong túi, ôm trước ngực.

Bọn họ đuổi kịp chuyến ô tô cuối cùng trở về thôn Hà Tử .

.......

Chuồng bò Hạ gia.

Cố Hoài Cẩn viết xong bức thư thì cài bút lại vào túi áo trước ngực.

Hồ Tiên Tri liếc mắt nhìn bức thư trong tay Cố Hoài Cẩn, muốn nói lại thôi. Có điều, nhớ tới sự giúp đỡ của sư đệ, thấy Cố Hoài Cẩn viết xong thư liền đi ngủ, lúc này anh ta mới do dự mở miệng hỏi: “ Đây là....Thư đề cử cho sư đệ phải không ạ?”

Cố Hoài Cẩn dán bức thư lại, cầm quyển sách đè lên, ông nhàn nhạt nói: “Không phải.”

Hồ Tiên Tri trong nháy mắt cảm giác giống như bị nghẹn khuất vậy.

Cố Hoài Cẩn nói: “Đây là thư tôi viết cho con trai tôi để báo tin tôi đã đến nông thôn bình an.”

Cố Hoài Cẩn giống như nhìn thấu suy nghĩ của đứa học trò này, nhìn thấu sự thất vọng của Hồ Tiên Tri.

Ông căm giận nói: “Sao nào, tôi không viết thư cho nó làm cậu rất thất vọng à?”

“Tôi không viết mới là tốt cho nó. Phó hiệu trưởng đại học X tính tình chính trực, cố chấp, trong cuộc đời của ông ta ghét nhất là người đi cửa sau. Cậu có giỏi hay không, phó hiệu trưởng tự nhiên sẽ hiểu được.”

“Anh nói với Ngô Dung bảo nó chuẩn bị cho kỹ, có trải qua khổ sở mới có thành công.”

Hồ Tiên Tri nghe vậy, cảm kích mà liếc mắt nhìn thầy mình một cái.

Anh ta nhanh chóng nói tin tức này cho Ngô Dung.

Tháng ba, là lúc cày bừa vụ xuân, gió thổi khắp mặt đất, vạn vật vốn im lặng suốt mùa đông dần dần hồi phục, khắp nơi đều là dấu hiệu khởi sắc.

Tin vui của Ngô Dung bay vào ngôi làng nhỏ bé như một cơn gió.

Anh ta được đại học X tuyển dụng làm trợ giảng. Lúc anh ta rời đi rất nhiều người đến đưa tiễn. Tuy rằng, anh ta không phải người ở thôn Hà Tử nhưng tốt xấu gì cũng ở tại thôn Hà Tử trong một thời gian dài, cũng đã gắn bó với mảnh đất này.

Hộ khẩu của anh ta từ thôn Hà Tử sang đại học X là do chính tay bí thư chi bộ đảng Lý Đức Hoành làm cho, sau đó còn ở trước mặt đoàn người đưa tiễn trịnh trọng dặn dò Ngô Dung vài câu.

Triệu Lan Hương cũng đi tiễn, bởi vì thiên tính của con người là thích xem náo nhiệt. Ở nơi thâm sơn cùng cốc này có một người là giáo sư đại học, chính là việc vinh quang. Lúc này Triệu Lan Hương mới phát hiện, hộ tịch của Ngô Dung là ở thôn Hà Tử, khó trách thái độ của người dân ở đây đều là bộ dáng có chung vinh dự.

Đương nhiên, hiện giờ hộ tịch của Triệu Lan Hương cũng là ở thôn Hà Tử, vì cô là thanh niên trí thức xuống nông thôn.

Thanh niên trí thức xuống nông thôn có hai loại, trong đó có một loại gọi là cắm đội (cắm rễ ở đại đội), ý nghĩa đúng như tên gọi. Sau khi tiến vào đại đội, thanh niên trí thức sẽ giống như những xã viên bình thường, cùng mọi người lao động, cuối năm tham gia phân phát lương thực.

Hộ tịch của Cố Hoài Cẩn vốn ở thành phố B nhưng vì cải tạo lao động phải vào chuồng bò ở, nên hộ tịch của ông ấy cũng bị chuyển về thôn Hà Tử. Nhưng Ngô Dung trong sự cố lần đó không mắc sai lầm, hơn nữa anh ta là người của thành phố B, vì vậy khi biết hộ tịch của anh ta ở thôn Hà Tử, Triệu Lan Hương rất ngạc nhiên.

Hạ Tùng Bách thấy cô kinh ngạc như vậy, còn tưởng cô đã biết từ lâu. Anh lét lút rời khỏi đám đông, đi theo giải thích cho cô: “Trước khi em xuống đây, Ngô Dung đã ở đây rồi.”

“Hình như là thành phần gia đình có vấn đề, cho nên bị chuyển xuống đây cải tạo.”

Triệu Lan Hương cảm khái nói: “Hiện giờ có thể tới đại học X công tác, với anh ta mà nói đây là cơ hội rất tốt.”

Cô không khỏi nghĩ tới bà nội Hạ Tùng Bách đã từng tốt nghiệp đại học New York, thở dài nói: “Khi nào bà nội mới có thể giống như Ngô Dung, có cơ hội xoay người. Bà khẳng định còn giỏi hơn Ngô Dung rất nhiều....”

Hạ Tùng Bách nghe vậy, cười.

Anh nói: “Bà nội không thèm để ý hư danh này, muốn bà đi, bà còn không vui ấy.”

“Bà hiện tại rất thích đồ ăn em làm, mỗi ngày dạy dỗ Tam Nha, nói chuyện với chị cả, mỗi ngày trôi qua thực sự không tồi!”

Hạ Tùng Bách hơi hơi mỉm cười.

“Hiện tại bà để ý nhất, chính là đời sau của Hạ gia.”

Triệu Lan Hương nghe xong, gương mặt không nhịn được dần dần đỏ lên.

Không ngờ, đầu gỗ Hạ Tùng Bách này lại đang nói đến chuyện của chị cả Hạ, anh dừng lại một lúc rồi nói: “Chị cả cũng kết hôn được một thời gian rồi, bà nội nói rất nhanh sẽ được như ý nguyện.”

Anh lại đau khổ nhíu mày, lẩm bẩm: “Lại nói, anh cũng phải nhanh chóng kiếm thật nhiều tiền, nếu không có nhiều thêm một đứa trẻ, sẽ không có gì nuôi nổi.”

“Tam Nha khi còn bé cũng vì không có sữa uống, không đủ ăn nên thân thể bị tổn thương, thường xuyên sinh bệnh.”

Triệu Lan Hương thấy anh càng nói càng thái quá, nhanh chóng buộc anh từ trong mộng tỉnh táo lại.

“Bóng dáng đứa nhỏ còn chưa thấy, anh đã nhắc đến những chuyện này, anh lo nghĩ quá sớm rồi. Hơn nữa....chị cả hiện tại cũng có thể kiếm tiền, không chừng đã tích cóp được nhiều hơn cả anh rồi!”

“Anh còn thiếu một đống nợ kìa, bên này thiếu tiền, bên kia một đống nợ, em đang lo lắng đây!”

Hạ Tùng Bách nghe vậy, nhịn không được cười.

“Con người phải luôn hy vọng.”

“Đây là cách để chúng ta có nhiều năng lượng hơn.”

Khi nói những lời này, ánh mắt anh sáng lấp lánh, gương mặt rạng rỡ, trẻ trung và tràn đầy sức sống.

Ngón cái của anh nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt trắng nõn của cô, nơi ửng đỏ như hoa đào đã biến mất. Anh làm sao lại không biết rằng cô xấu hổ khi anh nhắc tới đứa con của chính mình?

Sữa bột của cháu trai anh muốn kiếm, sữa của con trai mình anh cũng muốn kiếm.

............

Những ngày bận rộn luôn trôi qua rất nhanh, hiệp nghị của Hạ Tùng Bách và xưởng luyện thép, xưởng than đá cũng đã có hiệu lực.

Mỗi ngày rạng sáng mười hai giờ sẽ mổ lợn, sau khi làm xong người của Lý Trung sẽ để chúng lên xe đạp chở vào thành phố.

Việc cực khổ chống đỡ trại lợn cuối cùng cũng nghênh đón khoản lợi nhuận đầu tiên. Anh và Lý Trung đã thương lượng qua, số tiền này sẽ dùng để mở rộng trại lợn, mua thức ăn chăn nuôi, thuê thêm vài người.

Chi cho cái này một ít, cái kia một ít, chờ đến lúc hai người chia số tiền còn lại, Lý Trung choáng váng.

Ông ta dở khóc dở cười cầm xấp tiền mỏng dính, nhưng đây vẫn là số tiền lời đầu tiên có được, vì vậy ông ta vẫn rất vui mừng giống như một đứa trẻ.

Lý Trung miệng không hề nghỉ ngơi nói: “Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần phải nỗ lực!”

Hạ Tùng Bách cũng không có ghét bỏ những gì ông ta nói, yên lặng nhét số hoa hồng mà bản thân kiếm được vào trong ngực. Chỉ cảm thấy số tiền này rất nhiều, bây giờ mới chỉ là bắt đầu mà thôi, quả ngọt sau này có thể càng kéo dài, càng lâu dài hơn!

Anh đếm năm trăm tệ trong lòng, trong lòng tràn đầy vui sướng, sắc mặt thanh niên sáng ngời.

“Tôi về đây, ông đưa tiền dư cho Lương Thiết Trụ, thức ăn chăn nuôi bên kia cũng cần phải đặt cọc.”

Anh cưỡi xe đạp vượt qua gió rét mà rời khỏi trại lợn.

Lúc về tới nhà trời đã sáng, anh ngâm nga một giai điệu nhỏ, đốn củi, giặt quần áo, nấu cơm.

Bang, bang, bang tiếng củi nứt toác vang vọng khắp sân nhỏ.

Hạ Tùng Bách dừng lại một chút,lau mồ hôi, khi quay người lại thì thấy anh rể đang đứng đối diện.

Chỉ thấy, Lý Đại Lực ném gậy đi, khập khiễng đi tới chỗ anh, tốc độ tuy rằng chậm, nhưng bước đi vững vàng, ổn định.

Hạ Tùng Bách ánh mắt trợn tròn, một lúc sau mới cao hứng nói: “Anh có thể đi được rồi?”

Lý Đại Lực gật đầu.

“Hôm nay gió lớn, xương cốt có chút ngứa, xuống đất thì phát hiện có thể đi rồi.”

Nói xong, Lý Đại Lực tiếp nhận rìu trong tay Hạ Tùng Bách, bắt đầu bổ củi. Ở trên giường nằm hơn nửa năm, Lý Đại Lực tuy rằng không thể oai hùng như ngày xưa, một nhát rìu có thể chẻ được khúc củi nhưng anh ta vẫn chậm rãi chẻ từng khúc củi.

Hạ Tùng Bách đứng một bên yên lặng nhìn, anh nói: “Mấy ngày này anh ở nhà đi lại nhiều một chút, luyện nhiều hơn.”

“Có điều không cần nóng vội, có thể đi lại được đã là rất tốt rồi.”

Đôi môi Lý Đại Lực mấp máy, nhìn người thanh niên rắn chắc trước mắt, tự đáy lòng nói một câu: “Cảm ơn.”

Gánh nặng sau này, anh ta cũng muốn chia sẻ với Hạ Tùng Bách.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK