Anh bỏ sách xuống, đứng dậy.
Triệu Lan Hương vô cùng vui vẻ cởi giày, chưa cởi vớ đã nhảy vào trong lòng ngực anh.
Cô nói: “Bách ca à, mẹ em đánh giá cao anh đó!”
“Lại nỗ lực hơn thì năm sau anh và em có thể cùng nhau trải qua Tết Âm Lịch đó.”
Hạ Tùng Bách ôm lấy eo cô.
Vào lúc này, anh và cô đều nhớ lại lần đầu tiên họ đón năm mới cùng nhau, đáng tiếc khi đó việc xấu liên tiếp xảy ra, không khí năm mới rất đạm bạc. Hạ Tùng Bách vẫn luôn cảm thấy hối hận vì đã liên lụy cô phải đón một năm mới nhạt nhẽo như vậy. Nếu sang năm họ có thể cùng nhau trải qua Tết Âm Lịch, chắc chắn sẽ là một chuyện tốt đẹp và náo nhiệt, Hạ Tùng Bách nghĩ tới điều đó thì cả người đều nhẹ nhõm.
Anh hôn lên môi cô, giọng nói không rõ: “Cùng nhau trả qua nhé.”
“Bà nội cùng với chị cả và Tam Nha đều rất nhớ em.”
“Nếu thấy em, nhất định sẽ rất ngạc nhiên.”
Triệu Lan Hương nới lỏng cánh tay đang ôm cổ anh, chậm rãi hỏi: “Họ không trách em sao?”
“Em không sợ anh trách em, ngược lại lo lắng họ trách em, có phải hay không ——”
Hạ Tùng Bách vỗ vỗ mông cô, nhéo một cái, hung dữ nói: “Có chút đảo ngược thứ tự rồi đó!”
Triệu Lan Hương bị anh nhìn chăm chú không khỏi đỏ mặt.
Hai năm qua cho tới bây giờ cô cũng không dám nhớ lại chuyện này, cũng có thể nói từ lúc cô đưa ra quyết định, cô đã làm anh tổn thương.
Nhưng cô cũng biết với lòng tự trọng của anh thì anh sẽ không bao giờ để một người phụ nữ dùng chính bản thân mình để đổi lấy sự bình an, thuận lợi của anh. Thực lực của anh chưa đủ để cạnh tranh công bằng với Tưởng Kiến Quân.
Mọi người đều có nhược điểm, Tưởng Kiến Quân uy hiếp cô, cô cũng có thể tìm được điểm yếu của anh ta. Cô không hy vọng nhìn thấy bộ dáng nhỏ bé của anh trước mặt Tưởng Kiến Quân, càng không nghĩ để anh dính vào duyên phận giữa cô với Tưởng Kiến Quân, ân oán đời trước cũng không nên để Hạ Tùng Bách kiếp này tới chịu. Nếu cô nói hết mọi chuyện cho Hạ Tùng Bách, anh nhất định sẽ không để cho cô đi.
Cho nên cô lựa chọn không từ mà biệt, dùng bốn năm mà Tưởng Kiến Quân yêu cầu, làm anh ta hoàn toàn nhận rõ được hiện thực. Hơn phân nửa thời gian đó, so với dự đoán của cô còn nhanh hơn, Tưởng Kiến Quân đã buông tha cô.
Ánh mắt Hạ Tùng Bách trở nên thâm thúy, anh cúi đầu đụng đụng đầu cô: “Nói đi ——”
“Em đang suy nghĩ cái gì?”
Triệu Lan Hương hôn Hạ Tùng Bách một cái, chặn lời dò hỏi trong miệng anh lại.
Qua sau một lúc lâu, cô thở hổn hển nói với Hạ Tùng Bách: “Anh còn hỏi nữa coi chừng em hôn anh!”
Hạ Tùng Bách bị nghẹn một chút.
Anh nói: “Lợi hại như vậy sao?”
“Lúc trước anh cũng dùng cái này uy hiếp em, nhưng bây giờ đã khác xưa, em hận không thể hôn anh thêm vài cái bù lại cho mấy năm qua! Đến đây đi ——”
Trong mắt anh đầy ý cười, đầu lưỡi liếm cánh môi còn vương hơi thở cô. Đôi môi mỏng hình cung gợi cảm hé mở, hàm răng trắng tinh, tràn ngập hương vị đàn ông.
Triệu Lan Hương vội vàng xin tha.
Hạ Tùng Bách vuốt ve cô trong chốc lát sau, ngoài ý muốn buông tha cô.
Anh như trở lại là chàng trai nghèo vừa khắc chế lại nhát gan của mấy năm trước, anh chỉnh lại quần áo cho Triệu Lan Hương, bình tĩnh nói: “Vì để em phong quang gả cho anh nên anh tạm tha cho em.”
“Loại vận động này nếu làm nhiều thì sẽ xảy ra chuyện.”
Triệu Lan Hương tuy hơi tiếc nhưng không nói cho Hạ Tùng Bách biết rằng trên đời này còn có loại đồ vật gọi là bao cao su, cô gật gật đầu, “Không sai, anh vẫn nên tranh thủ thời gian nỗ lực để ba em đồng ý đi.”
“Tranh thủ kết hôn sớm một chút!”
“Em còn muốn sinh vài em bé cho Bách ca nữa đó ……” Cô nhẹ giọng, nỉ non nói.
Trong đôi mắt cong cong cong của cô như cất giấu ánh sáng, làm người ta cảm giác như rơi vào dải ngân hà rực rỡ. Khoảnh khắc cô chớp mắt như muốn thắp sáng lòng người.
Hạ Tùng Bách nghe xong thì từ tai tới cổ đều đỏ bừng, yết hầu anh khô khốc như có lửa.
Hạ Tùng Bách ngơ ngẩn không nói chuyện, qua một hồi lâu mới nở một nụ cười nhẹ.
“Thật muốn sinh?”
Triệu Lan Hương gật đầu thật mạnh, mùa thu năm 1982 liền phải bắt đầu thực hành kế hoạch hoá gia đình, hiện tại mang thai còn có thể có được hai em bé.
Chậm thì không được!
Nhưng cô nghĩ lại cảm thấy nếu có một em bé đã là phúc phận trời cho, đủ thỏa mãn. Một em bé cũng tốt, nếu có thể sinh sớm một chút thì cô còn có thể làm một người mẹ trẻ tuổi. Nhiều năm như vậy, việc sinh em bé là một căn bệnh nan y đã ăn sâu bén rễ trong suy nghĩ của cô. Em bé tựa như tiểu thiên sứ chữa khỏi, chỉ cần liên quan tới hai từ này, cô cảm thấy toàn thân như chìm trong hạnh phúc.
Giờ phút này Hạ Tùng Bách thật moẹ nó muốn bế cô lên giường nhiệt tình làm để cho cô một đứa con.
Nhưng anh kìm nội tâm đang phun trào dung nham núi lửa xuống, ho khan một tiếng.
“Để ngày mai anh lại đi lấy lòng ba vợ.”
“Tranh thủ định xong chuyện cưới hỏi để quay lại thành phố B.”
……
Vì thế, mấy ngày tiếp theo, trong tầm mắt của Triệu Vĩnh Khánh luôn có chàng thanh niên khiến người chán ghét kia lắc lư qua lại.
Lúc ông ở nhà xưởng kiểm tra dây chuyền sản xuất, Hạ Tùng Bách nói: “Quản lý bên trong nhà xưởng quá mức thô ráp, dễ dẫn tới công việc không đồng bộ, làm giảm hiệu suất. Nếu chú có thể tinh chỉnh quá trình sản xuất, đưa ra các tiêu chuẩn thống nhất cho nhân viên, như vậy về sau sẽ thuận tiện hơn trong việc quản lý, chú cũng không cần tự mình làm mọi chuyện nữa.” Triệu Vĩnh Khánh phớt lờ anh, lại đến một cuộc họp buổi sớm khác.
Hạ Tùng Bách hết lời khen ba vợ về phong thái và cách hành xử. Triệu Vĩnh Khánh đã gian khổ gầy dựng sự nghiệp, loại nịnh hót thương nghiệp này, ông nghe xong cũng không có chút cảm giác gì.