Lý Đại Lực lấy tay sờ soạng, lấy ra một cục đá cỡ nắm taytay, đá cứng trộn với than củi tạo thành than đá. Anh ấy dùng quần áo lau chùi một phen, dần dần cũng hiện ra chút hình dạng.
Bóng đêm bao trùm, một góc ngọc phủ đầy bụi lộ ra, màu trắng sữa như như mỡ đông, sờ vào thấy ấm áp. Chỉ cần một viên ngọc màu trắng như sữa này, đã đủ để khiến Thiết Trụ trầm trồ. Tuy phỉ thúy bảo ngọc không có giá trị bao nhiêu, nhưng màu sắc của ngọc này là thượng hạng, bất kỳ thời đại nào cũng là món hàng hot, không có giá trị cụ thể.
Cậu ta vội đóng rương lại, tim vẫn còn đập liên hồi, “Thật sự là bảo bối!”
Hạ Tùng Bách nhanh chóng quyết định:” Chờ trời tối hoàn toàn, chúng ta khiêng rương này xuống núi.”
…………..
Triệu Lan Hương cả hôm nay không ăn bữa tối do chồng nấu mà là do chị cả nấu.
Chị cả nấu ăn bình thường, không có được một nửa tay nghề như đại đội trưởng. Nhưng Triệu Lan Hương vẫn ăn rất ngon, vì có hôm nay có mẹ ruột làm bạn với cô.
PhùngLiên dùng kinh nghiệm nuôi lớn hai đứa con, tận tình chỉ bảo lại cho cô, biện pháp lấy lại vóc dáng sau sinh. Đường Đường không thích tiếp xúc với người lạ, nhưng khi tiếp xúc với Phùng Liên, người có tính cách hiền lành và thân thiện, cô bé không còn khóc nữa.
Lúc ăn cơm Phùng Liên ôm cháu ngoại gái, tâm can đều bị đứa nhỏ béo mập này làm cho tan chảy.
Bà chỉ vào đôi môi hồng của Đường Đường: "Hai đứa càng lớn càng rất giống con, càng nhìn càng giống.”
Trái tim hiền từ của bà ngoại Phùng Liên là đều bị hai đứa nhỏ lấp đầy. Bà nhíu mày than phiền dùm hai đứa cháu: "Cũng không biết thằng Bách đi đâu.”
“Làm hại Đường Đường khóc cả ngày.”
Triệu Lan không nhịn được cười, “ Đúng vậy, Đường Đường ngoài dính lấy Đại Hải, thì tiếp theo là ba của nó.”
Bà nội chỉ ngầm tiết lộ nói anh Bách và Lý Đại Lực có việc, tối nay không ăn cơm nhà. Mọi người cơm nước xong, Triệu Lan Hương chỉ có thể để trong nồi, chờ bọn họ về ăn.
Đêm đã khuya, sau khi mọi người đã nghỉ ngơi xong, cô nghe thấy tiếng bước chân nhẹ.
Triệu Lan Hương đứng dậy mở cửa, Hạ Tùng Bách khoác một thân bóng đêm trở về, anh cởi áo khoác mùa thu xuống, lau mồ hôi.
Trong đêm tối, anh nhẹ nhàng đặt một cái rương trên mặt đất, chậm rãi mở ra.
Trong giọng nói trầm khàn của người đàn ông có chút nhẹ nhàng cùng đắc ý: "Hương Hương, bật đèn lên --------”
Thực ra, khi những món bảo vật được đựng trong chiếc rương gỗ cũ bị mục nát, không cần bật đèn, chỉ cần ánh sáng yếu của đèn dầu trong tay Triệu Lan Hương cũng đủ để khiến người ta thở dốc.
Khi cái rương hoàn toàn được mở ra, ánh sáng chói lóa, quá đẹp.
Trong rương chứa đầy vàng, bạc, ngọc thạch, những món đồ dùng bằng bạc tinh xảo phản chiếu ánh sáng rực rỡ và tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo lấp lánh, bạch ngọc lấp lánh trơn bóng, tới đến gần ngọn đèn dầu một chút, còn nhìn thấy những ký tự cổ đại mờ mờ được khắc trên đó, nó mang đến một cảm giác cổ xưa có tính lịch sử, trên bức tượng tròn có chữ ' May mắn cát tường', những chiếc bình mạ vàng rực rỡ, những chiếc bình rồng, phượng khảm ngọc, men sứ đẹp đẽ, lộng lẫy…khiến người xem cảm thấy hoa cả mắt.
Ngoài ra còn có tượng Quan Âm ngồi trên toà sen sống động như thật được chạm khắc bằng ngọc điền tử, song nhĩ bình [1] khắc hình đôi rồng vờn ngọc được làm bằng ngọc trắng thời nhà Thanh, và ống đựng bút ngọc bích khắc tranh 'Tụ tập ở vườn Tây [2]' ...
[1] là một loại vật chứa có đáy nhọn, có hình dạng và kích thước đặc trưng, vừa khít với nhau trong kho và các kiện hàng, được buộc với nhau bằng dây thừng và được vận chuyển bằng đường bộ hoặc đường biển. Kích thước và hình dạng đã được xác định ít nhất là từ thời kỳ đồ đá mới.
[2] là một bức tranh vẽ bằng mực trên giấy do Lý Công Lâm sáng tác vào thời nhà Tống
Vì sao Triệu Lan Hương có thể nhận ra chúng nhanh như vậy?
Bởi vì trong kiếp trước, phòng sưu tập của ông chồng già có có hình ảnh của chúng, nhưng hiển nhiên năm đó có rất nhiều bảo vật gia truyền đã bị thất lạc, không thể chuộc lại. Hiện giờ những thứ hiện lên trong mắt cô mới chính là bảo vật nguyên thủy của Hạ gia.
Cô lấy ra một viên ngọc, nhẹ nhàng hôn lên.
“Anh Bách, anh đi đào sản nghiệp tổ tiên sao?”
Hạ Tùng Bách gật đầu, anh lau mồ hôi trên trán, “Bà nội nói nói chọn một số món tặng cho ba vợ, ba thích những món sưu tập kiểu như vậy nhất."
Triệu Lan Hương nghe vậy trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, vành mắt dần dần đỏ lên.
Cô nói: "Bà luôn nghĩ cho chúng ta.”
“Nhọc lòng cái này, lo nghĩ cái kia, bà còn nhớ sở thích của bố."
Thực ra, bà đã sống trong nghèo khó suốt nửa đời, những thứ này trong mắt bà 'không đáng bao nhiêu tiền', xem chúng như vật ngoài thân. Bà chia hết cho các cháu không một chút bủn xỉn, cũng không sợ chia xong rồi, sau này về già không nơi nương tựa.
Khẳng khái mà hào phóng, trong mắt bà thì tình cảm luôn quý giá hơn tiền bạc.
“Bà thật tốt với chúng ta..."
Hạ Tùng Bách sờ lên khóe mắt cảm động đến phiếm hồng của vợ, nhẹ nhàng an ủi:” Đừng khóc, ở cữ không thể khóc.”
“Chúng ta chỉ nhớ đến bà của chúng ta tốt như thế nào, về sau hiếu kính bà gấp bội là tốt rồi.”
Triệu Lan Hương ừ một tiếng đầy giọng mũi.
Sáng hôm sau, Hạ Tùng Bách mang những món đồ bằng vàng, đá và ngọc bích mà anh khai quật được tối qua đến nhà bà nội, mặc dù số lượng mỗi món đồ này cộng lại rất nhiều nhưng hầu hết đều là những đồ vật nhỏ, tinh xảo và nhỏ gọn, vì vậy chúng cũng không chiếm nhiều diện tích.
Bà Lý chạm vào những món đồ quen thuộc này, dường như mọi cảnh tượng, đồ vật trong ngôi nhà cũ của nhà họ Hạ đều hiện ra trước mắt bà, thậm chí bà còn có thể nhớ rõ từng món đồ được đặt ở đâu.
Chiếc nhẫn trên ngón tay của bà được chồng bà yêu thích vuốt ve nhiều năm, chữ viết trên đó đã mờ đi.
Ngay cả tên người chồng quá cố của bà được khắc dưới đáy hạt đậu vàng cũng khiến bà Lý bật khóc. Bà vuốt ve một hồi lâu, sau đó lấy ra hai món có giá trị là Quan Âm khắc ngọc và song nhĩ bình bằng bạch ngọc.
“Hai món ngọc này con mang đi tặng ông thông gia, chắc chắn ông ấy sẽ rất thích.”
“Còn lại các con cất giữ sưu tầm, về sau nó có giá một tí thì mang đi đầu tư buôn bán, cũng có thể giúp các con sống tốt hơn.”
Trước kia Hạ Tùng Bách còn có ý tưởng kiếm tiền từ sản nghiệp của tổ tiên, nhưng hôm nay nhìn thấy vẻ lưu luyến trong đôi mắt của bà nội, anh quyết định sẽ giữ gìn thật tốt, giữ lại từng thứ một cho Đường Đường và Đại Hải, để chúng truyền từ đời này sang đời khác.
Anh cười lộ hàm răng trắng tinh, "Chờ xong tiệc trăm ngày, chúng ta về thành phố G.”
………