Hầu như cả làng đều háo hức mong chờ tiệc rượu trăm ngày của nhà họ Hạ, tiệc cưới vừa rồi đầu bếp Lương Thiết Trụ tự tay làm món heo sữa nướng, làm con sâu thèm ăn trong bụng cả thôn rục rịch muốn chui ra.
Mùi thịt đọng lại ba ngày ba đêm, hương thơm thấm sâu vào tận xương tủy, rượu thịt của nhà họ Hạ là một kỷ niệm khó quên.
Tiệc trăm ngày của của nhà họ Hạ hôm đó, ước chừng là bày cả một thôn, toàn bộ người trong thôn đều tới dự tiệc rượu hôm đó. Sự xa hoa hôm đó còn khiến Hạ Tùng Bách cho rằng đây là tiệc trăm ngày một lần duy nhất trong đời anh, một lần được hai cục cưng, rượu mừng đương nhiên phải làm gấp đôi.
Lương Thiết Trụ cũng đủ nhiệt tình, dốc hết kinh nghiệm, tinh hoa mấy năm nay mang ra dùng hết.
Trại nuôi heo bên kia mang tới 9 đầu heo, ngụ ý là lâu dài vĩnh cửu, sư phụ mổ heo mỗi ngày giết ba con heo làm tiệc. Gà vịt, tôm cua, thủy sản, đều không thiếu.
Luong Thiết Trụ đã chuyển tất cả sự phô trương của 'Tùng lan' về nông thôn, những món ngon trong bữa tiệc trăm ngày rất ngon và phong phú, làm cho mọi người trong làng đều có lộc ăn và ăn đến no căng bụng.
Trong ngày tiệc trăm ngày, phong tục địa phương được gọi là "xuất đăng", thắp hương tế bái sơn thần thổ địa, đốt pháo chúc mừng, những mảnh vụn pháo đỏ rực rỡ trải rộng trên mặt đất, không khí tràn đầy mùi thịt thơm ngon, khiến người ta nhầm tưởng như đang đón chào năm mới.
Triệu Lan Hương mặc áo khoác đỏ, ôm Đại Hải, dịu dàng hôn bé.
“Các cục cưng của mẹ, hôm nay ba ba cầu phúc cho các con, hy vọng sau này mỗi ngày các con đều khỏe mạnh, bình an.”
Hạ Tùng Bách ôm con gái, Đường Đường tròn trăm ngày khuôn mặt tròn trịa trắng ngần, bé được quấn trông như một cái bánh bao.
Đầu bé đội một chiếc mũ len màu đỏ, trông rất phong cách.
Bé hưng phấn túm lấy áo của Hạ Tùng Bách, ê a chảy nước miếng. Cả người văn vẹo, lúc nào cũng không yên.
Triệu Lan Hương nói: “Có đôi khi em nghĩ, có phải bọn chúng đổi tính cách cho nhau hay không, Đại Hải thì an tĩnh như con gái, Đường Đường thì bá đạo như con trai.”
Hạ Tùng Bách yêu thương ôm con gái trên tay, để cho bé nhìn xung quanh những nơi mà bé tò mò, “Sẽ không đâu, con gái hoạt bát càng khiến người khác yêu thích.”
“Em cũng tự nhìn mình đi, khi bé em cũng nghịch nghợm như vậy thôi.”
Hạ Tùng Bách vừa nói xong, hai người bọn họ nhớ lại nhiều năm trước khi hai người đi xe đạp từ thành phố về, trên đường chia sẻ ký ức thời thơ bé.
Triêu Lan Hương phản nghịch từ trong xương cốt, thông minh lại bướng bỉnh, thường âm thầm làm theo ý mình. Hát nhạc cấm, xem sách cấm, yêu sớm, việc xấu nhiều không đếm xuể.
Mà Hạ Tùng Bách bị bà bắt phải học văn hóa từ nhỏ, năm này qua năm khác, anh vẽ chân dung những con lợn béo trong đại đội, thành thật lại chất phác, nhiều năm sau gặp được cô gái mình thương, anh thành thật đến mức bị người mình thương buộc phải yêu đương.
Triệu Lan Hương bật cười, mặt mày sáng sủa nói: “Giống em thật, đúng là Đường Đường giống em.”
“Nhưng em không hy vọng Đại Hải giống anh. Quá thành thật cả đời cực khổ.”
Nửa câu sau cô nói nhẹ như tiếng gió, làm Hạ Tùng Bách nghe như ảo giác.
“Khổ sao, một chút cũng không khổ, hiện tại anh đang sống một cuộc sống rất thú vị, một cuộc sống có khát vọng.” Anh tinh thần sáng láng nói.
Trước mắt Triệu Lan Hương hiện lên hình ảnh người đàn ông gầy gò đã chịu đau khổ nửa đời, anh dịu dàng vuốt ve mái tóc của cô dưới cây sồi già tượng trưng cho sự sống.
Khuyên cô trở về.
Trở lại bên người “anh.”
Hạ Tùng Bách chính là “anh” nhưng cũng không phải “anh”. Mọi thứ mà Hạ Tùng Bách có được hôm nay đều là hình ảnh hoàn mỹ nhất mà anh ấy từng tưởng tượng. Người đó hy vọng Hạ Tùng Bách sẽ tiếp tục hạnh phúc, nên đã để cô trở về.
Triệu Lan Hương kìm nén nước mắt, vừa cúi đầu xuống, những giọt nước mắt ấm áp chảy trên má Đại Hải.
Đại Hải lần đầu tiên cười khanh khách cười, gương mặt có má lúm đồng tiền, giống như mẹ.
Triệu Lan Hương nói: “GIó lớn, ôm con vào thôi.”
“Mắt em có hạt bụi bay vào.’
………….
Sau bữa tiệc 100 ngày, đoàn người Hạ Tùng Bách thu dọn hành lý chuẩn bị trở về thành phố G, Phùng Liên và Tiểu Hổ Tử vừa lúc về cùng với bọn họ.
Đi cùng còn có bà Lý, Tam Nha, chị cả, Lý Đại Lực. rên khuôn mặt hiền lành của bà nội lộ ra nét tươi cười.
Bà hỏi Tam Nha: “Đi thành phố G học, con đã tạm biệt bạn học hết chưa?”
Hạ Tùng Chi gật đầu, cô bé siết chặt chiếc cặp sách nhỏ của mình, “Bà đi đâu, thì con đi đó, con thương bà nhất!”
Bà Lý vuốt ve đầu tóc xù của cháu gái, nhờ cháu trai sắp xếp đồ đạc của bà và cùng nhau gửi đến thành phố G. Những cuốn sách nặng trịch của bà chiếm một rương lớn, nhưng bà lại có rất ít quần áo, bản thân bà chỉ có hai ba bộ quần áo để thay mỗi mùa từ đầu đến cuối năm. Cần tiết kiệm thì phải tiết kiệm, nhìn dáng vẻ bà đúng là đã quen với cuộc sống khổ cực.
Hạ Tùng Bách sắp xếp lại một đống giấy viết tay của bà nội, liền ngây người.
Anh nói: “Những thứ chúng ta vẽ lung tung trước đây không cần mang theo nữa đúng không?"
Bà lẩm bẩm nói: “Những thứ này đều là báu vật, làm sao có thể không mang theo được?"
"Sau này chẳng biết có cơ hội quay lại lần nữa hay không."
Hạ Tùng Bách nghe vậy lại thấy thẹn với bà, liền đóng gói gửi hết bản thảo, cùng bộ truyện tranh heo nặng đến 30 ký của mình đến bưu điện. Những cuốn sách cũ này sau thời kỳ cải cách mở cửa mới dần dần được đào lên khỏi mặt đất và là những cuốn sách yêu thích của bà.
Sau một ngày một đêm ngồi trên tàu hỏa, bọn họ nhanh chóng đến thành phố G. Việc đầu tiên Hạ Tùng Bách làm là đến bệnh viện để đổi xe lăn cho bà nội, thay bằng một chiếc máy tiết kiệm sức.
Trở lại thành phố G anh bắt đầu bận việc công ty mà mình đã rời đi hơn nửa năm. Thời điểm mỗi tối về đến nhà, anh thấy bà nội đang ôm Đường Đường, đọc thơ nước ngoài.
Bà ngồi ở bên giường, dỗ dành hai em bé và đọc truyện cổ tích cho chúng trước khi đi ngủ.
Từng ngày trôi qua, năm tháng như thoi đưa, tóc của bà đã thưa dần, nhưng tinh thần vẫn quắc thước. Bà có thể ngồi trên xe lăn giúp Đại Hải tập đi, cổ vũ bé đứng lên đi đường.
Bà nắm tay Đường Đường, dạy Đường Đường vẽ tranh.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên người bà, ấm áp dịu dàng, những nếp nhăn trên mặt bà còn dịu dàng hơn cả ánh nắng, bé con bất ngờ hôn lên mặt bà, làm mặt bà dính đầy nước miếng. Những nếp nhăn ấy cười rạng rỡ.
Có một ngày, Đường Đường và Đại Hải đi học tiểu học. Hạ Tùng Bách lặn lội đường xa sáng tinh mơ về đến nhà, lại không thấy bóng dáng của bà nội đâu.
Triệu Lan Hương đưa cho anh ly nước, nhìn anh ăn xong bữa sáng, lời nói nhẹ nhàng muốn cùng anh tản bộ ở trường đại học.
Khuôn viên trường đại học Z rộng lớn sạch sẽ cây cối xanh tươi, mơ hồ nghe thấy tiếng học sinh mới đọc sách buổi sáng. Triệu Lan Hương kéo anh đi vào một phòng học, Hạ Tùng Bách ngồi sau một mảng đầu đen tuyền.
Bỗng nhiên anh thấy một bóng dáng, xác nhận rõ là ai thì tầm mắt anh lại mơ hồ, khóe môi mím thành một đường.
Bà của anh ngồi xe lăn, chậm rãi từ cửa tiến vào, thanh âm giọng nói ôn hoà: “Chào buổi sáng, các bạn học.”
Lớp học vốn đang náo động trước đó bỗng im bặt như thể có ai đó đã nhấn nút tạm dừng.
Triệu Lan Hương nhỏ giọng nói với anh: “Bọn họ rất thích bà, bà là giáo viên toán rất giỏi.”
“Anh biết không, đống giấy vụn mà trước kia anh ghét bỏ, chê phiền phức, là công trình nghiên cứu đặc biệt của bà. Năm trước Cố công tới nhà chúng ta thấy được, Cố công sửa luận văn của bà lại một chút sau đó đưa cho tạp chí học thuật, đã gây chấn động luôn đó."
“Anh nhìn xem, bà là bị chúng ta cùng với hai đứa nhóc thúi kia liên lụy rì hoãn."
Hạ Tùng Bách kinh ngạc, và khiếp sợ cực kỳ, anh nhớ lại nhiều năm trước, bà nội chảy nước mắt kiên trì viết viết vẽ vẽ các ký hiệu, anh không ngờ tới nhiều năm sau lại là đồ vật có giá trị, cũng làm cho bà được bước lên bục giảng.
”Suỵt-------đừng nói chúng ta nghe bà dạy toán.” Triệu Lan Hương nói.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Anh Bách: Thì ra bà bị năm người chúng ta liên lụy.
Anh có tội.
Anh sám hối.
Thằng cháu ngu ngốc.
Câu chuyện của Lan Tương và Anh Bách kết thúc ở đây.