Mục lục
Bạch Phú Mỹ Những Năm 70
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả Lương Thiết Trụ và Triệu Lan Hương đều biết rõ lý do tại sao Lý Trung tới thành phố B. Lương Thiết Trụ nhanh nhạy chuyển đề tài, tiếp tục nói về chuyện nhà ở.

Cậu cũng thầm thở dài trong lòng, thiếu tá Tưởng đã thôi quấy rầy chị ấy, tại sao chị ấy vẫn……

Phải biết rằng thời điểm Tùng Lan vừa mới thành lập, vị kia tức giận đến mức ném bảng hiệu đi.

Triệu Lan Hương cười nói: “Nếu không đủ tiền thì để chị cho em mượn trước.”

Lương Thiết Trụ cười lắc đầu từ chối: “Bây giờ em có thể tiết kiệm được mà! Hiện tại ăn ở của em được công ty lo, tiền lương đều có thể để dành, cuối năm là có thể mua được nhà ở rồi ạ!”

Công ty mà Lương Thiết Trụ đề cập thực chất là công ty "Vạn Thịnh" do hai cha con Triệu Lan Hương và Triệu Vĩnh Khánh thành lập; hoạt động trong các lĩnh vực ăn uống, may mặc và giải trí. Nghe thì có vẻ cực kì lợi hại nhưng toàn bộ nhân công cộng lại chỉ mấy trăm người, bao gồm nhân công trong một nhà hàng và ba nhà xưởng. Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng vẫn đầy đủ, công ty của họ được hỗ trợ bởi các chính sách của chính quyền địa phương. Thậm chí năm nay còn có hợp tác với các nhà đầu tư nước ngoài và cũng nhận được đơn hàng.

Các thành phố ven biển có lợi thế tự nhiên về giao thương, nhất là sau khi mở cửa giao thương với nước ngoài. Các nhà máy ở thành phố G mọc lên như nấm sau mưa.

Triệu Lan Hương nghe vậy thì gật đầu, cô lấy áo khoác và mũ của mình mặc thêm cho bớt lạnh rồi đi bộ về nhà.

Trên đường vẫn đang phát ca khúc được yêu thích hiện nay, giai điệu làm người ta mê say. Về đến nhà cô lấy chìa khóa ra, trong miệng còn ngân nga vài câu.

“Tôi nguyện xuôi dòng đi tìm em.”

“Nhưng em tựa như đang chìm ảo trong dòng nước.”

Cô mới mua căn nhà này, gần đại học Z, làm nơi ở tạm. Thời điểm năm nhất, Triệu Lan Hương lựa chọn ngành thiết kế chuyên nghiệp mà cô quen thuộc, đều là nội dung cô đã từng học nên việc của cô cũng rất nhẹ nhàng. Thầy cô trong trường cũng ủng hộ việc cô tự mình gầy dựng sự nghiệp, giấy xin nghỉ phép nộp lên cơ bản đều được đồng ý.

Tra chìa khóa vào ổ khoá, một tiếng “cách” rất nhỏ vang lên, cô đẩy cửa ra. Thời điểm cô xoay người đóng cửa, tầm mắt đột nhiên dừng lại.

Chìa khoá trong tay cô “lạch cạch” mà rớt xuống nền, trên đường giọng ca du dương kia vẫn đang tiếp tục truyền tới.

“Sóng nước mây mù cỏ non xanh -- ở vùng nước biếc cách vời một phương"

Người đàn ông mặc áo gió màu đen, tinh thần sáng láng, khí chất lạnh lùng. Đôi mắt đen như đầm sâu không thấy đáy, lúc cô đóng cửa mới nổi lên một chút gợn sóng.

Anh duỗi chân chặn cửa lại, kéo vai cô nhanh chóng đi vào phòng, ngón tay thô ráp, lành lạnh của anh đặt trên đầu vai làm cô có cảm giác tê dại như có dòng điện chạy qua.

Triệu Lan Hương nhíu mày.

Hạ Tùng Bách “cạch” một tiếng đóng cửa lại. Đôi môi hơi nhếch lên của anh gợi cảm đến mức làm người khác muốn hôn lên đó, nhưng hiện tại anh nhếch miệng đầy hung hăng.

Anh hỏi: “Năm 1976 lại hát ca khúc được phát hành năm 1980?”

“Năm 1976 ao em hiểu được đầu cơ trục lợi không mất mặt, muốn anh nhẫn nại vài năm?”

“Mùa xuân năm 1977 sao em biết được kỳ thi đại học sắp diễn ra?”

“Chị cả gặp tai nạn năm 1978 sao em đoán được?”

“Vì sao em lại tò mò về bà nội như vậy?”

“Vì sao em muốn đến nhà anh?”

“Vì sao lại tốt với anh như vậy?”

“Vì sao là anh?”

Anh hỏi một câu lại một câu quyết tuyệt hơn, hai tay anh nắm chặt vai cô, hai mắt đỏ bừng, hàm răng cắn chặt, trong mắt anh đầy tàn nhẫn như một con sói cô độc, tựa như chỉ cần cô đáp sai một câu, giây tiếp theo là có thể há miệng nuốt sống cô.

Không sai, trong mắt Hạ Tùng Bách bây giờ tràn ngập tính xâm lược.

Ngay lúc này phẫn nộ cùng với cảm giác không cam lòng bị anh đè nén hai năm qua, tất cả đều bạo phát.

Cuối cùng Hạ Tùng Bách hỏi: “Em có quan hệ gì với Tưởng Kiến Quân?”

Triệu Lan Hương cúi đầu cười nhẹ: “Không có quan hệ gì hết.”

“Là quan hệ gì?”

“ Em —— nói, không có quan hệ.”

Anh sững người một lúc, Triệu Lan Hương liền gạt tay anh qua một bên, cởi áo khoác ướt đẫm mồ hôi của mình ra.

Triệu Lan Hương rót cho anh một ly nước mật ong, cô cúi người chỉnh máy hát, đĩa hát tiếp tục quay, âm thanh thuộc về niên đại này chầm chậm vang lên trong phòng.

“Cỏ xanh mơn mởn như tơ -- sương hơi mờ mịt khuất bờ-- "

Hạ Tùng Bách ngơ ngác nhìn đôi tay bị gạt ra của mình, môi mỏng mím lại.

Anh nói: “Ngưu Lang để giữ Chức Nữ lại đã giấu quần áo của Chức Nữ đi.”

Hạ Tùng Bách từng bước đi về phía Triệu Lan Hương, ôm cô vào trong ngực “ Anh còn nghĩ nếu lúc đó mình tàn nhẫn biến em thành người phụ nữ của mình thì em sẽ đi với anh ta sao?”

Hạ Tùng Bách cúi đầu cắn cô môi, cảm xúc hỗn loạn tích tụ ngày đêm hiện tại như nước vỡ bờ mà bùng phát.

Anh dùng sức như muốn khảm cô vào máu thịt mình, để không bao giờ chia lìa nữa.

Triệu Lan Hương ôm chặt cơ thể đang căng chặt của anh, ngón cái thăm dò cởi quần áo của anh ra, chớp chớp mắt thổi vào người anh một hơi.

“Lần này có thể giữ em lại.”

Những lời này như đã nuốt sạch lý trí của Hạ Tùng Bách, tựa như một hồi mưa xuân tưới cho cả đêm không ngủ của anh, liền khiến anh sinh long hoạt hổ trở lại, kích thích máu cả cơ thể chảy ngược.

Anh trằn trọc hôn môi cô, ở trên sô pha hôn cô, ở bên cạnh bàn mà hôn cô, hôn cô đến tóc tai không chỉnh tề. Một bên hôn một bên luồn tay vào trong quần áo của cô, ngón cái nhéo nơi mềm mại đẫy đà của cô. Cuối cùng anh không nhẫn nại nổi nữa mà bế cô lên chiếc giường duy nhất trong phòng, một đường hôn từ môi cô chậm rãi đi xuống cằm, rồi đến cổ, dùng răng để cởi quần áo của cô ra. Anh mạnh bạo như thể phát tiết hết tất cả uỷ khuất mấy năm nay vậy.

Anh mạnh bạo kéo áo len trên người cô xuống, cách áo ngực hơi mỏng gặm cắn lên vùng đất trắng nõn đẫy đà của cô, vùi vào trong lồng ngực ấm áp của cô.

Triệu Lan Hương nhịn không được rên khẽ một tiếng.

Hạ Tùng Bách nhanh chóng cởi xong áo quần trên người, áp sát vào làn da của cô, nhiệt độ cơ thể như thiêu đốt khiến gò má người phụ nữ trong lòng anh ửng hồng, không ngừng run rẩy.

Anh vùi đầu than một tiếng, in những vết đỏ anh đào lên làn da trắng như tuyết của cô.

“Đã sớm muốn như vậy làm, ngàn ngàn vạn vạn lần.”

Anh đỡ vật cứng rắn của mình, chậm rãi xâm nhập vào trong cơ thể cô, hơi ấm mềm mại bao bọc lấy anh như một làn nước suối, khiến sống lưng anh như bị luồng điện lách tách xuyên qua, nhẹ nhàng hôn cô, mút đi những giọt nước mắt đau đớn của cô, dỗ dành cô thả lỏng, thả lỏng, đừng cắn chặt như vậy

Chờ cô thích ứng với sự xâm nhập của anh, Hạ Tùng Bách mới chậm rãi chuyển động.

……

Từ lúc trăng sáng sao thưa cho đến khi mặt trời ló dạng, trong nhà là một mảnh xuân ý triền miên.

Buổi sáng 7 giờ chuông báo vang lên, Hạ Tùng Bách mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ ra, từ trong ổ chăn ấm áp vươn một cánh tay cứng như sắt, một hơi uống cạn sạch ly nước mật ong chưa kịp uống hôm qua.

Anh hôn lên đôi mắt của Triệu Lan Hương: “Em chính là người phụ nữ của anh.”

“Mà anh là người đàn ông của em.”

Hạ Tùng Bách đặt mạnh ly nước lên bàn, giống như tuyên thệ lớn tiếng nói: “Anh đã nói sau một năm anh sẽ là người đàn ông của em!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK