Mục lục
Bạch Phú Mỹ Những Năm 70
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Lan Hương nói ngọt cũng không hề thay đổi được chút gì.

Hạ Tùng Bách vỗ vỗ mông cô, trầm hung ác giọng nói: “Xem dáng vẻ hiện tại của em, buổi chiều cũng đừng hy vọng gặp ba em.”

“Ngày mai rồi đi vậy.”

Nói xong hai tay vững vàng bồng cô lên đi về phía giường.

Triệu Lan Hương vội vàng vỗ anh, “Anh thật là đáng ghét, em còn đau mà……”

Hạ Tùng Bách kìm ý cười bên môi xuống, anh nhét cô vào trong chăn mềm mại, vuốt tóc cô, nhàn nhạt nói: “Để em nghĩ ngơi cho khoẻ, em nghĩ đi đâu vậy?”

Tuy da mặt Triệu Lan Hương đủ dày, là người từng trải hết chuyện đời, nhưng cũng bị Hạ Tùng Bách làm cho xấu hổ không thôi.

Phiên bản trẻ tuổi, cường tráng của chồng cô có lực eo cũng như thể lực đều cực kì tốt, như một cái mô tơ hoạt động không biết mệt, mê muội mà làm cô. Nếu không phải thương anh cả ngày một giọt nước cũng chưa vào bụng thì cô tuyệt đối sẽ không ra ngoài mua đồ ăn.

Cô chỉ hi vọng cả một ngày hôm nay có thể ngủ như chết trên giường, không phải làm gì hết.

Triệu Lan Hương nghe vậy, nắm chặt chăn bông mềm mại, an tâm nhắm mắt lại. Tựa như con cá được thả về trong nước, thoải mái lại vui vẻ.

Hạ Tùng Bách cũng cởi áo khoác, xốc lên chăn chui vào, ôm cô trong ngực mình, ngủ cùng cô. Anh nhắm mắt lại như đang hồi tưởng, âm thanh trầm thấp mà tràn ngập khao khát.

“Anh đã mơ thấy cảnh tượng như vậy rất nhiều lần.”

Triệu Lan Hương nghiêng đầu nhìn anh, thấy lông mi của anh run run, hỏi: “Vậy anh cũng từng mộng tinh hả?”

Hạ Tùng Bách đang đắm chìm bên trong không khí thuần khiết do chính mình tạo ra, không kịp phòng ngừa mà ho khan một tiếng.

Cái tên lưu manh nhỏ này, hiện tại còn nói loại chuyện này trước mặt anh, đúng là không muốn ngủ cho đàng hoàng.

“Em nghe có vẻ vui lắm nhỉ?”

Triệu Lan Hương lắc lắc đầu, thề thốt phủ nhận: “Không có không có, ngủ thôi, không nói chuyện nữa.”

Nhưng Hạ Tùng Bách lại tiếp tục nói: “Bức ảnh đó làm anh sợ.”

Anh như rơi vào mê mang, “Anh không biết vì sao trong tấm ảnh đó em đột nhiên biến mất, rồi vì sao em quay lại rồi.”

“Về sau…… em sẽ biến mất nữa sao?”

Hạ Tùng Bách khi nói tới đây thì rất cẩn thận.

Triệu Lan Hương nhìn bộ dáng khẩn trương của anh, nhíu mày, nằm thẳng quá thoải mái sung sướng, làm đại não buông lỏng, suy nghĩ bay xa.

Vì cái gì mà biến mất chứ, cô nhớ lại chuyện mình trọng sinh.

Nguyên nhân rất đơn giản, đời trước ở tuyến thời gian này bọn họ không có gặp gỡ, ở thời điểm này bọn họ vốn không nên gặp gỡ. Cô rời khỏi Hạ Tùng Bách, liên hệ giữa bọn họ bị chặt đứt, có khả năng là thế giới này đang nỗ lực khôi phục quỹ đạo ban đầu.

Những đồ vật của anh có dấu vết thuộc về cô sẽ dần dần biến mất, cho đến khi ký ức của anh về cô dần bị xoá sạch.

Có lẽ mọi thứ sẽ quay lại quỹ đạo của đời trước, những năm tháng thanh xuân của anh sẽ không còn dấu vết cô, cô cũng sẽ không quen biết anh sớm.

Triệu Lan Hương cảm thấy cái logic này rất hợp lý. Bất quá cô sẽ không nói ra kẻo không lại dọa Hạ Tùng Bách.

Cô da mặt dày, cân nhắc nói: “Anh nhớ em quá nên xuất hiện ảo giác đó.”

Cô bỗng nhiên cười nói: “Chắc là anh suy nghĩ nhiều quá, làm sao em đột nhiên biến mất được chứ?”

Hạ Tùng Bách ôm cô chặt hơn, trầm mặc hồi lâu, “Có lẽ là vậy.”

Triệu Lan Hương nghiêng người về phía trước hôn anh.

Hạ Tùng Bách không nhịn được hỏi: “Trước kia …… quan hệ của anh và em là gì?”

Triệu Lan Hương nhẹ giọng nói: “Là vợ chồng.”

Hạ Tùng Bách làm thủ thế OK, giống với dự đoán của anh, anh thoã mãn không hỏi nữa, Hạ Tùng Bách ôm cô hôn thật sâu, hôn đến hơi thở của cả hai đều hỗn loạn, anh mới rời khỏi môi cô.

Hạ Tùng Bách vỗ vỗ mông cô, kiêu ngạo nói: “Anh nghĩ không sai mà, ánh mắt của anh đây quả nhiên rất tốt.”

Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy cô, Hạ Tùng Bách liền cảm thấy cô thật tốt, làm tim anh đập dồn dập, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn.

Một người đàn ông có bản lĩnh nhất định phải cưới được một người vợ giống vậy mới được xem là mỹ mãn.

Đáng tiếc anh không có bản lĩnh, lại là một người sống tạm bợ, ngay cả trả lời cũng không dám. Đi ngang qua người cô cũng không dám nhìn nhiều, một câu nói cũng có thể làm lòng anh ngứa ngáy khó nhịn, hận không thể đến sau núi chạy như điên một vòng.

Một cô gái tốt như vậy, đáng tiếc không phải là người mà anh có thể mơ ước. Cho nên anh không dám nghĩ, cũng không đến gần.

Thời điểm người khác nhắc tới cô, Hạ Tùng Bách ngẫu nhiên sẽ yên lặng mà suy nghĩ một chút, trong đầu nhớ lại giọng nói và gương mặt của cô. Anh cũng không thích người khác nhắc đến cô.

Lúc Triệu Lan Hương đưa ra ý kiến nói muốn ở nhà anh, Hạ Tùng Bách vô cùng sửng sốt, anh cảm giác như là đã tiêu hết vận khí ở đời này, thành toàn cho mơ ước không thể với tới của anh.

Nhưng hiện tại anh đã biết, cô là vì anh mà tới!

Hạ Tùng Bách nghĩ thông suốt hết những điều này, tâm tình thoải mái ôm cô gái mềm mại thơm tho ngủ say.

……

Ngày hôm sau, Triệu Lan Hương tinh thần phấn chấn mặc một cái áo len, phấn hồng trên má cô tôn lên làn da trắng nõn, cô hài lòng nhìn mình trong gương, khuôn mặt ửng hồng.

Quả nhiên phương diện nào đó hài hòa thì cảm giác cả người từ trong ra ngoài toát ra khác hẳn. Làn da đều sáng hơn không ít.

Trong gương cô nhìn thấy Hạ Tùng Bách cầm dao cạo râu không thuần thục, không khỏi bật cười.

Cô lấy dao cạo râu từ tay anh, “Anh ngồi xổm xuống, để em giúp anh.”

Qua một đêm ngủ dậy, râu trên cằm người đàn ông dài thêm chút ít, cũng nhòn nhọn, chạm vào tay cô có chút ngứa. Triệu Lan Hương cúi người xuống, cẩn thận cạo râu cho anh.

Anh có khuôn mặt anh tuấn, góc cạnh, anh để râu nên nhìn qua có chút già dặn, mang theo phong vị của người đàn ông trưởng thành đã trải việc đời.

Sau khi anh đã được cạo sạch râu thì chiếc cằm nhẵn nhụi mang đầy sức sống trẻ trung và mị lực lộ ra, ánh mắt đen láy, nóng bỏng của anh như đang thiêu đốt cô.

“Được rồi.” Triệu Lan Hương hoàn thành động tác cuối cùng, nói.

Hạ Tùng Bách không nhịn được nữa bế cô lên, cởi bỏ váy và tất chân của cô ra, ấn cô xuống xỏ xuyên qua cô.

Đột nhiên cảm nhận được cảm giác lấp đầy trọn vẹn làm Triệu Lan Hương kêu lên “A” một tiếng ôm lấy cổ anh.

“Anh, anh điên rồi à!.”

“Đợi lát nữa…… còn phải đi gặp ba của em nữa đó.”

Hạ Tùng Bách hàm hồ hôn cô, không biết xấu hổ dụ dỗ cô nói:

“Yên tâm, sáng sớm rất nhanh, không có lâu đâu…… một giờ vậy là đủ rồi, ai bảo em nhìn anh như vậy làm gì, đưa lại dao cạo râu cho anh đi.”

Triệu Lan Hương nghẹn họng, buộc phải ôm cổ anh, chôn mặt ở trên vai anh, hưởng thụ sức lực của người đàn ông trẻ tuổi. Sức lực tràn trề, xấu hổ nhưng kích thích.

Cô nhìn nắng sớm nhàn nhạt ngoài cửa sổ, không khỏi cảm thán: Tuổi trẻ thật tốt, tinh lực cả người đều dùng không hết.

……

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK