Thì ra Lý Lai Phúc và Lý Đại Lực đang cãi nhau kịch liệt, bởi vì từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tiểu học cao đẳng đều học cùng nhau, tình cảm anh em rất tốt.
Lý Lai Phúc rất thông minh nhưng tính cách dễ dàng xúc động. Lý Đại Lực tuy rằng học không cao nhưng tính cách lại trầm ổn, cẫn mẫn lại khỏe. Lý Lai Phúc có thể phát triển được như ngày hôm nay, không thể không thiếu được sự giúp đỡ của Lý Đại Lực.
Lần này cũng vậy.
Lý Đại Ngưu chân trước tới tìm anh trai, sau lưng Lý Lai Phúc lại tới tìm. Trong lòng anh ta cũng có nhiều chuyện, loại chuyện này chỉ có thể đóng cửa nói với người tín nhiệm, nếu bị người khác biết thì đời anh ta coi như xong.
Vì thế, lúc Triệu Lan Hương đi vào, mặt anh ta càng đen.
Triệu Lan Hương không đánh giá cao thành tích của đại đội hai nhưng sau khi nghe xong những lời Lý Lai Phúc vừa nói, cô không khỏi nhìn anh ta nhiều hơn. Anh ta muốn phá bỏ chế độ làm việc tập thể đã có hơn mười năm rồi, thực hiện chia ruộng đất cho các hộ gia đình! Suy nghĩ này của anh ta đi trước thời đại một năm. Người đầu tiên trong lịch sử dám chia ruộng cho người dân sống ở một làng nghèo của tỉnh A. Mùa đông năm 1978 họ tập hợp hơn chục hộ dân trong làng để ký tên xuống giấy sinh tử, lén thực hiện phân chia hộ gia đình, mà Lý Lai Phúc lại có ý tưởng này vào mùa xuân năm 1977.
Người dám phá bỏ những ràng buộc, khai sáng tư tưởng mới cho mọi người thì đều đáng được tôn trọng.
Mặc dù hiện tại anh ta đang dùng khuôn mặt “thối” để nói chuyện với cô, Triệu Lan Hương vẫn không thể nào nén được cảm xúc dâng trào trong người.
Có thể tưởng tượng, nếu thôn Hà Tử thực hiện phân chia ruộng đất theo hộ gia đình, thì mọi người đều có cơm ăn, những người rảnh rỗi thích làm biếng cũng sẽ phải siêng năng hơn, bắt đầu cần mẫn làm việc. Hạ Tùng Bách cũng sẽ không phải vất vả như vậy! Mười người làm việc thì có đến tám người lười biếng, Hạ Tùng Bách là người thành thật, chăm chỉ, sau khi phân ruộng, gắng nặng trên vai anh cũng bớt đi được phần nào.
Trong nhà, Hạ Tùng Diệp và Lý Đại Lực đều có kinh nghiệm làm ruộng giỏi, như vậy lương thực sản xuất được cũng không ăn hết.
Cô hơi hơi cười mà nói: “Đại đội trưởng đội hai, dựa vào việc tôi đã báo tin tức về việc sạt lở ở núi Ngưu Giác ngày hôm đó, hy vọng anh có thể tin tưởng tôi.”
Cô dừng lại một lúc rồi mới tiếp tục nói: “Vừa rồi ở bên ngoài, tôi cũng vô tình nghe được những suy nghĩ của anh, trong lòng rất kích động, cho nên mới nhịn không được mà gõ cửa. Nếu tôi là người dụng tâm kín đáo, hẳn sẽ ngồi nghe lén ở bên ngoài, quay đầu đi sẽ báo cáo với người khác, không phải sao?”
Lý Lai Phúc khuôn mặt đang khó chịu, lúc này mới bớt đi được một chút.
Có điều, anh ta lại thu liễm những cảm xúc bộc phát của mình vừa nãy, trở nên im lặng hơn.
Sau khi Lý Đại Lực đến ở Hạ gia, anh ta đã tiếp xúc với Triệu Lan Hương nhiều hơn. Sự xuất hiện của cô bây giờ cũng không khiến anh ta cảm thấy câu nệ.
Lý Đại Lực nói với Lý Lai Phúc: “Suy nghĩ của anh rất liều lĩnh, chuyện này nên nói như thế nào nhỉ...”
“Phải bàn bạc kỹ hơn.” Triệu Lan Hương nói.
Lý Đại Lực gật đầu: “Đúng, chính là ý này, tôi cảm thấy dựa theo biện pháp của anh, nói không chừng chỉ mấy ngày thôi là chúng ta phải ngồi nhà lao rồi.”
Cảm xúc nhộn nhạo của Triệu Lan Hương khó có thể bình tĩnh được, trái tim như nóng lên, có điều theo lời khuyên ngăn của Lý Đại Lực mà dần lạnh xuống. Nếu bọn họ đời trước cũng làm theo ý nghĩ của Lý Lai Phúc, không chừng đã được lịch sử ghi lại.
Cô nhấp môi, rùng mình một cái.
Tuy rằng có thành phố A là ví dụ trước mắt, nhưng hình thức thành công là không thể nào bắt chước được. Tình hình ở thôn Hà Tử giống với thôn nhỏ ở thành phố A đó, nhưng cũng lại không giống. Khó khăn nằm ở chỗ, thôn nhỏ kia chỉ có hơn mười hộ, còn thôn Hà Tử là một thôn lớn với hàng chục hộ gia đình...
Triệu Lan Hương suy nghĩ cẩn thận, nói: “thôn Hà Tử của chúng ta dân số quá nhiều, khó có thể quản lý.”
Lý Lai Phúc bực bội, đặt mông ngồi xuống giường, bàn tay thô to, cứng cáp dùng sức vò mái tóc.
“Tôi biết!”
“Chúng ta nghèo khổ và chán nản không phải bởi vì lười, mà vì cái quy định chết tiệt.”
Triệu Lan Hương nhịn không được cười, tuy rằng trong trường hợp mang tính lịch sử này cần phải nghiêm túc, hơn nữa còn phải rất nghiêm túc, dùng mười hai vạn phần kính ý mà đối mặt.
Triệu Lan Hương cong khóe môi: “Tôi lấy giấy bút liệt kê một số vấn đề mà chúng ta sẽ gặp phải, ý tưởng là anh nghĩ ra được, chúng ta phải hoàn thiện nó, suy nghĩ về các biện pháp đối phó với từng người.”
“Anh Đại Lực nói rất đúng, chuyện này nếu không lên kế hoạch chu đáo, khả năng lương thực sẽ không đạt năng suất cao, như vậy anh sẽ phải đi tù.”
Triệu Lan Hương quay trở lại phòng mình, lấy sổ ghi chú và bút máy, nhẹ nhàng mà bắt đầu viết.
Chiếc bút máy tròn trịa phảng phất như vẫn còn hơi ấm của Hạ Tùng Bách, cô cúi đầu liệt kê các vấn đề.
“Thứ nhất, thôn Hà Tử dân số nhiều, quyết sách khó có thể kiến mọi người tin phục.”
“Thứ hai....”
Lý Đại Lực bổ sung: “Nông cụ quá ít, phân chia không đều, sẽ dẫn đến cãi nhau.”
Triệu Lan Hương nghĩ nghĩ, trong đầu hiện lên toàn bộ danh sách người của đại đội, Chu Gia Trân đã giúp cô ghi nhớ toàn bộ người ở thôn Hà Tử, hiện tại thực sự có tác dụng.
Cô bỏ thêm một câu: “Trong thôn có nhiều hộ quả phụ, sức lao động yếu, khuyết thiếu sức lao động, đây sẽ là lực lượng chính sẽ phản đối quyết sách này.”
Lý Lai Phúc không nghe thấy hai người phản đối ý tưởng của mình, trong lòng khó chịu đối với Triệu Lan Hương giảm bớt, nhìn cô thấy cũng thuận mắt hơn vừa rồi. Bản thân anh ta cũng nói: “ Những người hay gây chuyện quậy phá, đánh nhau và những người suốt ngày thích chỉ trích, khả năng gây rối rất cao.”
Ba người thảo luận nửa ngày, cuối cùng Triệu Lan Hương liệt kê được đầy một tờ giấy những “điều nguy cơ gây cản trở”. Xem từng dòng từng dòng một, đánh dấu những cái có khả năng nguy hiểm cao nhất. Nhìn đến đây, cả người Lý Lai Phúc cơ hồ là hỏng mất.
Mảnh giấy nhẹ bay bay này, giống như một cái đập chứa nước thật lớn, đâu chỉ tưới cho người ta lạnh thấu tim, mà có thể còn nhấn chìm khiến người ta không thể giãy giụa được.
Lý Đại Lực nhìn ánh mắt thất vọng của Lý Lai Phúc, sâu kín nói: “Đây mới là bước đầu tiên trong cuộc chiến dài, mới thế mà đã nhụt trí!”
Triệu Lan Hương gõ gõ cái bàn, nghiêm túc nói: “Hiện tại có thể nghĩ cách đối phó với từng cái một.”
Lịch sử chân thật về việc phân ruộng của thôn Hà Tử năm đó có thể không thành công, ý tưởng của Lý Lai Phúc khả năng còn chưa kịp nở ra đã bị bóp chết từ trong nôi. Cũng có khả năng anh ta trở thành người hy sinh cho cuộc cải cách năm đó, phải ngồi trong tù. Thế giới có hàng vạn người, người tiên phong cũng có hàng ngàn hàng vạn người, nhưng để thành công thì chỉ có một phần mười triệu. Sau này, người xem lại sử sách chỉ cảm thấy việc chia lại ruộng đất thành các hộ là hợp lý, tự nhiên, phù hợp với thời đại.
Nhưng nếu đặt chuyện đó lên trên người, thì làm sao không khiến người ta lo lắng, sợ hãi, đây là một điều tồi tệ có thể hủy hoại cả một đời người!
Đêm khuya yên tĩnh, ba người vẫn nhỏ giọng nói chuyện không ngừng, nói xong ai nấy trong mắt đều ngập tràn tơ máu, mệt mỏi không thôi.
Lý Đại Lực cứ nghĩ ý tưởng chia ruộng cho từng hộ là điều không có khả năng, vĩnh viễn không thể thực hiện được, phàm là người lãnh đạo, nếu ra quyết định không chính xác, đều có thể làm cho mọi người bất mãn. Nếu làm cho bọn họ tự mình nháo đến muốn chia ruộng, thì tính khả thi sẽ cao hơn một ít.
“Hiện tại không phải bọn họ đang cãi nhau về việc phân công lao động ở ruộng nước sao?’
“Làm cho bọn họ cãi nhau, xung đột càng lớn thì càng có hy vọng, sau khi bọn họ cãi nhau xong, tôi sẽ tản bọn họ ra và nói rằng đại đội không còn cứu trợ lương thực nữa. Chúng ta thật sự rất nghèo, sau nhiều năm như vậy cũng không có tiến triển chút nào.” Lý Đại Lực nói.
Triệu Lan Hương rất nhanh hiểu ý, cô nói: “Đến khi có người đòi chia ruộng, nháo đến khi trong lòng mọi người đều có ý niệm nhận thầu ruộng là được.”
Lý Lai Phúc nói: “Những hộ gia đình có sức lao động yếu kém, đại đội cũng có thể hỗ trợ, trợ cấp một chút. Dù sao chỉ cần giao đủ lương thực mà nhà nước quy định, còn dư lại đều là của mình!”
“Còn bọn khốn khiếp kia, tôi sẽ cho người nhìn chằm chằm vào bọn họ, ai có dấu hiệu sẽ báo cáo, sau đó sẽ công khai phê bình trước đại đội!”
Triệu Lan Hương viết đến hơn nửa đêm, viết đến mức cơ hồ bút máy cũng không còn mực, cô mới dừng lại.
“Hôm nay tạm thời thảo luận tới đây thôi, đêm mai lại tiếp tục. Đội trưởng Lý Lai Phúc, anh.....có thể bí mật điều tra ý kiến của người dân, ừ, chính là hỏi bóng hỏi gió, gợi ý để người ta có ý nghĩ này.” Triệu Lan Hương nhỏ giọng nói, ánh mắt như có thâm ý mà liếc nhìn Lý Lai Phúc.
Tỷ như đi tới những hộ nghèo nhưng lại làm việc cần mẫn, chăm chỉ mắng chửi, chỉ trích phí công nuôi dưỡng một đám lười biếng không chịu làm việc, truyền bá tư tưởng nhiều lần, người thật thà nghe nhiều cũng sẽ phải bùng nổ mà thôi.
Tại sao bọn họ phải đổ máu, đổ mồ hôi, rơi nước mắt, mệt đến chết đi, kết quả lại để bọn lười biếng cũng được hưởng thành quả giống như bọn họ. Người tài giỏi thường sẽ phải làm nhiều việc hơn, điều đó không sai, nhưng đây cũng không phải là lý do để bọn họ bị áp bức như vậy. Nếu làm nhiều việc mà đãi ngộ lại giống như những người lười biếng, thì cần gì phải vất vả nhiều như vậy, thoải mái mà nằm ở nhà không phải tốt hơn sao?
Lý Lai Phúc rất tinh ý, lập tức thu được tín hiệu trong mắt Triệu Lan Hương.
Lý Đại Lực hiếm khi nói cười, hiện tại cũng cười rất vui vẻ.
Anh ta nói: “Cảm ơn cô, sinh viên Triệu và cả Lai Phúc nữa.”
“Nếu như có thể thực hiện được việc chia ruộng thì toàn bộ thôn Hà Tử đều phải cảm ơn hai người.”
Lý Đại Lực là một người bảo thủ, nếu không có hai người kia kiên trì, anh ta cũng sẽ không tiếp tục mà thảo luận về chuyện này, thậm chí còn thảo luận cả một đêm. Nếu không phải Triệu Lan Hương ngoài ý muốn gia nhập, với ý nghĩ liều lĩnh của Lý Lai Phúc, anh ta chỉ sợ sẽ dùng tay bóp chết nó. Bởi vì, anh ta trước đó đã khuyên Lý Lai Phúc từ bỏ ý định.
Nhưng vận mệnh thật tuyệt vời, tại ngã ba đường sắp xảy ra sự cố, Triệu Lan Hương nhất thời đạp mạnh vào phía trước chiếc xe, khiến nó lẽ ra đi thẳng thì lại rẽ vào một hướng khác.
Cho đến nay, đường ray được thay đổi, đoàn tàu lịch sử không chút do dự mà gào thét từ một ngã rẽ khác chạy tới. Tương lai mông lung và mờ mịt, có thể thứ đang chờ đợi bọn họ phía trước là trật bánh hay va vào một ngọn núi, hoặc có thể là con đường khang trang thông thuận hơn. Ít nhất, giờ phút này đầu tàu cũng đã thay đổi phương hướng, điều đó có nghĩa là mọi thứ đã khác với quá khứ.
Lý Đại Lực mệt mỏi, anh ta nói: “Hiện giờ cũng đã khuya rồi, đều đi ngủ đi.”
Hạ Tùng Diệp đã ngủ từ sớm, cả người nằm gọn ở một bên, cảm giác tồn tại cực kỳ thấp. Lý Đại Lực hướng ánh mắt về phía chị, nhanh chóng đuổi hai người kia ra khỏi phòng.
Có đôi khi không có thính giác cũng tốt, bọn họ vừa rồi nói nhiều như vậy, chị cũng không bị ảnh hưởng, không hề có gánh nặng mà ngủ ngon. Hạ Tùng Diệp không nói được, rất an tĩnh, nhưng sẽ biểu hiện sự ôn nhu ở mặt khác.
Có điều, Lý Đại Lực vẫn cảm thấy Hạ Tùng Diệp nghe nói được thì tốt hơn.
Chị cho tới bây giờ vẫn chưa được nghe giọng nói của anh.
.......
Hừng sáng ngày hôm sau, Hạ Tùng Bách đã trở về.
Ngày thường vào giờ này cả nhà đã ăn cơm sáng, nhưng hôm nay lại muộn hơn một chút. Bởi vì, mặc kệ là Triệu Lan Hương, Hạ Tùng Diệp hay là Lý Đại Lực đều chưa thức dậy. Hạ Tam Nha đói bụng chuẩn bị tới trường học. Hạ Tùng Bách vén tay áo lên, làm bánh cuốn.
Bột mì là thức ăn còn thừa đêm qua, Tam Nha ăn xong, vô cùng vui vẻ mà đeo cặp sách đi tới trường.
Bà nội đã tỉnh, ngồi ở đầu giường nhìn chằm chằm ngọn núi bên ngoài cửa sổ.
Bà hỏi: “Có chuyện gì vậy, sao hôm nay lại về muộn như vậy?”
Hạ Tùng Bách miễn cưỡng cười, tùy ý nói: “Không ạ, hôm nay không có chú ý thời gian, nên muộn.”
Bà nội Lý không tin, đôi mắt vẫn đục phát ra một tia sáng màu lam, đôi mắt bị mờ vẫn có thể nhìn thấy ngọn núi kia.
“Cháu luôn đúng giờ.”
“Hơn nữa, hôn nay cháu luôn nhăn mày.”
Bà thở dài: “Có phải bên trại lợn gặp trục trặc gì không?”
Hạ Tùng Bách gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
“Đúng là có chút chuyện, lợn bị cúm, cũng may trước đó có đi thành phố G mua vắc-xin phòng bệnh, nên đã sớm tiên. Có điều, những con lợn vừa sinh ra sức đề kháng kém, chết non rất nhiều.”
“Vấn đề không lớn, lợn to không bị chết là tốt rồi.”
“Cháu lần đầu tiên là công việc này, chưa từng có kinh nghiệm, hiện tại gặp phải chuyện này cũng hết sức bình thường. Cháu nên nghĩ nó theo hướng tích cực hơn, có thể cứu được thì cứu.”
Hạ Tùng Bách nhịn không được ho nhẹ một cái: “Bà nội, lần này là bị cúm.”
Đôi lông mày của Hạ Tùng Bách hơi nhếch lên: “Bị cúm là chuyện không tránh được. Tuy chúng ta có tổn thất nhưng cháu nghĩ đây cũng là cơ hội....”
“Trại lợn cũ bị đóng cửa, cháu không chỉ muốn xây dựng trại lợn ở đây, mà còn ở những địa phương khác nữa.”
Hạ Tùng Bách xấu hổ, sờ sờ gáy của mình.
Bà nội Lý nhìn cháu trai luôn suy nghĩ tích cực, hướng về phía trước, bà không còn lời nào để nói, chỉ có thể cười cười, dùng giọng nói già nua khàn khàn mà khích lệ anh: “ Cháu thật có tiền đồ.”