Hạ Tùng Bách vẫn còn chưa kịp trả lời Triệu Lan Hương, đột nhiên bị cô chuyển chủ đề đề nghị vấn đề này khiến anh ngây ngẩn cả người.
Bên tai anh đột nhiên ong lên, phảng phất như tiếng nhạc lượn lờ bên tai, trong một khắc Hạ Tùng Bách cảm thấy cả người nhẹ như bay lên trời. Cô muốn dẫn anh đi gặp ba mẹ cô, chuyện này cần phải có bao nhiêu dũng khí đây.
Hạ Tùng Bách đối với người nhà của Triệu Lan Hương vẫn luôn có vài phần khát vọng, anh hy vọng có thể gặp gỡ bọn họ. Nếu không cũng sẽ không quản được bước chân của mình mà đi vào khu vực gần nhà cô, lại nhịn không được mà muốn chơi đùa với Tiểu Hổ Tử, vào buổi chiều sẽ cùng với Tiểu Hổ Tử chơi ném bao cát.
Em trai của cô lớn lên rất giống cô, hoạt bát đáng yêu.
Toàn bộ trái tim anh đang sôi sục vì hạnh phúc, phải rất lâu sau anh mới dần dần tỉnh táo lại.
Anh....hiện giờ không thể đi gặp ba mẹ cô được!
Hiện tại không phải là thời điểm thích hợp để tới cửa chào hỏi.
Tay của Hạ Tùng Bách đang được Triệu Lan Hương kéo, anh kéo lại làm cô lùi về sau mấy bước.
Anh thấp giọng cười: “Thôi.”
“Chờ lần sau, hôm nay anh chưa có chuẩn bị gì cả, em muốn anh tay không tới cửa sao? Cái này không thể được...đây không phải là hành vi không đứng đắn sao?”
Hạ Tùng Bách cúi đầu nhìn Triệu Lan Hương, nhịn không được đưa tay lên sờ đầu cô, thuận tiện cũng quấn khăn quàng cổ của cô lại, bọc lấy khuôn mặt của cô.
“Trở về đi, thời tiết quá lạnh.”
Triệu Lan Hương trừng mắt nhìn Hạ Tùng Bách, liếc mắt nói: “Không muốn đi tay không tới cửa, thì hiện giờ chúng ta đi mua hoa quả.”
Bây giờ Cung Tiêu Xã tuy rằng không mở cửa nhưng các quận bên dưới thành phố có trồng quýt Kim Tiền và bưởi Sa Điền. Ở Trung Quốc có rất nhiều đội sản xuất, trong năm mới sẽ có hai, ba người nông dân hái trái cây mang đi bán.
Triệu Lan Hương mạnh mẽ kéo cánh tay anh, vừa đi vừa nói: “Anh nhanh đồng ý đi.”
“Bằng không bây giờ chúng ta đi trên đường mà lôi lôi kéo kéo sẽ là hành vi đồi phong bại tục, chỉ sợ bị công an bắt đi. Đến lúc đó toàn là do anh hại.”
Hạ Tùng Bách nghe vậy, không biết làm cách nào, có chút dở khóc dở cười, anh yên lặng mà rút tay ra.
Anh nhìn đôi mắt kiên định không cho phép thay đổi của cô, làm cho anh lúng túng.
Triệu Lan Hương nói: “Em đảm bảo sẽ không nói với ba mẹ, anh là người yêu của em, coi như chỉ là bạn bè đến chơi thôi, được không?”
“Chẳng lẽ anh không muốn nhìn thấy nơi em lớn lên, không muốn nhìn thấy người nhà của em sao?”
Triệu Lan Hương nghĩ đến cái gì là làm cái đó. Hạ Tùng Bách trừ bỏ đồng ý với cô, còn có biện pháp khác sao? Anh từ trước tới nay vẫn luôn không thay đổi được quyết định của cô.
Hạ Tùng Bách rất là sầu não nhưng anh vẫn cố gắng chuẩn bị mọi thứ trước khi tới nhà của Triệu Lan Hương.
Hạ Tùng Bách mua một quả bưởi Sa Điền, ở ven đường nhìn thấy một nhà bán rượu tự ủ, hương rượu ngọt ngào,được đựng trong bình gốm sạch sẽ, anh mua một bình.
Triệu Lan Hương nói: “Ngày thường mẹ em thích uống một chút rượu có vị ngọt.”
Hai người đi tới đi lui, Hạ Tùng Bách lại mua một đống đồ ăn vặt. Anh chạy tới nhà người ta mua một đống kẹo với giá cao, lại đi chợ mua thêm thịt lợn. Một miếng thịt lợn, một bao kẹo ngọt, một bao thuốc lá. Mọi thứ rất rời rạc, bởi vì trong ngày tết Cung Tiêu Xã sẽ không mở cửa, chợ đen cũng ngừng hoạt động, nên chỉ có thể mua rải rác các thứ từ trong tay những người khác.
Làm đầu cơ trục lợi lâu, Hạ Tùng Bách cũng luyện được một đôi mắt giống của Thuận Tử.
Chỉ cần liếc mắt một cái, anh có thể biết được hơn phân nửa người này có phải nhà buôn hay không.
Hạ Tùng Bách đi theo Triệu Lan Hương tới khu vực gần nhà cô, gần tới nơi anh bắt đầu khẩn trương, dừng bước chân lại không bước tiếp.
“Anh, anh....mặc như thế này có thích hợp không?”
Triệu Lan Hương đánh giá anh từ trên xuống dưới: “Thích hợp, rất đẹp trai. Yên tâm đi, anh hiện tại lấy thân phận là bạn bè của em.”
“Là bạn bè cùng chung chí hướng, quen biết nhau ở thôn Hà Tử .”
Hạ Tùng Bách nghĩ như vậy, cả người cũng nhẹ nhõm hơn.
Triệu Lan Hương lấy chìa khóa ra mở cửa, liếc mắt vào trong nhà một cái. Triệu Vĩnh Khánh không có ở đây, Phùng Liên thì đang ở trong phòng bếp thái thịt, chuẩn bị làm cơm chiều.
Cô nói với Phùng Liên: “Mẹ, con có người bạn tới chơi.”
“Anh ấy là người chỗ thôn Hà Tử ở thành phố N.”
Phùng Liên nghe vậy, xoa hai tay vào trong tạp dề, kinh ngạc hỏi: “Tết nhất như vậy sao lại chạy tới bên này?”
Hạ Tùng Bách đi vào trong nhà Triệu Lan Hương.
Anh bình tĩnh nói: “Cháu là nhân viên phụ trách chăm sóc đàn bò của đại đội ở thôn Hà Tử, gọi là Hạ Tùng Bách, dì cứ gọi cháu là Tiểu Bách là được. Cháu tới thành phố G để mua vắc-xin phòng bệnh cho gia súc.”
Anh tạm dừng một chút, cười khổ nói: “Tết nhất quá quạnh quẽ, cháu ở bên này giống như ruồi mất đầu, tìm kiếm rất lâu, may mà gặp được đồng chí Triệu trợ giúp, cô ấy rất nhiệt tình, giải quyết giúp cháu một vấn đề khó khăn.”
“Vì thế, cháu cố ý tới cửa để cảm ơn ạ.”
Triệu Lan Hương nghe xong quả thật là không còn gì để nói. Hạ Tùng Bách lấy cớ thất sự là rất trôi chảy, cực kỳ tự nhiên, còn đem quyền chủ động nắm trong tay mình.
Ban đầu, Triệu Lan Hương còn định lén lút nói với ba mẹ mình về thân phận của anh, để cho anh tự nhiên khi gặp ba mẹ mình. Kết quả vừa mới tới ,anh đã giới thiệu bản thân mình như vậy, Triệu Lan Hương như thế nào có mặt mũi nói với ba mẹ tình huống thực tế của anh?
Hạ Tùng Bách mỉm cười, đưa trái cây và thịt cùng một bình rượu ngọt cho Phùng Liên.
Bà nói: “Khách sáo quá, đến chơi sao còn mang theo nhiều đồ như vậy.”
Hạ Tùng Bách thành thật chỉ vào thịt lợn nói: “Cái này là cháu mua, còn những thứ khác đều là thuận tiện xách hộ đồng chí Triệu thôi ạ.”
Phùng Liên trừng mắt nhìn con gái, đánh vào mu bàn tay của cô một cái.
“Đi lấy dao gọt hoa quả tới đây, lấy điểm tâm cho Hạ...”
“Tiểu Bạch ạ” Hạ Tùng Bách cưởi mỉm nói giới thiệu lại. Khi anh nói chuyện lộ ra hàm răng trắng tinh, làm cho khuôn mặt của anh cũng rạng rỡ hẳn lên, rất có sức cuốn hút.
“Đi gọt hoa quả cho Tiểu Bạch.” Phùng Liên vỗ vỗ tay con gái, thúc giục.
Vì thế, trong phòng khách chỉ còn lại Hạ Tùng Bách và Phùng Liên. Hạ Tùng Bách có vẻ hơi thận trọng, sau vài lần nói chuyện cũng nắm bắt được sở thích của Phùng Liên, nên sau đó cuộc nói chuyện cũng thoải mái hơn.
Phùng Liên không khỏi xót xa cho người thanh niên sáng lạn và lễ phép, phải trải qua ngày tết một mình ở nơi đất khách xa lạ.
“Cháu mua được vắc-xin chưa?”
Hạ Tùng Bách lắc đầu: “Phải đợi các đồng chí ở trạm phòng dịch đi làm trở lại mới mua được. Cháu tới đây trước, kẻo không kịp mua phiếu và bỏ lỡ chuyến tàu.”
Phùng Liên là giáo sư, nên cũng nói rất nhiều, bà hỏi Hạ Tùng Bách mấy vấn đề, không nhịn được mà thương cảm anh đã chịu khổ, là một người biết hy sinh vì tập thể.
Nghe mẹ mình không ngừng khen ngợi Hạ Tùng Bách, Triệu Lan Hương thật sự không dám tiết lộ “thân phận” thật của anh.
Triệu Lan Hương ở dưới bếp nghe Phùng Liên hết lời khen ngợi Hạ Tùng Bách, cô không dám đi ra khỏi bếp, giống như đà điểu vùi đầu trong cát vậy. Hạ Tùng Bách thật đúng là rất lợi hại, được khen nhiều như vậy, cô còn chưa từng nghe qua mẹ cô khen cô và Tiểu Hổ Tử đâu!
Cô một bên gọt trái cây, một bên vểnh tai lên nghe động tĩnh trong phòng khách.
Hạ Tùng Bách thường nhắc với Phùng Liên những công việc ở nông thôn. Bắt đầu từ việc đầu xuân cấy lúa đến mùa thu thì thu hoạch hoa màu, từ việc bắt ếch trên đồng, đến chuyện mùa đông lên núi dùng hạt ngũ cốc để bắt gà rừng, tất cả đều không phải là những cái gì quá mới lạ. Nhưng từ trong miệng anh nói ra, những chuyện xảy ra ở nông thôn dường như rất thú vị.
Chọc cho Phùng Liên nhịn không được liên tục khen anh có năng lực. Phùng Liên từ nhỏ đã sinh ra và lớn lên ở thành phố, trước nay đều chưa từng làm những việc ở nhà nông, sau khi tốt nghiệp thì trực tiếp dạy học cho nên rất ít tiếp xúc những người ở giai cấp nông dân. Bây giờ, Hạ Tùng Bách chính là một hơi kể hết bức tranh sinh hoạt ở nông thôn miêu tả lại cho bà.
Anh là một người nông dân có kinh nghiệm phong phú.
Có phải là một đứa nhỏ chăm chỉ hay không, chỉ cần nhìn đôi tay là có thể biết được.
“Đồng hương” của con gái từ xa đến đây, anh có đôi tay của một người nông dân, vết chai rất dày, hổ khẩu(khe giữa ngón cái và ngón trỏ) còn có dấu vết do bị giá rét tổn thương gây ra, khớp xương vừa thô lại to, hẳn là ngày thường phải làm việc rất nhiều. Kiểu bàn tay này giống như những người nông dân có kinh nghiệm phong phú, khuôn mặt của anh thì sáng láng phấn chấn, cả người tràn đầy sức sống, khiến người khác nhìn thấy anh cũng phải nở nụ cười.
Người phụ nữ bước vào tuổi trung niên, thì đều thích những chàng trai chân thành và ấm áp như vậy, và Phùng Liên cũng không ngoại lệ.
Ai nguyện ý mặt nóng dán mông lạnh chứ?
Tưởng Kiến Quân lần đầu tiên đến Triệu gia, khuôn mặt nghiêm túc, chính trực, biểu tình bướng bỉnh, trong mắt cũng không có ý cười, là người khó gần, khiến Phùng Liên cũng không có thiện cảm với anh ta.
Đối mặt với Tưởng Kiến Quân, nếu là dân chúng bình thường sẽ cẩn thận mà tiếp đón những người có chức có quyền như thế.
Phùng Liên là giáo viên ngữ văn, đối với những chuyện phong tình nơi quê cha đất tổ rất là hứng thú, bà nghe Hạ Tùng Bách kể chuyện ở nông thôn đến thất thần.
Triệu Lan Hương lột xong quả bưởi, lại giữ lại phần vỏ, ăn tết đều là những món nhiều dầu mỡ, uống một chút nước bưởi đắng là thích hợp nhất.
Mùa đông là thời điểm lạnh nhất, quả bưởi cũng ngọt nhất, tới gần cuối năm trong Cung Tiêu Xã giá bưởi bán cũng rất rẻ.
“Mẹ, ăn chút hoa quả giải khát.”
Triệu Lan Hương đặt trái cây trên bàn. Hạ Tùng Bách cũng không nhìn cô, giờ phút này anh thể hiện mình và Triệu Lan Hương đúng là chỉ là bạn bè đứng đắn quen biết nhau ở thôn Hà Tử thôi.
Bởi vì những năm này, quan hệ nam nữ bị quản lý rất chặt chẽ.
Hai người lại không có cách nào dùng mắt để giao lưu, để không xảy ra chuyện lớn ở trong nhà của người yêu, anh cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi.
Hạ Tùng Bách liếc nhìn đồng hồ treo trên tường nhà Triệu Lan Hương, đã đến giờ cơm.
Vì thế anh nói: “Hai ngày này ở khách sạn không có việc gì làm, rất rảnh rồi, đồng chí Triệu có thể cho tôi mượn một quyển sách để tôi học tập được không?”
Triệu Lan Hương nghe thế, miếng bưởi trong miệng thiếu chút nữa phun ra ngoài.
Cũng may, cô ngồi phía sau Phùng Liên, bà ngồi quay lưng lại với cô, nếu không cô thật sự muốn véo anh một cái.
Cô buồn cười, rất nhanh sau đó bình ổn lại cảm xúc, bình tĩnh nói: “Anh muốn xem sách gì?”
“Tôi ở đây có sách của Hồng Vệ Binh, tiết học Mark, những cuốn thơ cũng có, sách của Lỗ Tấn cũng có....”
Hạ Tùng Bách nói: “Tôi muốn mượn sách học tập tư tưởng của Mark.”
Triệu Lan Hương nhanh chóng trả lời anh: “Sách về tư tưởng Mark tôi có khá nhiều bản! Nếu không thì anh tự mình đi chọn đi?”
Phùng Liên trừng mắt liếc nhìn con gái: “Nào có đạo lý để khách tự mình đi lấy chứ, con lười đến hai bước chân cũng không muốn đứng lên à?”
Bà nói: “Tiểu Bạch,cháu thật ham học hỏi, Nữu Nữu nhà bác thái độ học tập không được tốt lắm, từ cấp ba nó đã đưa ra những tư tưởng khác lạ, mỗi ngày đều chọc cho hai bác tức giận. Nó ở thôn Hà Tử không gây phiền toái gì cho mọi người chứ?”
Hạ Tùng Bách đôi chân dài ngay ngắn, mặt mày giãn ra nói: “Đồng chí Triệu tuy là đồng chí nữ, nhưng so với những đồng chí nữ khác thì đồng chí ấy hiếm khi gây ra phiền phức, mặt khác....” anh dừng lại một lúc, giống như trong đầu của anh không thể tìm ra từ ngữ nào để miêu tả nữa.
Phùng Liên hiểu ý mà cười.
Hạ Tùng Bách phi thường phi thường nhạy bén, anh nói về Triệu Lan Hương cũng chỉ dừng lại ở sinh hoạt tập thể, một người đàn ông cũng sẽ không hiểu biết nhiều về chuyện của con gái.
Triệu Lan Hương trong lòng cười trộm, đành phải “miễn cưỡng” mà dẫn Hạ Tùng Bách đi đến giá sách.
Cô dẫn Hạ Tùng Bách đi vào phòng mình, tranh thủ lúc mẹ cô còn đang ở phòng khách ăn trái cây mà hôn trộm Hạ Tùng Bách một cái.
Hạ Tùng Bách da đầu căng đến nứt ra như muốn chảy máu, trái tim giống như bị người ta dùng sức bóp chặt, không có cảm giác.
Trên cổ Hạ Tùng Bách có một lớp mồ hôi mỏng, trong lòng thì như băng hỏa lưỡng trọng thiên (trong một lúc mà trải qua hai trạng thái đối lập nhau), anh đang đắm chìm trong vui sướng khi được gặp mẹ của cô, thật cẩn thận dốc hết sức lực của mình để nịnh bà vui vẻ. Đồng thời cửa phòng còn chưa có đóng lại, vậy mà cô dám lớn mật hôn anh!
Cô gái này thật sự là người cực kỳ khó nắm bắt, thảo nào bác gái đều nói cô không thể dạy bảo được!
Khóe miệng anh hơi nhếch lên, không tiếng động mà cảnh cáo cô.
Triệu Lan Hương nhìn khuôn mặt Hạ Tùng Bách đột nhiên biến sắc, dùng ngón cái gãi gãi lên lòng bàn tay thô ráp của anh, dùng biểu tình nghiêm túc mà trêu chọc anh: “Đồng chí Hạ, anh cứ chậm rãi xem, chọn xong thì nói với tôi.”
Cô dùng sức nhéo vào mông anh một cái, bờ mông săn chắc, đàn hồi và có lực.
Cơ thể của Hạ Tùng Bách cứng đờ lại, tim như bị bóp hết dưỡng khí, khớp hàm căng chặt, đôi môi hơi mấp máy.
Một ý nghĩ thân thiết nảy sinh từ trong đầu óc tối tăm khiến cho anh phải run sợ.
Lúc này, Triệu Lan Hương lại cười lớn, sau khi chiếm tiện nghi của anh xong thì đi ra ngoài, cửa phòng mở rộng, hết sức quy củ mà đi ra phòng khách ăn trái cây với Phùng Liên.
Hạ Tùng Bách ngây ngẩn nửa ngày, cái mông vẫn còn lưu lại cảm xúc khi bị Triệu Lan Hương chạm vào. Rất lâu sau Hạ Tùng Bách chuyển động đôi mắt, quan sát căn phòng của Triệu Lan Hương.
Đây là căn phòng tràn ngập hơi thở của con gái, sạch sẽ, trang nhã, trong không khí đều có hương thơm của cô, sách và đồ thủ công mỹ nghệ được cô đặt ngay ngắn trên bàn và một khung ảnh bằng gỗ hướng về phía anh. Hạ Tùng Bách nhìn thấy cô bé mười hai, mười ba tuổi, đôi mắt trong veo như đang nhìn thẳng vào anh.
Triệu Lan Hương ở tại chỗ này từng ngày từng ngày mà lớn lên.
Hạ Tùng Bách yêm lặng ngắm nhìn trong chốc lát...