Tưởng Mỹ Lệ đi rồi, ăn xong một bữa cơm rồi từ đó biến mất ở thôn Hà Tử.
Cô ta đi luôn, làm cho những thanh niên trí thức cảm thấy đây là điều hiển nhiên, nhưng cũng không khỏi hâm mộ.Bao nhiêu người đã ngây người ở thôn Hà Tử này mấy năm, có những người đã xuống nông thôn được mười năm rồi.
Chỉ có Tưởng Mỹ Lệ là thành phần trí thức trở lại thành phố, điều này làm sao lại không khiến người ta hâm mộ.
Cô ta có thể về nhà, sẽ không phải lưu lại nơi thâm sơn cùng cốc này, mọc rễ nảy mầm ở đây.
Hạ Tùng Bách biết người thanh niên trí thức ở tại nhà của đại đội trưởng đã trở về thành phố, anh rất kinh ngạc.
Tưởng Mỹ Lệ là một trong số ít người trong đại đội thường được nhắc đến với Triệu Lan Hương, thậm chí so với Triệu Lan Hương còn được người ta biết đến nhiều hơn. Tuy rằng, mọi người đều đến từ thành phố, những mỗi người đều có hoàn cảnh khác nhau, chỉ có Triệu Lan Hương và Tưởng Mỹ Lệ đồng dạng đều là những người thanh niên trí thức trẻ tuổi, xinh đẹp, gia cảnh tốt...
Hơn nữa, hai người sau khi xuống đây cùng được phân vào một đại đội, không ít người cho rằng cả hai là bạn thân.
Sau khi Tưởng Mỹ Lệ rời đi, Hạ Tùng Bách thế nhưng lại có chút u sầu. Anh....Đương nhiên không phải vì chuyện Tưởng Mỹ Lệ rời đi mà buồn, mà là nghĩ đến sự thật không thể chối từ.
Người yêu anh sớm muộn cũng sẽ rời khỏi đây. Cô sẽ không lưu lại ở nơi này lâu.
Hạ Tùng Bách đang múc nước ở trong lu nước, khuôn mặt cực kỳ trầm mặc, động tác cũng ngừng lại.
Triệu Lan Hương nói: “Anh đang làm gì vậy?”
“Em đang chờ anh múc nước_____”
Triệu Lan Hương còn chưa nói xong, liền thấy Hạ Tùng Bách yên lặng rời đi.
Triệu Lan Hương không thể hiểu được, giờ phút này, cô có vắt hết óc suy nghĩ cũng sẽ không bao giờ đoán được, Hạ Tùng Bách vì chuyện Tưởng Mỹ Lệ rời đi mà tâm tình không tốt.
Cô chỉ cho rằng trại lợn bên kia xảy ra chuyện làm cho anh lo lắng. Cô tự múc nước, từ trong lọ gốm lấy một ít ruột lợn mang tới phòng Hạ Tùng Bách.
Triệu Lan Hương gõ cửa.
Bên trong rất lâu mới truyền đến âm thanh khàn khàn của Hạ Tùng Bách: “Có chuyện gì?”
Triệu Lan Hương lập tức đẩy cửa đi vào, cười hì hì nói: “Ngày hôm qua, anh mang nội tạng lợn về, em đều chế biến xong, anh nếm thử xem mùi vị như thế nào, ăn rất ngon.”
Cô cẩn thận đem món ăn đặt lên bàn, ngón tay vuốt ve cái chai bị sứt bên cửa sổ, hoa cắm bên trong đã sơm tàn, Hạ Tùng Bách đã cắm một cành thông vào bên trong, những chiếc lá thông nhỏ dài xanh mướt như bôi sáp trong nắng.
Triệu Lan Hương tự cầm đồ ăn lên nếm thử, nó giòn, nước Sốt ngon, mùi thơm béo ngậy, nhai rất đã miệng.
Cô cũng gắp một miếng cho người đàn ông đang ngồi quay lưng về phía mình: “Ăn ngon không?”
“Em nói với anh, thịt lợn nhiều mỡ hơn, nội tạng rẻ hơn thịt lợn mới là__”
Triệu Lan Hương còn chưa nói xong, đôi môi đã bị Hạ Tùng Bách nuốt chửng trong nụ hôn nóng bỏng. Hàm răng của anh va vào môi cô, đôi môi lạnh lẽo của anh ngậm lấy môi cô, mang theo một làn hơi lạnh, nhưng nó nhanh chóng trở nên nóng cháy, rất, rất nóng...
Anh giống như thiếu niên chưa trưởng thành không kiên nhẫn mà đè cô xuống giường, đôi mắt âm trầm và đờ đẫn nhìn cô chằm chằm như một con sói con.
Khoảnh khắc đôi môi rời đi, Triệu Lan Hương không khỏi nở nụ cười.
Cô chạm vào mái tóc rũ xuống của anh, ngày càng dài và không có thời gian để cắt tỉa. Mái tóc hơi mềm mại luồn qua những khẽ tay cô, rũ xuống tạo cảm giác thanh lịch. Đôi lông mày sắc bén của anh được mái tóc che đi làm giảm đi sự hung hãn. Tay cô cuối cùng cũng mở được mái tóc giữa trán của anh, nhìn vào mắt anh: “Anh bị sao vậy?”
Chuyện gì khiến anh chán nản như vậy?
Hạ Tùng Bách không trả lời, anh dùng sức ấn cô xuống hôn một lần nữa, đôi tay rộng lớn của anh giữ chặt lấy cô, giống như một chú sói nhỏ.
Thời tiết mùa đông khắc nghiệt, thân thể phía trên lại giống như một cái bếp lò, gần đến mức Triệu Lan Hương nảy sinh suy nghĩ không nên có. Sâu trong trái tim cô truyền đến sự khao khát đối với anh, muốn anh âu yếm cô, muốn anh ngang ngược vô lý, bá đạo mà chiếm lấy cô.
Cuối cùng, Hạ Tùng Bách dùng chút sức lực còn lại mà ôm lấy thân thể mềm mại của người con gái, ngã xuống bên cạnh thở phì phò.
Anh hỏi: “Đến tết em sẽ về nhà sao?”
Vào tháng chạp, những thanh niên trí thức trong đại đội sẽ mua vé tàu về nhà, chỉ cần đưa ra giấy giới thiệu là có thể mua được vé. Mua vé tàu vào dịp tết sẽ không giống như ngày thường, cần phải mua sớm, tuy nhiên cũng không sớm hơn được mấy ngày, trạm xe lửa mở bán chỉ trước đó mấy hôm.
Triệu Lan Hương lắc đầu, nhịn không được mà cười: “Trong đầu anh nghĩ cái gì vậy, mở ra cho em xem?”
“Hiện tại làm sao có thể mua phiếu?”
Hạ Tùng Bách trầm mặc một lúc, sau đó thở hổn hển nói: “Trở về bao lâu?”
Triệu Lan Hương nghĩ nghĩ: “Chỉ về chơi với gia đình thôi, ừ....như thế nào, luyến tiếc em hả?”
Cô xoa xoa lỗ tai đã đỏ lên của Hạ Tùng Bách, xoay người gối đầu lên cánh tay anh.
“Luyến tiếc em thì nói, hiện tại hôn cho đủ. Nếu không_____”
Lễ tết lâu như vậy, anh có muốn hôn cũng không hôn được.
Triệu Lan Hương đương nhiên là không có cơ hội để nói tiếp, làm gì có người đàn ông nào chịu được sự khiêu khích của người mình yêu.
Sau nụ hôn, Triệu Lan Hương có thể cảm nhận rõ ràng phản ứng mạnh mẽ từ cơ thể của anh.
Cuối cùng, anh và cô lặng lẽ thở hổn hển trong căn phòng mờ mịt, hơi thở rối loạn và nặng nề.
Trong căn phòng cực kỳ yên tĩnh, thậm chí có thể nghe rõ tiếng kim rơi, tiếng thở hổn hển hỗn loạn làm cho người nghe phải đỏ mặt.
Triệu Lan Hương liếm đôi môi của mình, nói: “Đừng lo lắng, em sẽ sớm quay lại.”
Những lời này, lần trước cô về nhà cũng đã nói qua, cô giống như một cánh diều, cho dù bay xa đến đâu, cuối cùng đều phải trở về nhà. Mà canh giữ ở thôn Hà Tử chờ cô, chính là Hạ Tùng Bách, trừ bỏ một tiếng ừ “vân đạm phong khinh” (thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi.), còn có thể nói gì bây giờ.
“Trên đường chú ý an toàn.”
...........
Ngày mùng tám tháng chạp, đại đội giết năm con lợn.
Sau khi phân chia khẩu phần theo quy định của nhà nước, các thành viên của đại đội còn được chia thêm năm cái đầu lợn. Nuôi từ đầu năm tới cuối năm, một con lợn được hơn hai trăm cân, được xã viên nuôi đến béo tròn. Thời điểm giết lợn, ở rất xa mọi người cũng có thể nghe được tiếng lợn gào thét.
Đây thật sự là một sự kiện lớn.
Hạ Tùng Bách cũng có một vài kinh nghiệm mổ lợn. Người mổ lợn sau khi mổ xong năm con lợn cũng được chia một phần thịt, coi như là thù lao. Mọi người đều không thích ăn ruột lợn, gan lợn nên bọn họ cũng có thể mang về.
Hạ Tùng Bách biết Triệu Lan Hương rất thích ăn nội tạng, nóng lòng muốn thử, liền vén tay áo muốn đi mổ lợn.
Triệu Lan Hương giữ chặt tay anh, khẽ lắc đầu.
“Anh đừng đi, chờ thịt lợn phân đi.”
“Chúng ta nên điệu thấp, phần thịt này chúng ta cũng không thiếu, phải không?”
Con lợn hai trăm cân bị người ta mổ bụng, máu chảy vào chậu, quả nhiên sau khi mổ lợn xong, ruột lợn bị mấy người mổ lợn lấy hết. Dựa theo công hiến trong năm, mỗi nhà mỗi hộ có thể được phân mười cân thịt lợn, có những nhà còn được phân đến hai mươi cân thịt.
Gia đình Lý Đại Lực chính là một trong số đó, cả nhà anh ta có bốn lao động nam, hai người làm bình thường, còn hai người thì làm việc xuất sắc.
Lý Thúy Hoa được phân một bộ bao tử lợn, bà ta cố ý mang tới cho bà nội Lý.
Bà ta cười tủm tỉm nói: “Đại Lực nhà tôi may có bà chiếu cố, cứ tình hình này, đầu xuân là có thể quay trở lại làm việc.”
Bà nội Lý đối với nội tạng lợn không có hứng thú, tuy nhiên, bà nhớ sinh viên Triệu trong nhà thích ăn cái này, nên nhận lấy.
Bà nhàn thản nhiên đáp: “Không cần khách khí.”
“Bánh rán này bà cầm về ăn đi.”
Bà nội Lý đẩy chiếc đĩa tráng men, bên trên có bánh gạo nếp rán, nhân mè đen. Chúng được chiên giòn, béo ngậy, thoạt nhìn là món ăn vặt ngày tết quý giá. Dùng để tặng cho người thân, bạn bè cũng thỏa đáng.
Lý Thúy Hoa không khách khí mà cầm một chiếc lên ăn.
“Ôi_____ăn ngon!”
Gạo nếp bên ngoài được chiên giòn rụm, bột bên trong thì dẻo mềm, quyện lẫn với mùi thơm của vừng béo ngậy, thơm ngon, lại không làm cho người ta ngấy, thơm đến nỗi người ta chỉ lo liếm hạt vừng. Loại bánh này rất hợp khẩu vị của người lớn tuổi, độ ngọt vừa phải, bên ngoài giòn, bên trong mềm, béo ngậy nhưng không dính răng. Hiếm có một loại bánh nào bên trong một kiểu, bên ngoài một kiểu như thế này.
Lý Thúy Hoa vốn chỉ định ăn một cái, nhưng không thể không xấu hổ mà cầm thêm một cái lên ăn.
“Bà ơi, bánh này là nhà mình tự làm hay là đi mua ở Cung Tiêu Xã ạ?”
Năm nay, Lý Thúy Hoa đã trả được hết nợ, lại vì cứu chữa cho con trai mà lại phải vay mượn, may mà có ba người con trai hàng năm tích cóp, sang năm bảo đảm có thể trả hết nợ. Nhà bọn họ hàng ngày cuộc sống cũng khó khăn, túng thiếu, nhưng vẫn cắn răng nua bột Phú Cường để làm bánh ăn tết, ăn tết một năm mới có một lần, nên cũng làm cho rộn ràng, sang năm mới có hy vọng.
Nhưng những chiếc bánh của bà ta làm tệ hơn những chiếc bánh này rất nhiều.
Bà nội Lý thờ ơ nói: “Những cái bánh này là do sinh viên Triệu đang ở tại nhà tôi làm.”
Bà nói như vậy làm cho Lý Thúy Hoa hâm mộ không thôi. Triệu Lan Hương thật sự là rất tốt, bộ quần áo kết hôn của con dâu bà cũng là do cô khâu.
So sánh những thanh niên trí thức xuống nông thôn, thì không có ai tốt như cô ấy. Bất quá, Lý gia mỗi tháng cũng không kiếm được một chút tiền thuê nhà nào.
“Lúc xảy ra vụ lở đất, đại đội đã chi rất nhiều tiền để chia buồn với các xã viên bị thương. Thanh niên trí thức sợ là không có ký túc xá để ở.”
“Đúng vậy!”
Bà nội Lý cũng không muốn cùng Lý Thúy Hoa tiếp tục nói về chuyện trong nhà. Bà vốn không quen giao tiếp với người ngoài.
Bà hạ lệnh trục khách: “Bà lấy thêm mấy cái mang về, tôi sức khỏe yếu không chiêu đãi được bà.”
Bà nội Lý gọi cháu trai vào, đem bao tử lợn mang đi rửa sạch.
Triệu Lan Hương bên kia cũng lấy được mấy cân thịt lợn, cũng kỳ tích mà lấy được một bộ nội tạng lợn. Đây là Hạ Tùng Bách nhà bọn họ dùng mấy cân thịt mỡ để đổi lấy. Nặng phải đến mười mấy cân, cộng thêm một cái móng lợn, như vậy là đồ ăn đã rất phong phú rồi. Cô lập tức quyết định: làm nồi lẩu!
Một nồi lẩu thập cẩm thịt lợn!
Để làm món lẩu này, Triệu Lan Hương đã thu thập nguyên liệu từ rất lâu, mua nhiều ớt của người dân, mua ngoài chợ đen vài cân dầu. Ớt được phơi khô để làm ớt bột, mè, tiêu, hoa hồi và bột quế cho vào dầu đun thành mấy bát dầu đỏ lớn.
Bản chất của món lẩu nằm ở sự thơm ngon của nguyên liệu và màu đỏ đậm đà, cay nồng của nước dùng. Triệu Lan Hương rất thích ăn lẩu cay, nồi nước dùng đỏ được cho thêm nghệ tây, khiến nó trở nên ngon miệng hơn.
Thịt lợn là hôm nay mới mổ, đêm qua cô dùng xương ống bí mật hầm nguyên một đêm, hầm đủ tám tiếng, nước canh trở nên trong veo, đậm đà.
Triệu Lan Hương làm sạch nội tạng lợn, thái miếng đều nhau, thịt lợn thì thái thành từng lát mỏng, thịt trắng mềm như tuyết trộn lẫn với trần bì (vỏ cam hoặc vỏ quýt khô) trông rất đẹp mắt, sau đó trộn thêm một ít bột bắp rồi để nó trong một cái bát lớn. Sau đó, cô tiếp tục rửa sạch cải thảo ở trên mặt đất, thái thành khúc nhỏ, lấy củ cải khô, măng khô, nấm ngâm cho nở ra. Đồng thời cho hoa hồi, quế, nhục đầu khấu, hạt tiêu, hành lá thái mổng...vào nồi, rồi đổ dầu đỏ vào. Sau khi hoàn thành xong, cô đi gọi mọi người tới ăn cơm.
Đường Thanh từ ngày mùng tám tháng chạp đã chuẩn bị chờ đợi món ăn ngon từ Triệu Lan Hương. Anh ta sớm đã nộp phiếu lương thực và tiền để mong Triệu Lan Hương có thể “nhặt” anh ta đến ăn cơm. Sau khi Tưởng Mỹ Lệ đi, thì bên kia chỉ còn có một mình Chu Gia Trân lẻ loi một mình. Cô ấy cũng không hòa hợp với gia đình Lý Đức Hoành, nên Triệu Lan Hương đã hỏi ý kiến của bà nội Lý muốn mời cô ấy tới ăn cơm.
Bà nội Lý phá lệ mà đồng ý: “Nhiều người cũng tốt, nhiều người càng náo nhiệt...Nhà họ Hạ đã rất lâu rồi không có ăn tết náo nhiệt như vậy.”
“Ăn bữa cơm thôi mà, cô thấy ổn thì làm.”
Triệu Lan Hương vui mừng mời Đường Thanh và Chu Gia Trân đến. Hạ Tùng Bách tuy rằng có chút lòng dạ hẹp hòi “ghen ghét” thanh niên Đường, nhưng nhìn thấy cô vui vẻ chuẩn bị đồ ăn, cũng miễn cưỡng đồng ý.
“Ân?” Anh nhếch môi gật đầu, cúi mặt nhìn thẳng vào cô.
Triệu Lan Hương ôn Hạ Tùng Bách hôn anh một cái, từ trong phòng anh đi ra, đến mời Đường Thanh và Chu Gia Trân tới ăn cơm.
Đêm hôm đó, tính chị em nhà họ Hạ,cộng thêm hai “người ngoài”, tổng cộng có sáu người vây quanh bếp lò vừa ăn cơm, vừa nói chuyện vui vẻ.
Triệu Lan Hương để canh suông hầm thịt lại cho bà nội Lý và Lý Đại Lực ăn. Phần thức ăn cay còn lại bắt đầu cho nội tạng vào. Nước súp màu đỏ sủi bọt lên, mùi thơm bao trùm cả ngôi nhà gỗ.
Triệu Lan Hương theo thứ tự mà gắp một bát nhỏ bao tử lợn, ruột lợn, thịt lợn cho vào, để lửa to lên, chờ đợi nước súp sôi, mới dùng muỗng bỏ bớt phần ớt cay nổi bên trên, sau đó cười nói mọi người gắp thịt ăn.
“Tam Nha, mau mau mau, em gắp trước đi.”
Cô đóng bớt cửa bếp lò, chỉ để lửa nhỏ.
Đường Thanh dẫn đầu gắp một miếng thịt lợn, cảm giác đầu tiên chính là rất cay, vị cay cùng với vị mềm của thịt làm cho miếng thịt ngon đến cực điểm, rất kích thích, nhiệt độ vừa phải, để lâu một chút thì chín quá, nhanh một chút thì chín vừa. Anh ta nhanh chóng gắp miếng thịt thứ hai.
Bao tử lợn giòn, nhai rất ngon, độ dai vừa đủ, cay cay ngon miệng.
“Ngon, ngon...cay quá!”
Đường Thanh rít lên, hít vào một ngụm khí lạnh. Anh ta yên lặng mở bình sứ mua ở Cung Tiêu Xã, bên trong bình sứ đựng rượu, hương rượu từng đợt từng đợt bay ra bên ngoài. Anh ta rót cho Hạ Tùng Bách một chén, Chu Gia Trân có chút xấu hổ cũng muốn một chút.
Trong căn phòng cũ nát truyền ra không khí ồn ào, vui sướng và ấm áp, mọi người đều vùi đầu ăn, thỏa mãn và vui sướng. Bữa cơm này giống như một năm vất vả mệt nhọc đều không tính là cái gì. Bữa cơm phong phú như này khiến người ta hạnh phúc, khắc sâu trong lòng.
Mấy chục năm sau, Đường Thanh vẫn còn nhớ tới bữa lẩu cay đó. Nó giống như tô thêm chút mỹ lệ cho những năm tháng xa xứ cay đắng mà hoài niệm...
Hạ Tùng Bách ăn một miếng thịt, uống một ngụm rượu, lại nhai mấy hạt lạc, anh cảm thấy đời người hạnh phúc chắc cũng chỉ đến thế mà thôi.
Đôi mắt đen láy của anh yên lặng nhìn Triệu Lan Hương cười, rượu ngon, món ăn ngon, người yêu lại ở bên cạnh. Bữa này ăn Hạ Tùng Bách ăn rất ngon miệng, so với ngày thường còn nhiều hơn một bát cơm.
Triệu Lan Hương muốn anh ăn nhiều thịt hơn một chút, ai đời ăn lẩu mà chỉ ăn cơm, mọi người thì đều chăm chăm gắp thịt, còn người đàn ông ngốc nghếch này lại chỉ ăn cơm!
Cô nháy mắt với chị cả Hạ, chị hiểu ý dùng sức gắp đầy thức ăn vào bát của em trai.
Hạ Tùng Bách vội vàng lắc đầu: “Đủ rồi, đủ rồi.”
Trong đời ai có thể thỏa mãn như vậy một lần, phúc khí dùng càng ít càng tốt, anh chỉ cần nếm được vị ngọt trên khóe miệng là đủ rồi. anh hy vọng sau này không có gì tiếc nuối, sau này càng có nhiều ...anh không thể quá tham lam.
Ông trời sẽ không bao giờ cho không ai cái gì bao giờ.