Mục lục
Bạch Phú Mỹ Những Năm 70
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Tùng Bách im lặng đi tới một cái ngõ nhỏ thật sâu, đưa tay ra, một xấp giấy chứng minh thân phận rơi vào trong tay anh.

Hạ Tùng Bách cầm lấy tờ giấy, kiểm tra tỉ mỉ một lần, sau đó lấy tiền ra thanh tóa.

Một thanh niên cao gầy nói: “Bách ca về sau có việc lại tìm tới tôi nhé.”

“Bách tiên sinh phải trở về sao, không suy xét ở lại thành phố S phát triển sao?”

“Được rồi, tôi sẽ không nói nữa, về sau có duyên giang hồ gặp lại. Bách tiên sinh chỉ dạy con đường kinh doanh cho chúng tôi, về sau nếu phát đạt sẽ đến cảm tạ ngài.”

Mấy thanh niên lêu lổng mồm năm miệng mười, anh một câu, tôi một câu.

Hạ Tùng Bách đưa cho mỗi người một điếu thuốc, rất nhanh đã chia xong hộp thuốc. Anh đánh que diêm vào hộp, “tạch” một tiếng ánh lửa bùng lên, giống như sao băng, chợt lóe chợt tắt.

Đôi mắt lạnh lùng của Hạ Tùng Bách chứa ý cười lạnh lẽo: “Mấy thứ này lát nữa sẽ trả lại cho các cậu.”

Hạ Tùng Bách giơ giơ giấy chứng minh thân phận trong tay.

Hạ Tùng Bách đổi toàn bộ số tiền mà mình đòi nợ được thành tám cái đồng hồ Longines, những chiếc đồng hồ tinh xảo, đẹp đẽ này là toàn bộ hy vọng của anh. Hạ Tùng Bách thừa dịp bưu cục còn chưa hết giờ làm việc, ủy thác cho bọn họ đi tới những bưu cục khác nhau, theo thứ tự mà gửi những chiếc đồng hồ này về nông thôn.

Tám kiện hàng đã được đóng gói và đặt trên kệ hàng, chờ người vận chuyển đến lấy vào sáng mai.

......

Triệu Lan Hương đã thu xếp xong hành lý, muốn hỏi Hạ Tùng Bách buổi tối muốn ăn gì, để cô đi chợ đen mua một chút đồ ăn. Không nghĩ tới, lúc cô đến phòng anh, trừ bỏ phát hiện hành lý đã được sắp xếp xong, trong phòng không một bóng người.

“Thật là, ra ngoài cũng không nói với cô một tiếng.” Triệu Lan Hương nói thầm một câu.

Triệu Lan Hương ước lượng số tiền mình còn, đi tới chợ đen một chuyến. Cô mua hơn mười cân cua nhỏ, lại mua thêm một cân rượu trắng và các loại gia vị.

Trước đó, Triệu Lan Hương đã viết hết những loại gia vị cần mua vào một tờ giấy....Dùng để làm món cua, cua ở thành phố S con nào cũng to và béo, lại rất tươi ngon, thịt chắc, cái này ở thành phố N rất khó kiếm được. Cô tranh thủ ngày cuối cùng, làm nhiều một chút, mang về nông thôn ăn.

Triệu Lan Hương mang cua đi hấp, cắt bỏ chân cua, tách vỏ cua và thịt cua, nước màu trắng trong như pha lê dưới ánh đèn, còn chưa cho thêm bất kỳ gia vị nào, xé một miếng ăn thử đã thơm ngon, đậm đà.

Triệu Lan Hương mua bốn bình gốm, đổ vào đó nửa cân rượu trắng, chờ thịt cua nguội thì cho vào ngâm với rượu. Cô băm nhỏ gia vị tỉ lệ theo công thức bí mật, cho vào nồi xào với thịt cua, sau đó cho vào bình gốm phong kín lại. Ướp khoảng ba, năm ngày trời lạnh là ăn được, thịt cua mới ngọt và thơm.

Đây gọi là cua ngâm rượu hay còn gọi là cua nhồi chân. Món ăn hấp dẫn thích hợp trộn với cơm.

Triệu Lan Hương ước lượng cân nặng của bình gốm, cảm thấy mỹ mãn cầm bốn con cua còn lại, nấu bữa tối nay.

Lúc Hạ Tùng Bách từ bên ngoài trở về, còn chưa lên đến phòng đã ngửi thấy mùi thơm phức từ trong phòng bếp truyền ra.

Nhân viên khách sạn đứng trước mặt Triệu Lan Hương vừa oán trách lại vừa hâm mộ nói: “Sớm biết vậy đã không cho nữ đồng chí này mượn phòng bếp!”

“Mỗi ngày đều nấu món ngon, nấu còn ngon hơn chỗ chúng tôi nấu, làm cho khách hàng đều muốn khiếu nại.”

Họ đều oán giận khách sạn có món ngon đãi người khác, mà không chịu lấy ra cho bọn họ, thật sự là oan uổng muốn chết.

Nữ nhân viên khách sạn còn nói gì đó nữa nhưng Hạ Tùng Bách đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Anh mặt không biểu tình mà đi lên lầu, nhưng bước chân của anh lại tiết lộ tâm tình vui vẻ của anh.

Triệu Lan Hương mang cơm lên cho anh, cười tủm tỉm nói: “Ăn no, ngày mai còn phải đi xe lửa.”

Hạ Tùng Bách từ trong ngực lấy ra hai phiếu giường nằm, để ở trong lòng bàn tay, sau đó đưa cho Triệu Lan Hương: “Cái này em cầm.”

Triệu Lan Hương cười tủm tỉm cất chúng vào túi xách, cũng không hỏi anh mua khi nào. Hiện tại, Bách ca có tiền, cũng có bản lĩnh, phiếu giường nằm có thể mua được. Rất nhiều chuyện, cô không cần phải lo lắng, anh đều yên lặng làm xong.

Hạ Tùng Bách bắt đầu ăn từng miếng từng miếng cơm, không chút che dấu việc anh rất thích ăn thịt cua.

Triệu Lan Hương chống cằm nhìn anh, từng câu từng chữ nói nhỏ: “Cua nhồi cam, thịt cua đầu sư tử, cua bông tuyết, mì xào cua.”

Triệu Lan Hương thở dài nói: “Đáng tiếc không kịp làm cho anh ăn.”

Hạ Tùng Bách nhíu chặt mày, giống như khổ đại cừu thâm nhìn Triệu Lan Hương.

“Đừng nói nữa...”

Sự tình tốt đẹp như vậy, sao có thể mơ ước chứ.

Hạ Tùng Bách cảm thấy bát cua xào tỏi đã ngon tới mức có chút không chân thật, trong miệng Hạ Tùng Bách đều là thịt cua, anh hàm hồ nói: “Món này ăn rất ngon.”

Triệu Lan Hương cong khóe miệng cười.

Vài ngày sau, bọn họ về tới thôn Hà Tử.

Lúc Hạ Tùng Bách xách mấy bình gốm về nhà, đi ngang qua chuồng bò gặp được Cố Hoài Cẩn.

Cố Hoài Cẩn hỏi: “Đã về rồi?”

Hạ Tùng Bách không hiểu được, gật gật đầu.

Đôi mắt Cố Hoài Cẩn nhìn chằm chằm vào bình gốm mà Hạ Tùng Bách đang xách.

Đối mặt với ánh mắt đánh giá này, Hạ Tùng Bách cũng không còn gì để nói. Mấy ngày nay ở trên xe lửa, anh đã bị vô số ánh mắt như vậy nhìn.

Mỗi lần ăn cơm trưa, Triệu Lan Hương mở cái nắp bình lấy một ít cua ra ăn, tất cả khách đi tàu đều bị mùi thơm này hấp dẫn.

Thật sự là rất thơm!

Vị thơm nồng, ngọt của rượu hòa quyện với vị mặn của thịt cua, khiến những người khách trên tàu đang gặm lương khô đều biến sắc, ngay cả đồ ăn nóng hổi của xe lửa cũng không được thơm như vậy.

Hạ Tùng Bách đành phải cầm một cái bát sạch đến, gắp một chút thịt cua ra đua cho Cố Hoài Cẩn.

Cố Hoài Cẩn đang dựa vào lan can đang cột bò, nhìn xung quanh rồi hỏi: “Cậu làm xong việc chưa?”

Ngữ khí bình tĩnh nhưng vẫn lộ ra chút không kiên nhẫn: “Làm cho cả chuồng đều thối, a nha, cậu không có đầu óc sao!”

Khuôn mặt Ngô Dung xám xịt, cầm theo một cái chổi đi ra, ôn hòa nói: “Được rồi! Thầy có thể yên tâm ngủ rồi.”

Cố Hoài Cẩn không thèm để ý với anh ta, toàn bộ lực chú ý đều bị bát thịt cua hấp dẫn, rượu trong và ngọt, thịt cua trong vắt, tỏa ra mùi thơm mê người. Phần mai cua hơi mỏng đã được ngâm mềm, phần càng cua đỏ au vẫn còn cứng.

Cố Hoài Cẩn sinh ra ở miền Bắc, hiến khi có cơ hội được ăn hải sản, bây giờ nhìn món ăn trong bát được làm từ biển thì không thể tin được.

Cả người xốn xang, sắc mặt say mê, vị ngọt nơi đầu lưỡi hòa quyện giữa thịt cua và rượu, vỏ cua nhai rất giòn, cắn xuống là hút được thịt cua trắng nõn bên trong, rất sảng khoái, làm cho tinh thần ông nhộn nhạo, gợn sóng như gió xuân thổi qua mặt hồ.

Cố Hoài Cẩn ăn xong miếng cuối cùng, liếm hết rượu trong bát, ăn tới mặt đỏ lên.

“Ăn ngon thật!”

“Đợi chờ nhiều ngày như vậy, không uổng, tuy nhiên...Cái này có phải là thiếu thiếu cái gì không?”

Hạ Tùng Bách bất đắc dĩ lấy thêm cho ông một bát nữa, sau đó dặn dò: “Trời đang lạnh, đừng ăn quá nhiều, cẩn thận đau bụng.”

Cố Hoài Cẩn làm như không nghe thấy, vẫy vẫy tay với Hạ Tùng Bách.

Ngô Dung cầm giẻ lau, bắt đầu lau dọn máng ăn cho bò. Anh ta đổ hai xô nước lớn, làm việc cần cù như trâu, không hề cẩu thả mà lau dọn hang ổ của Cố Hoài Cẩn.

Tuy nhiên, Cố Hoài Cẩn cũng sẽ không cảm ơn anh ta, ngược lại ông còn cảm thấy thật đen đủi, đồ ăn đang ngon, mà thằng nhãi này lại không có ánh mắt chọc ghẹo ra một đống bụi bặm.

Làm cho Cố Hoài Cẩn không thể tránh càng xa càng tốt, ngồi xổm dưới mái hiên nhà họ Hạ, đặt mông lên nền gạch lạnh lẽo hưởng thụ bữa trưa.

Ông lấy một bát cơm trong phòng bếp, nóng hầm hậm, ăn với bát cua ngâm rượu, thực sự rất ngon.

Lúc ông gần ăn xong, thì Ngô Dung cũng đi tới, anh ta lau mồ hôi, ôn hòa nói: “Thầy, em đi đây.”

“Về sau nếu có việc gì, thầy cứ việc phân phó. Lúc trước là em không đúng, chỉ lo bo bo giữ mình, lấy phương pháp, ý tưởng của thầy đi làm công trình.”

“Em rất xấu hổ.”

Cố Hoài Cẩn trà trộn với cuộc sống nghèo khổ và thô lỗ của nông thôn, sớm đã vứt bỏ sự thanh cao của mình không còn một mảnh, gân cổ lên cũng có thể giống như người nông thôn mắng chửi người, bất chợt nghe thấy lời xin lỗi văn nhã như vậy, cả người đều không được tự nhiên.

Ông vẫn vùi đầu vào ăn cơm, chẳng hề để ý nói: “Quên đi, quên đi!”

“Làm thầy kẻ khác tất cả đều là nợ, coi như tôi nợ các cậu, bây giờ đã trả hết!”

Trong lòng Cố Hoài Cẩn lại thầm nghĩ, con trai của ông còn chưa dám đòi nợ như vậy. Ông là người lòng dạ hẹp hòi, cực kỳ thù dai.

Cho dù là Tôn Tường, Vương Dương đang ngồi trong nhà tù, hay như Hồ Tiên Tri và Ngô Dung đang mỗi ngày xum xoe, những người này sẽ không có lại được sự tín nhiệm của ông. Ngã qua một lần, ông không có khả năng lại ngã thêm một lần ở cùng một chỗ.

Ngô Dung thấy bộ dáng lãnh đạm của Cố Hoài Cẩn, cũng không biết nói thêm gì, chỉ cầm theo cây chổi và hai thùng nước, yên lặng rời đi.

..............

Hạ Tùng Bách đi tìm Hà sư phó một chuyến, khẩn cầu ông ta lưu lại những con lợn sữa, đừng vội giết. Anh đã quyết định sẽ mua lại chúng.

Hà sư phó thấy cuối cùng cũng có người chịu mua lại những con lợn sữa này, đương nhiên là rất vui lòng đồng ý. Những con lợn đó không có được bao nhiêu thịt, giết đi cũng không có lợi, ông ta cũng không muốn giết, vẫn luôn chờ Hạ Tùng Bách tới mua.

Ông ta nhanh chóng gật đầy: “Tôi biết rồi!”

“Tất cả lợn sữa đều để lại cho cậu, tuy nhiên cậu nhanh chóng kiếm đủ số tiền. Cho cậu nợ một nửa thực sự đã là nỗ vốn...”

Hà sư phó lẩm bẩm.

Hạ Tùng Bách gật đầu, trịnh trọng nói: “Tôi sẽ nhanh chóng kiếm đủ, chờ khi nào tôi nuôi nó lớn lên bán được tiền sẽ tới cảm ơn ông.”

Hạ Tùng Bách để lại một bao thuốc lá Trung Hoa, sau đó rời đi.

Hà sư phó mở ra bao thuốc lá tinh xảo, bật cười, mắng: “Thằng nhóc thúi này, đã nghèo tới như vậy, còn mua thuốc lá.”

Ông không nhịn được mà nhớ lại mấy tháng trước, thằng nhóc này cũng cầm ba điếu thuốc Trung Hoa tới lò mổ xin việc. Lúc đó nó vừa gầy vừa cao, hiện tại mỗi ngày mổ lợn lại dưỡng được thân hình cao lớn, cường tráng, thoạt nhìn còn đẹp trai hơn vài phần, mày rậm mắt to, tinh thần sáng sủa.

Khiến cho người khác rất tin tưởng nó.

Hà sư phó trông ngóng đàn lợn cuối cùng có thể bán đi, để ông ta có thể sớm một chút về quê làm ruộng nhàn nhã sống qua ngày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK