Lúc này, ngay cả mí mắt Hạ Tùng Bách cũng lười không muốn nhúc nhích. Anh cúi thấp đầu ăn cơm, ăn từng miếng từng miếng một, miếng thịt khi nhai vừa béo lại vừa mềm, khi ăn cả miệng ngập tràn hương thơm.
Vẫn là thịt mỡ ngon hơn, thịt nạc không béo ngậy được như vậy.
Lương Thiết Trụ nhìn biểu cảm vô tình để lộ ra của Hạ Tùng Bách, hoàn toàn không thèm để ý đến câu hỏi của anh ta, thì trong ngực nghẹn lại.
Lương Thiết Trụ phân tích: “Anh nhìn đi, cô ấy đối xử với anh rất tốt, bằng lòng nấu cho anh ăn bữa cơm ngon như vậy.”
Tuy hiện tại, Lương Thiết Trụ cũng khá hơn rồi, nhưng trong nhà anh ta cũng không phải muốn ăn thịt là ăn được ngay. Một tháng có thể ăn mặn một lần đã là không tệ rồi? Nào đã được ăn món ăn ngon như thế này. Nếu như có cô gái nào đối tốt với Lương Thiết Trụ như vậu, thì anh ta sẽ móc cả trái tim mình đưa cho đối phương, dù chết cũng cam lòng.
Hạ Tùng Bách bào sạch bát cơm, anh mới nhẹ nhàng nói: “Trước kia, khi bà nội tôi có tiền, cũng thường xuyên phát cháo miễn phí, chỉ vài bữa cơm mà thôi, chắc do người ta thấy hoàn cảnh của tôi đáng thương nên giúp đỡ, có thể có ý tứ gì chứ? Đừng tự mình đa tình.”
Lương Thiết Trụ ôm trái tim nhỏ bé của mình đã bị Hạ Tùng Bách đả kích. Anh ta tức giận cúi đầu xuống cướp đi miếng thịt trong bát của Hạ Tùng Bách bỏ vào miệng mình rồi bắt đầu nhai nhồm nhoàm.
“Vâng, là do em kiến thức hạn hẹp, lại tham ăn nữa, trong mắt chỉ biết có thịt mà thôi.”
Lương Thiết Trụ rất nhanh đã ăn hết bát cơm của mình. Sau khi ăn xong vẫn cảm thấy chưa đã thèm, lại còn liếm dầu dính trên bát, khiến Hạ Tùng Bách tức giận đánh anh ta một cái.
Sau khi ăn xong, Lương Thiết Trụ vỗ vỗ bụng rồi tạm biệt Hạ Tùng Bách. Tuy rằng Triệu Lan Hương lấy cho anh ta không ít cơm nhưng anh ta vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, vẫn chưa đã nghiền.
Lương Thiết Trụ tặc tặc lưỡi, trong lòng cũng hiểu rõ, ăn chực một bát cơm đã đủ mặt dày rồi, nhưng vẫn nấn ná chưa muốn đạp xe về luôn mà đi tìm Triệu Lan Hương.
Lương Thiết Trụ nhiệt tình hỏi Triệu Lan Hương: “Lần sau cô muốn làm gì bán vậy?”
Triệu Lan Hương nói: “Phải đợi đến cuối tuần mới biết được. Hiện tại thịt và bột mỳ trong nhà đều sắp dùng hết rồi. Mấy ngày nữa, tôi sẽ ra cửa hàng mậu dịch xem thử, mua được cái gì tôi sẽ làm món đó.”
Triệu Lan Hương đã cảm nhận được thập niên bảy mươi này thiếu thốn như thế nào rồi. Có tiền, có phiếu cũng chưa chắc muốn ăn gì là ăn cái đó. Việc xếp hàng mua đồ khủng bố như thế nào, có lẽ chỉ những người sống trong thời đại này mới có thể cảm nhận được.
Bình thường, cô hay đến nơi mua bán trong xã, cửa hàng mậu dịch, thấy còn thừa thứ gì thì mua thứ đó. Mỗi lần đi lên huyện, nếu không mang tay không ra về thì đã coi như rất tốt rồi.
Câu trả lời này của Triệu Lan Hương cũng đã nằm trong suy đoán của Lương Thiết Trụ.
Anh ta cười hì hì để lộ hàm răng trắng bóng, mặc dù Lương Thiết Trụ không có cách nào kiếm được thịt, nhưng anh ta đang làm nghề buôn bán lương thực đó.
“Nếu không...Cô muốn mua lương thực gì thì tôi có thể mang đến cho cô một ít.”
Triệu Lan Hương nghe thấy anh ta nói như thế thì trong mắt hiện lên vui sướng.
“Có thật không? Nếu được vậy thì tốt quá.”
“Đương nhiên là tôi sẽ tạo điều kiện cho cô rồi: bột mỳ, gạo, hạt kê, hạt đậu...mộc nhĩ, nấm, măng, đặc sản miền núi gì đó, chỉ cần cô muốn tôi đều có ...”
Không phải nói khoác, Triệu Lan Hương đã từng trải qua nhiều năm nghiên cứu các công thức nấu ăn như vậy, tuy rằng chưa thể gọi là “Bách khoa toàn thư dạy nấu ăn” nhưng chỉ cần tùy tiện đưa cho cô vài nguyên liệu nấu ăn cũng có thể làm ra được món ăn ngon. Một người phụ nữ khéo nấu ăn mà không có nguyên liệu thì cũng không thể làm được gì. Hiện tại, Lương Thiết Trụ lại cung cấp lương thực cho cô, vậy Triệu Lan Hương còn có thể bới móc gì nữa?
Điều này khiến Triệu Lan Hương cảm thấy cực kỳ sung sướng.
Lương Thiết Trụ làm buôn bán trong chợ đen, mua lương thực từ chỗ anh ta còn an toàn hơn nhiều so với việc mua hàng ở cửa hàng mậu dịch. Sau này, cô cũng không cần chịu khổ mỗi tuần đạp xe đi mua lương thực nữa.
Lương Thiết Trụ nghe xong thì cà lơ cà phất mà nói: “Được, chờ tôi mua được thì mang lại đây cho cô.”
Triệu Lan Hương tiếp tục hỏi Lương Thiết Trụ về giá cả lương thực, nhưng anh ta lại xuy tay: “Thôi, nể tình cô ở đây chăm sóc cho anh Bách, cũng coi như là người nhà, tôi sẽ để cho cô giá mua vào. Có thể đắt hơn cửa hàng mậu dịch một chút nhưng không cần phiếu lương thực.”
Triệu Lan Hương vô cùng cảm kích, đây chắc chắn là một điều kiện tốt.
Giá thực phẩm ở chợ đen cao hơn một chút, điều này cô biết. Những người nông dân có thực phẩm dư thừa sẽ bí mật bán ở chợ đen với giá cao để cải thiện đời sống sinh hoạt. Họ không cần phiếu thực phẩm, điều này cũng thuận tiện cho Triệu Lan Hương và những người trong thị trấn chỉ có mức phiếu cố định hàng tháng.
Lương Thiết Trụ nói: “Tôi đi đây. Hôm nay, Bách ca đạp xe bị thương, hiện tại chân bị cà nhắc rồi. Cô, nếu như cô...” có rảnh thì thăm anh ấy một chút.
Lương Thiết Trụ âm thầm cắn lưỡi, dưới ánh mắt nghi ngờ của thanh niên trí thức Triệu, anh ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: “ Nếu như cô có thuốc, thì cho anh ấy mượn dùng một chút.”
Tuy rằng, anh ta bị Hạ Tùng Bách khinh thường vì suy nghĩ của mình, nhưng Lương Thiết Trụ vẫn hy vọng có một cô gái biết quan tâm, chăm sóc Hạ Tùng Bách.
Tìm đâu ra một cô gái không chê hoàn cảnh của anh Bách, còn bằng lòng nấu cơm cho anh ấy nữa. Đây thật đúng là một chuyện khó tin mà.
Tuy rằng, Lương Thiết Trụ không thông minh nhưng anh ta cũng đến tuổi lấy vợ. Nếu như có một cô gái đối xử tốt với anh ta, cho dù cô gái ấy không có ý đó thì đối với anh ta cũng phải làm cho người ta sinh ra ý nghĩ đó.
Triệu Lan Hương nghe thấy thế thì trong đầu không khỏi hiện lên đôi môi trắng bệch của người đàn ông kia. Cô còn tưởng do anh chưa ăn cơm nên bị tụt huyết áp, không ngờ anh lại bị thương.
Thế mà anh còn làm ra vẻ nhẹ nhàng như không có chuyện gì xảy ra, không để cô nhận ra chút nào.
Triệu Lan Hương cố nhịn lại ý muốn mắng mỏ, vẫn cố gắng tiễn Lương Thiết Trụ về với một nụ cười.
Ngay sau đó, cô trở về phòng mình, lục tung đồ đạc lên, rất nhanh cô đã tìm thấy một lọ dầu bôi. Chai thuốc này rất thích hợp dùng cho vết thương ngoài da. Ôi, anh chàng ngốc này, đi tận lên huyện rồi mà không biết cầm tiền vào trong trạm xá khám kiểm tra vết thương.
Bôi chút thuốc thì có tốn bao nhiêu tiền đâu cơ chứ!
Cô đi đến phòng Hạ Tùng Bách, gõ cửa.
“Hạ Tùng Bách?”
Hạ Tùng Bách ăn no bụng đang ngủ trưa thì bị bất ngờ đánh thức. Lúc ngủ thì anh cởi trần, cho nên bất đắc dĩ đành phải đứng dậy lấy một cái áo mặc vào.
“Chuyện gì?”
Triệu Lan Hương nghe thấy giọng nói lười biếng từ trong phòng phát ra, giọng nói trầm ấm mang theo chút ngái ngủ, còn xen lẫn chút bực tức vì vừa mới ngủ đã bị người khác đánh thức.
Anh đột nhiên mở cửa, nhìn cô chăm chú từ trên xuống dưới, đôi lông mày sắc bén khẽ nhăn lại: “ Sao thế?...Thiếu tiền hay là phiếu tem?”
Triệu Lan Hương nhìn qua vết máu dính trên ống quần của anh, sau đó cô nhét chai thuốc vào trong tay anh: “ Lương Thiết Trụ nói anh bị ngã gãy chân, tôi đến xem một chút.”
“Chai thuốc này anh dùng trước đi, mỗi ngày bôi ba lần.”
Khi bàn tay mềm mại của cô chạm vào tay anh, Hạ Tùng Bách cảm thấy trong lòng bàn tay thô ráp của anh như có một luồng điện. Dòng điện này truyền thẳng từ đầu ngón tay lan tới tận trái tim anh, khiến máu trong người anh như muốn sôi lên.
Cả người Hạ Tùng Bách cứng đờ như bị điện giật, một phút sau chai thuốc rơi thẳng xuống đất. Bình thủy tinh rơi xuống vỡ tan ra thành từng mảnh nhỏ.
Triệu Lan Hương hơi sững sờ.
Đôi mắt đen láy của Hạ Tùng Bách hơi co lại một chút khó có thể nhận ra.
Ngay cả không khí lúc này cũng trở nên có chút ngưng trệ, Hạ Tùng Bách sửng sốt, ngón tay run lên, sau đó kiềm chế mà bình tĩnh nói:
“Cái này...Lọ thuốc này giá bao nhiêu, tôi sẽ trả lại cho cô.”
Triệu Lan Hương càng thêm tức giận, vừa buồn vừa giận.
Giây phút người đàn ông này hất tay cô ra, cứ như vừa sờ vào cái gì đó rất bẩn vậy, khiến Triệu Lan Hương vô cùng kinh ngạc. Nhưng sau đó trong lòng cô lại vô cùng khổ sở.
“Cái này anh muốn trả, cái kia anh cũng muốn trả, anh có bao nhiêu tiền để trả cho tôi?"
Cô không thèm để ý lòng tốt của mình bị chà đạp, cũng không thèm để ý bản năng kháng cự của anh đối với cô. Nhưng mà việc Hạ Tùng Bách không ngừng muốn phủi sạch mọi chuyện có liên quan đến cô, giống như không muốn mang nợ cô chút nào, khiến cô rất tức giận.
Cô cúi người,c ẩn thận nhặt từng mảnh thủy tinh bị vỡ lên, rồi yên lặng không nói câu gì, cầm lấy nó đi ra ngoài.