Chu Gia Trân uống xong bát canh gà, trên trán đã hơi đổ mồ hôi, dạ dày cũng được làm ấm, cả người tràn đầy cảm giác sung sướng, phảng phất giống như khi còn nhỏ được mẹ ôm vào lòng.
Chu Gia Trân lau nước mắt, mím chặt môi mà nghẹn ngào: “Uống rất ngon, giống như hương vị mà mẹ tôi thường nấu.”
Bát canh gà nóng hầm hập làm cho tinh thần Chu Gia Trân tốt lên rất nhiều, cô ấy không còn sầu mi khổ sở nữa.
Chu Gia Trân cười gập sách lại, từ trong túi lấy ra một phiếu thịt ba lạng để lên trên bàn.
“Cảm ơn canh gà của cô, cuốn sách cô tặng tôi, tôi rất thích!” Chu Gia Trân tự đáy lòng mà khen ngợi.
Triệu Lan Hương nói: “Cô thích là tốt rồi.”
Triệu Lan Hương nhìn theo Chu Gia Trân rời nhà họ Hạ, thuận tiện cũng bưng một bát canh gà đến phòng của Hạ Tùng Bách. Đi tới trước cửa phòng anh, Triệu Lan Hương gõ gõ cửa, lại chờ một chút, phát hiện Hạ Tùng Bách thế mà lại khóa cửa.
“Mở cửa.”
Triệu Lan Hương nhíu mày lại.
Bên trong truyền đến thanh âm rầu rĩ. Thanh âm lười biếng này giống như được phát ra từ trong chăn, mang theo giọng điệu khàn khàn như là sau giấc ngủ trưa.
“Đang ngủ, có chuyện gì vậy?”
Triệu Lan Hương dù sao cũng đã cùng chung chăn gối với Hạ Tùng Bách mười mấy năm trời. Thanh âm khàn khàn của anh ấy giống như che dấu sự chột dạ, trốn tránh truyền vào trong tai cô.
Lúc Hạ Tùng Bách chột dạ thường có thói quen dùng câu hỏi, tốc độ nói chuyện sẽ chậm hơn bình thường một chút, huống hồ hiện tại anh giống như một con sói bị thương, nào có thể có ngữ khí bình thàn như vậy.
Giả bộ mình đang ngủ cũng thật giống nha.
Triệu Lan Hương nhàn nhạt nói: “Anh còn không mở của? Chị cả chuẩn bị tới đây...”
Trong phòng ngủ, Hạ Tùng Bách đột nhiên cảm thấy rất đau đầu, mày nhăn lại, cơ hồ có thể kẹp được một chiếc đũa.
Hạ Tùng Bách lấy một tốc độ không thể tưởng tưởng lập tức bò dậy, khập khiễng đi qua mở cửa cho người yêu bí mật của mình.
Hạ Tùng Bách nhanh chóng kéo Triệu Lan Hương vào phòng, bản thân cố hết sức ló đầu ra ngoài nhìn xem có chị gái mình ở bên ngoài không.
Nhưng mà... Hạ Tùng Bách không hề nhìn thấy dù là một sợi tóc của chị cả Hạ. Anh chỉ nhìn thấy bên môi cô là một nụ cười trêu ghẹo.
Hạ Tùng Bách đóng cửa lại, một cánh tay dựa vào ván cửa chống đỡ thân thể của mình, cúi đầu cực lực che dấu mà nói với cô: “Anh vừa mới ngủ.”
Lỗ tai Hạ Tùng Bách lấy tốc độ rất nhanh mà đỏ lên, anh ho khan một tiếng: “Hầm canh gà à?”
Triệu Lan Hương đặt canh gà lên trên bàn: “Uống đi, em nhìn anh uống xong sẽ đi ngay.”
Hạ Tùng Bách cũng không tình nguyện uống canh gà, nhưng rốt cuộc cũng không thể từ chối ý tốt của cô, anh rối rắm, trần mặc một lúc thì cầm bát canh nóng hổi lên uống.
Hạ Tùng Bách uống hết canh thì ăn miếng phao câu gà, anh vươn đầu lưỡi liếm liếm, trên mặt rất bình tĩnh không hề có một tia dao động.
Hạ Tùng Bách uống xong lau đi lớp dầu dính bên khóe miệng, thanh âm vững vàng mà gian nan nói: “Lan Hương, đây là lần cuối cùng anh ăn đồ ăn của em, anh biết có nói thì em cũng không nghe theo. Nhưng mà....Em nhớ kỹ, dựa dẫm vào phụ nữ thì không phải là một người đàn ông tốt. Em về sau cũng không cần tìm những loại đàn ông như thế.”
Hạ Tùng Bách nói xong, không buồn hé răng nói nữa mà lê cái chân què đi tới ngăn tủ lấy một ít tiền lẻ.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Triệu Lan Hương, anh dùng bàn tay to lớn ấm áp của mình cầm lấy tay cô. Bàn tay của anh vết chai rất dày cọ cọ vào bàn tay non mịn của cô.
Triệu Lan Hương nhíu mày lại, nhìn số tiền nhăn nhúm bị nhét vào trong tay mình.
Mười đồng, nhiều như vậy sao...Đại khái đây là tất cả số tiền anh khổ sở tích cóp được đi?
Hạ Tùng Bách nhìn biểu tình của Triệu Lan Hương, mày kiếm dựng ngược, cố lấy giọng điệu hung dữ nói: “Cho em thì em cầm lấy đi.”
Ngón tay Triệu Lan Hương có chút run rẩy, cầm ba tờ tiền nhăn nhúm đút vào trong túi áo.
Hạ Tùng Bách lại nói: “Sáng nay lúc em vào trong huyện Lương Thiết Trụ có tới, nó cầm một túi thổ sản vùng núi cho anh, anh không cần, em lấy đi.”
Hạ Tùng Bách cố hết sức cong eo, cúi người duỗi tay tìm ở dưới bàn được một túi đồ vật, đặt dưới chân Triệu Lan Hương.
Triệu Lan Hương khom người nhấc lên xem, vừa mở ra liền kinh ngạc phát hiện là táo đỏ phơi khô và củ mài còn rất mới. Hai thứ này đều là loại ích khí bổ hư, bồi bổ thân thể rất tốt, rất thích hợp cho Hạ Tùng Bách dùng.
Hạ Tùng Bách sắc mặt trầm xuống, giống như là nhìn ra suy nghĩ của Triệu Lan Hương, anh trầm giọng nói: “Anh không thích ăn, em cũng không cần làm cho anh ăn. Em để chính mình ăn đi, có biết không?”
Hạ Tùng Bách cường điệu mà nói ba chữ này.
Triệu Lan Hương ngây ngốc gật đầu.
Hạ Tùng Bách nói xong, dùng cái tay bị kẹp ván gỗ sờ sờ lên đầu cô, nhàn nhạt nói: “Về phòng đi.”
Thanh âm Hạ Tùng Bách nhẹ nhàng và cám dỗ trầm thấp đến cơ hồ không nghe thấy: “Bà nương ngốc vô tâm.”
Triệu Lan Hương nghe thấy thế, liền cầm lấy túi táo đỏ và củ mài, khuôn mặt ngay lập tức đỏ ửng.
Tim giống như bọc đường.
Triệu Lan Hương xách theo túi đồ nặng trĩu, nhiều như vậy một mình cô ăn không biết đến năm nào tháng nào mới hết. Cô nhớ tới số tiền của mình cũng không còn bao nhiêu, cũng có một đoạn thời gian rồi không đến chợ đen “Tiếp viện” tiền.
Triệu Lan Hương tính toán lấy một ít thổ sản này ra làm bánh củ mài, cầm đi chợ đen bán lấy tiền. Vì thế, Triệu Lan Hương nói với đại đội trưởng xin nghỉ một ngày làm, ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã rời giường.
Ngâm táo đỏ trong nước, ngâm một đêm cho táo đỏ hút no nước đến khi trở nên mượt mà, chỉ nhìn màu đỏ thôi đã thấy có thể kiếm được tiền rồi. Triệu Lan Hương nhẫn nại rửa sạch từng quả táo đỏ, sau đó cho vào lồng hấp hấp đến khi mềm nhũn. Sau khi đun chảy đường cát, cho táo đỏ vào khuấy đều.
Để lửa nhỏ, không nhanh không chậm mà đảo, cho đến khi táo đỏ và đường cát dính chặt vào nhau, màu trắng của đường hòa tan với mùi táo đỏ, sẽ sinh ra một mùi thơm ngọt ngào.
Củ mài lựa ra những củ tốt, gọt vỏ rồi chưng thật mềm, sau đó cho thêm bộp nếp vào trộn lẫn. Một quả táo đỏ được bọc bên ngoài một lớp bột củ mài trắng mềm. Những chiếc bánh này được Triệu Lan Hương nặn thành những hình dạng khác nhau, cuối cùng cho vào lồng hấp.
Trời còn chưa sáng, Triệu Lan Hương đã hấp xong một vỉ bánh củ mài.
Cô xoa xoa cái trán đẫm mồ hôi, dùng vải sạch cẩn thận bọc bánh củ mài lại, để vào túi sách.
Trời tối như bưng, không gian yên tĩnh trầm lặng, cả thôn Hà Tử vẫn còn ngủ trong mộng đẹp, Triệu Lan Hương đã cưỡi xe xuất phát lên huyện.
Triệu Lan Hương cẩn thận dẫm lên xe đạp, lúc nhìn thấy Hạ Tùng Bách ở cửa thì dừng lại.
Đèn pin trên tay cô chiếu đến chỗ người đàn ông đang cúi đầu cả người dựa vào tường, không biết anh đã đứng ở đây từ bao giờ.
Lúc bị ánh sáng chiếu tới, Hạ Tùng Bách mới chợt bừng tỉnh mà ngẩng đầu, kịch liệt ho khan một tiếng, thanh âm hàm hồ nói với Triệu Lan Hương: “Em lại đây.”
Triệu Lan Hương có chút ngượng ngùng đi qua, chỉ là tay vẫn nắm chặt túi sách trên lưng.
Hạ Tùng Bách nhàn nhạt nói: “ Anh không ăn em, em sợ cái gì?”
Triệu Lan Hương lúc này mới đi qua, Hạ Tùng Bách từ trong túi lấy ra một tờ giấy, đưa cho cô.
“Lúc đến huyện rồi thì đưa đồ đến địa chỉ ghi trên này là được.”
Triệu Lan Hương cực kỳ kinh ngạc, vội vàng chiếu đèn pin lên trên tờ giấy, chỉ thấy trên mặt giấy là một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo được viết bằng bút chì, quá xấu, tuy nhiên vẫn có thể đọc được.
“Anh còn biết viết chữ sao?”
Triệu Lan Hương rất kinh ngạc, cô còn tưởng rằng anh không đọc qua sách. Cô vừa dứt lời thì bị anh hung hăng trừng mắt nhìn một cái.
Nguyên lại anh không phải ở trong tù mới được học giáo dục vỡ lòng.
Hạ Tùng Bách ngáp một cái nói: “Được rồi, anh đi ngủ tiếp. Em đi nhanh rồi về.”
Triệu Lan Hương dẫm lên xe đạp, tay cầm đèn pin để trên đầu xe, rất nhanh đã biến mất trong màn đêm.
Triệu Lan Hương tới huyện thì đi tới địa chỉ mà Hạ Tùng Bách ghi, một đường tìm tới tìm lui. Cuối cùng cô đi vào một tòa nhà rộng rãi.
Triệu Lan Hương gõ cửa, mới gõ một tiếng bên trong có một người đi ra, anh ta khẩn trương mà liếc cô một cái.
Triệu Lan Hương nói: “Hựu trích đào hoa hoán tửu tiền.”(câu này nghĩa là ‘lại hái hoa đào thay cho tiền mua rượu’. Đây là một câu thơ trong bài Đào hoa am ca - Đường Dần)
Người này nghe xong mới nhẹ nhàng thở ra, vẫy vẫy tay: “Sao Hạ lão nhị không đích thân mang đồ đến? Cô mang đến cái gì?”
Triệu Lan Hương nói: “Anh ấy không được khỏe, không tiện tới đây. Đây là bánh củ mài, tổng cộng mười lăm cân, anh có thể nếm thử.”
Người kia cầm một miếng lên ăn thử, điểm tâm mới nếm thử thì thanh đạm mềm mại, ăn thêm một miếng thì có chút dính dính trơn trượt của mút táo chảy ra, cả miệng đều là hương thơm ngọt ngào, bên ngoài được bọc một lớp củ mài thanh đạm, ngọt mà không ngán.
Người nọ dẫn Triệu Lan Hương đi vào, lấy cân cân bánh, được hơn mười lăm cân.
“Bao nhiêu tiền?”
Triệu Lan Hương nói: “Nếu anh muốn lấy hết thì tôi sẽ tính giá ưu đãi cho anh, bảy hào một cân hoặc phiếu đường một cân.”
Người nọ nói thầm một câu, đắt như vậy sao?
Triệu Lan Hương nói: “Đây là dùng củ mài, táo đỏ và đường trắng làm, ăn ngon mà lại dinh dưỡng, rất thích hợp cho trẻ nhỏ và người già ăn. Cùng những loại bánh dùng bột mì rẻ tiền làm ra, không giống nhau.”
“Được rồi được rồi, cô nói nhỏ thôi!”
Người nọ trừng mắt nhìn Triệu Lan Hương vài lần, nhanh chóng lấy ra mười dồng năm hào đưa cho Triệu Lan Hương: “Cô trở về cẩn thận một chút.”
Triệu Lan Hương nhận lấy tiền rồi gật đầu.
Cô thầm nghĩ, tổ chức này có nhiều lớp bảo mật như vậy, Hạ Tùng Bách rốt cuộc làm thế nào để vào được?
Lần trước, cô đưa cho anh mười bốn cân bánh đậu xanh. Anh liền bán được mười đồng, lần này bánh củ mài táo đỏ chi phí làm còn đắt hơn chi phí làm bánh đậu xanh. Người thành thật cũng rất lợi hại, sớm biết thế cô không nên khách khí mà nói giá cao, bán một đồng một cân cho người nọ cũng không tính là đắt.
Triệu Lan Hương sờ gương mặt đầy mồ hôi của mình, cưỡi xe đạp nhanh chóng trở về.
..........
Thành phố G, bệnh viện quân y.
Người đàn ông trên đầu quấn băng vải đang đọc bức thư được gửi cho mình. Hộ sĩ tới đo nhiệt độ cho anh ta vào sáng sớm không nhịn được nhiều lần liếc mắt nhìn người đàn ông này, tâm tình càng tốt.
Nhìn cảnh đẹp, luôn làm cho tâm trạng cũng trở nên tốt hơn!
“Anh: chúc anh luôn mạnh khỏe. Ở nông thôn sinh hoạt thực vất vả, phiếu thịt phiếu gạo chỉ sợ là không còn đủ dùng, mong anh tiếp tế cho em một ít. Mặt khác, nhờ bức thư anh gửi về lần trước giáo huấn Triệu Lan Hương, cô ta hiện tại đối xử với em tốt hơn, cô ta làm mì sợi ăn rất ngon.
Em gái: Tưởng Lệ.”
Người đàn ông sờ sờ đầu, đôi lông mày của anh ta gắt gao mà nhăn lại.
Hộ sĩ hỏi: “Liên trưởng, anh vừa mới làm giải phẫu xong, không thể suy nghĩ nhiều, xem những loại tin tức này có thể giao cho tôi, tôi có thể đọc cho anh nghe.”
Tưởng Kiến Quân liếc mắt nhìn lịch, lại đọc bức thư thêm một lần, đôi mắt đen láy hiện lên một tia kinh ngạc.
Anh ta nói: “Đi phòng trực ban xem còn có bức thư nào gửi cho tôi không?”