Đôi môi mềm mại ấm áp của Triệu Lan Hương áp vào cổ họng anh, ướt át, tiếng thở dốc nhẹ như lưỡi câu nhỏ, khiến trái tim anh loạn nhịp. Thân thể mềm mại và trắng nõn của Triệu Lan Hương dán trên lồng ngực anh, làm cho cả khuôn mặt anh đỏ ửng, chảy máu.
Cô nằm trên người anh, đôi mắt ôn nhu gần như có tể nhỏ nước, ẩn tình đưa đẩy.
Triệu Lan Hương hung hăng cắn anh hai cái, bên trái một cái, bên phải một cái, một luồng hơi ấm từ miệng cô xâm nhập vào tim, vào phổi anh, phảng phất như chúng thấm đẫm hương vị ngọt ngào.
Cô đúng là khắc tinh của anh!
Hạ Tùng Bách không thể khống chế, cả người cứng đờ, tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Triệu Lan Hương “giáo huấn” người xong, nhìn thấy Hạ Tùng Bách biểu hiện ngây ngô giống như mao đầu tiểu tử, thì nhịn không được mà bật cười.
Triệu Lan Hương lật nghiêng người, dựa đầu sát vào đầu anh ngủ trên giường, cô hạnh phúc nói: “Em nhìn thấy cái quần đó.”
“Có một cái lỗ trên quần lót. Ngày đó ở ruộng ngô, em kêu anh tới giúp, nhưng anh lại chạy trốn rất nhanh là vì nó sao?”
Triệu Lan Hương tưởng tượng ra tình cảnh đó, liền cảm thấy Hạ Tùng Bách rất đáng yêu, rất chọc người khác khi dễ.
Triệu Lan Hương khi đó cho rằng anh không có kiên nhẫn giúp đỡ người khác, không nghĩ tới là do cô đã nghĩ sai. Sự bối dối và ngượng ngùng của anh đã tạo cho cô sự tự tin lớn như vậy. Vậy nên vừa rồi cô mới dám mắng anh một cách bạo dạn và không cố kỵ như vậy.
Triệu Lan Hương dùng ngón cái sờ sờ sống mũi cao thẳng của anh, nhẹ giọng nói: “Hạ Tùng Bách, em thích anh, chỉ thích mình anh, chuyện này vĩnh viễn sẽ không thay đổi.”
“Cho dù giàu sang, hay nghèo khổ, bệnh tật, hoàn cảnh thuận lợi hay khó khăn.”
Triệu Lan Hương nhẹ nhàng thì thầm, đôi mắt xinh đẹp đen nháy giống như xuyên thấu qua thời gian, nhìn thấy hình ảnh anh và cô nắm tay nhau bước vào lễ đường, trước người thân của cô, bạn bè của cô mà trịnh trọng tuyên thệ. Mãi cho đến lúc chết, anh cũng không có vi phạm lời hứa kia, nghiêm túc mà sủng, mà yêu cô hai mươi năm.
Bọn họ cả đời đều không có con, bởi vì anh không muốn cô phải mạo hiểm, không muốn làm cô chịu khổ, anh đã bỏ đi quyền lợi được làm cha.
Đời này, Triệu Lan Hương sẽ không bước vào vũng bùn của đời trước. Cô sẽ có một thân thể khỏe mạnh, sẽ chỉ thuộc về mình anh, sẽ sinh cho anh đứa con đáng yêu.
Triệu Lan Hương tưởng tượng như vậy, liền cảm thấy cả người được bao bọc trong hạnh phúc, hạnh phúc đến hai mắt cô híp lại, cảm giác hít thở không khí cũng thực hạnh phúc. Sau khi cô hôn xong người đàn ông ngây ngô này, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn, khẽ hừ một tiếng, giọng nói dịu dàng, mềm mại ngọt ngào như đường.
Hạ Tùng Bách thì từ tai đến cổ đều đỏ ửng lên, so với lần đầu tiên bị cô hôn thì còn kích động hơn. Thời gian trôi qua thật lâu, lâu đến nỗi anh cho rằng Triệu Lan Hương đã ngủ rồi, tim anh vẫn còn đập dữ dội, gần như không thở nổi, từng giây từng phút cứ ngây ngốc trôi qua thật khó khăn.
Bởi vì người con gái xinh đẹp dịu dàng đang ngủ trên chiếc giường hằng ngày anh vẫn ngủ, anh không thể tưởng tượng nổi, vô cùng vất vả mà khắc chế chính mình, cái gì cũng đều không thể suy nghĩ!
Nhưng anh cũng không thể ngăn được suy nghĩ của mình, giọng nói của cô là lời ngọt ngào nhất trên đời này mà anh từng được nghe.
Cô nói thích anh, chỉ yêu một mình thằng nghèo là anh!
Hạ Tùng Bách nhắm mặt lại, lại đột nhiên mở mắt ra, trong đôi mắt âm trầm xẹt qua một sự vui sướng khó có thể che dấu. Tuy nhiên sau khi ngọn lửa được đốt lên, nó chỉ hiện ra trong chốc lát, rồi lại nhanh chóng chìm vào yên lặng.
Hạ Tùng Bách xoa mặt, người hơi run run.
Hạ Tùng Bách đứng dậy, trầm mặt mà kéo Triệu Lan Hương: “Quần áo em hơi lộn xộn, em tự mình sửa sang đi.”
Anh thở dài một hơi.
“Vì tốt cho em, cũng là tốt cho anh, chúng ta tốt nhất nên giữ khoảng cách một chút. Mặc kệ có phải là người yêu hay không....” Giọng nói khàn khàn của anh đột nhiên ngừng lại, lộ ra một tia buồn bã khó che giấu.
“Cảm ơn em đã sửa sang lại quần áo cho anh, nhưng việc này chị của anh có thể làm được. Tại gần đây chị ấy làm việc mệt nhọc nên anh không muốn làm phiền.”
“ Chắc chắn... Một năm sau, một năm sau. Bây giờ chúng ta không thể vượt qua ranh giới dù chỉ một chút, Lan Hương, anh, anh....” Hạ Tùng Bách nghẹn ngào nói.
Triệu Lan Hương vừa rồi còn rất vui vẻ, hạnh phúc, trông thấy Hạ Tùng Bách cố che dấu khổ sở như vậy, cô rất đau lòng.
Anh căn bản không biết, bản thân mình sau này sẽ có cơ hội chuyển mình. Có khả năng, anh nghĩ rằng cả đời mình sẽ ở nơi thâm sơn cùng cốc nghèo khổ này cả đời, bị người đời khinh thường.
Triệu Lan Hương sờ sờ mặt anh nói: “Nếu anh chịu nỗ lực, tiếp tục nỗ lực, luôn luôn nỗ lực, là có thể cưới em.”
“Anh có nguyện ý vì em mà cố gắng hay không?”
Hạ Tùng Bách nhìn ánh mắt nghiêm túc của Triệu Lan Hương, trầm mặc, ngay cả giọng điệu tự phụ thường ngày cũng không thể làm được.
Anh không trả lời cô, mà sờ sờ mái tóc của cô.
.................
Tháng bảy, trời nắng như đổ lửa.
Việc đào mương từ trên núi đã tạm thời bị hoãn lại. Bởi vì hạt kê đã chín, việc thu hoạch lương thực mới là việc quan trọng hơn, hết thảy những công việc khác đều phải để lại sau mùa thu hoạch. Những người nông dân được mười công điểm một ngày rất hài lòng. Tuy rằng ngày thường bọn họ cũng kiếm được mười công điểm, nhưng ngay cả những bà vợ của bọn họ phá lệ cũng kiếm được mười công điểm, điều này rất tốt.
Hôm nay tích cóp một chút, ngày mai tích cóp một chút, cuối năm cũng sẽ đỡ phải chịu đói hơn một chút.
Hạ Tùng Bách và chị cả Hạ thì làm việc càng thêm cố gắng, bởi vì nhà bọn họ từ trước đến nay chưa từng được phân công công việc được mười công điểm. Chờ khi thu hoạch lương thực xong, bọn họ mới tiếc hận mà đi lên núi.
Thời điểm thu hoạch hạt kê, cũng là lúc Hạ Tam Nha bắt đầu công việc của mình. Mỗi khi mọi người thu hoạch xong, dưới đất sẽ rơi xuống những hạt kê, cô bé sẽ nhặt những hạt rơi vãi này, tích tiểu thành đại mà tích cóp lại cũng có thể được ăn bát cơm dẻo ngon.
Kể từ khi Hạ Tùng Bách thay đổi công việc, cả người anh trở nên vui vẻ hơn nhiều. Sự vui vẻ của anh không được thể hiện bằng lời nói, anh vẫn là người ít nói và im lặng như trước. Nhưng ánh mắt âm trầm vì bị cuộc sống khốn khổ tích tự đã bị hòa tan, cả người tinh thần sáng láng, cả người giống như tràn đầy năng lượng.
Cả đại đội cùng nhau giành giật ngày công, có người lười biếng, cũng có người cần mẫn. Những kẻ lười biếng sẽ làm một số thủ thuật khoa chân múa tay, có thể dễ dàng lừa gạt người khác. Nhưng Hạ Tùng Bách lại luôn chăm chỉ, cần mẫn làm việc.
Buổi tối sau khi hoàn thành công việc, Triệu Lan Hương lôi kéo tay áo anh, căm giậm nói: “Sao anh lại ngốc nghếch như vậy, làm việc bình thường như người khác thôi, không cần phải làm việc liều mạng như vậy.”
Cô thực sự rất đau lòng, cô nói: “Anh lại không chịu ăn cơm em làm, lấy đâu ra nhiều sức khỏe như vậy, anh muốn làm mình mệt chết hả cái tên ngu ngốc này. Ngày mai, em sẽ đi mua thịt về, anh không được cự tuyệt nữa!”
Hạ Tùng Bách dùng tay áo xoa xoa mồ hôi trên trán, không nói gì.