Triệu Lan Hương nghe ra sự dè dặt trong giọng nói bình thản của anh.
Cô ngẩng đầu lên nhìn chăm chú người đàn ông mình yêu, giọng điệu qua loa vì không muốn nhìn thấy anh ghen.
“Đúng vậy, anh ta là anh trai của Tưởng Lệ. Anh cũng biết đấy, năm ngoái Tưởng Lệ mang khuôn mặt bị thương trở về, hồi Tết người nhà cô ấy rất lo.”
Hạ Tùng Bách nghe vậy lại hỏi tiếp: “Em quen Tưởng Lệ từ trước sao?”
Anh cực kỳ quan tâm đến chuyện của cô nhưng nhiều lúc sẽ chú ý không hỏi quá nhiều, hôm nay anh lại cực kỳ muốn hỏi cho đến cùng. Người đàn ông muốn “bắt cóc” người yêu này rốt cuộc là thế nào. Nếu không phải sợ người khác nhìn thấy thì anh đã ấn cô vào ngực hỏi cho rõ ràng rồi dùng sức để hôn cô.
Triệu Lan Hương nói tiếp: “Em và cô ấy đều là người thành phố G.”
“Anh ta đã đi rồi sao? Sao không vào ngồi một lát?” Hạ Tùng Bách nói.
Triệu Lan Hương thực sự không thể tưởng tượng cảnh hai người họ gặp nhau sẽ thế nào, sợ rằng sẽ giống như kẻ địch gặp nhau, đầu rơi máu chảy. May mà Tưởng Kiến Quốc cũng không muốn gặp Hạ Tùng Bách nên đã kiềm chế mà rời đi. Cho dù Tưởng Kiến Quân không đi thì cô cũng sẽ nghĩ hết cách để đuổi anh ta đi.
Hai người họ từ khi sinh ra đã không thể hợp nhau rồi.
Triệu Lan Hương nhếch miệng nói: “Đã đi rồi, chúng ta… trở về ăn cơm thôi.”
Đàn ông dường như trời sinh đã có thần kinh thô, nhưng trong khoảnh khắc thích hợp lại trở nên nhạy cảm vô cùng. Hạ Tùng Bách phát hiện người yêu có điểm khác thường, nhưng cô lại không bằng lòng nói ra… Anh chỉ có thể tạm thời dừng lại, đợi đến lúc thích hợp thì lại từ từ giải quyết nó.
Chắc là do gần đây trong nhà xảy ra quá nhiều chuyện, hết chuyện này đến chuyện khác khiến cho người ta trở tay không kịp. Trong lòng cô giấu diếm điều gì đó, anh cũng vậy.
Hạ Tùng Bách đang suy nghĩ làm thế nào để nói với người yêu chuyện hôm nay anh bị bắt tới đồn công an lấy lời khai.
Mặc dù biểu hiện của anh ở đồn công an rất trấn tĩnh nhưng việc đầu cơ trục lợi đúng là sai, thanh danh cũng không tốt. Hạ Tùng Bách do dự một lúc, ánh mắt anh nhìn thẳng về dãy núi phía xa.
Ánh trời chiều dần tan ra, khoảng không bao quanh bởi một mảng vàng đen, thiêu đốt những áng mây, màu vàng quýt dần chuyển sang đỏ, cuồn cuộn như một biển lửa tràn đến phía chân trời.
Ánh vàng đen rơi xuống trên đỉnh núi xanh thẫm, thỉnh thoảng có những con chim nhàn nhã bay qua. Đây là khung cảnh yên bình thuộc về nơi nông thôn, vừa trống trải lại vừa xa xôi. Nơi này dù mấy chục năm hay thậm chí hơn trăm năm nay đều như vậy, thay đổi cực kỳ chậm chạp, dường như chẳng nhận ra chút dấu vết nào của thời gian.
Vừa hoang vu lại vừa lạc hậu, vừa đẹp đẽ lại vừa yên tĩnh.
Khốn cùng khiến người ta phải đấu tranh, anh cũng vì đấu tranh mà bước lên con đường đầu cơ trục lợi này.
Anh từ từ mở miệng: “Hôm nay anh bị bắt đến đồn công an.”
Triệu Lan Hương chợt quay đầu lại nhìn anh, trong mắt ngập tràn suy nghĩ phức tạp.
Hạ Tùng Bách nhìn thẳng về phía xa, nói tiếp: “Anh bị Ngô Dung tố giác là đầu cơ trục lợi.”
Anh nhìn thấy cảm xúc kinh ngạc, hoảng sợ của người yêu, nhưng không biết rằng lúc này Triệu Lan Hương đang hoảng sợ là vì nhớ đến ý đồ đến đây hôm nay của Tưởng Kiến Quốc.
Anh nói: “Nếu như em đồng ý với anh một việc, anh sẽ lập tức kéo anh ta ra…”
Là kéo ra chứ không phải “giúp” anh ta.
Đúng lúc Triệu Lan Hương đang bực mình nên không chú ý đến sự khác nhau của câu chữ. Tưởng Kiến Quân không hổ là tướng lĩnh ưu tú, vừa đánh vào điểm yếu lại còn ở đây giả vờ làm người tốt. Chuyện anh ta giúp Hạ Tùng Bách mặc dù không nói ra nhưng kiểu gì cô cũng sẽ biết.
Đây vừa là lấy lòng cũng là lời cảnh cáo của anh ta.
Hạ Tùng Bách tiếp tục nói: “Không biết xảy ra chuyện gì nhưng vừa viết xong lời khai anh đã được thả ra rồi. Vừa rồi nghe em nói là do Tưởng Lệ nên anh mới hiểu được.”
“Lần này nợ cô ấy một ân tình thật lớn.” Anh khẽ nói.
“Đúng, rất lớn.” Triệu Lan Hương nói, cô nhéo tay người đàn ông một cái.
“Đi ăn cơm thôi, ăn no rồi thì mới có sức để đối phó với ngày mai.”
Hạ Tùng Bách nheo mắt nói được, anh im lặng đi theo sau người yêu về nhà, Tam Nha đã ăn được một nửa nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Anh trai kia đâu rồi ạ?”
“Anh ấy mặc quân trang trông cực kỳ uy vũ!”
Hạ Tùng Bách nghe vậy thì không nhịn được muốn gõ đầu em gái nhà mình.
Bà đã ăn xong cơm, Lý Đại Lực đã đưa bà vào phòng. Cơn ghen trong lòng Hạ Tùng Bách đã chiếm hơn nửa, anh không kìm được hỏi Triệu Lan Hương: “Thật sự uy vũ lắm hả?”
Triệu Lan Hương không gật đầu nhưng cô lại nói thật lòng: “Đúng là khá oai phong.”
Cơn ghen ngập tràn trong lòng Hạ Tùng Bách, anh cúi đầu lùa cơm.
Triệu Lan Hương không nhịn được cười, ngừng lại chút rồi nói tiếp: “Bách ca ơi, sao anh chỉ ăn mỗi cơm thế, ăn miếng thịt nào, bồi bổ cho càng đẹp trai hơn nữa. Thật ra Bách ca cũng rất đẹp trai, đi xe đạp trong thôn không biết có bao nhiêu cô gái nhìn trộm đâu.”
Hạ Tùng Bách biết đúng là có nhiều cô gái nhìn trộm mình, hơn nửa là coi thường anh, nhưng lại cảm thấy không ngờ anh như vậy mà cũng có thể thi đỗ đại học, đây là một loại ánh mắt vừa kỳ quái lại vừa phức tạp.
Lúc còn trẻ chưa trải sự đời anh thấy ánh mắt khác lạ là một loại nhục nhã, nhưng bây giờ thì anh đã quen rồi.
…
Hôm sau, anh cùng người yêu đi đến đại học X. Chắc hẳn Cố Công đã đến tìm hiệu trưởng Phó rồi nên hiệu trưởng Phó gặp Hạ Tùng Bách mới không hề kinh ngạc chút nào.
Anh nói rõ nguyên nhân đến với hiệu trưởng. Hiệu trưởng cởi kính ra, đắn đo hồi lâu mới tìm giáo viên nữ có quan hệ với Ngô Dung.
Chuyện tìm giáo viên nữ khá dễ, hôm đó giáo viên nữ kia nghe xong lời hiệu trưởng Phó nói thì thể hiện sự phẫn nộ đồng thời cũng chứa đựng chất vấn.
“Sao có thể thế được! Trợ giảng Ngô thoạt nhìn là người nhã nhặn lại lễ phép, học vấn cũng uyên thâm, nhiều học viên công nông binh muốn tìm anh ta để hỏi thêm đấy!”
Nhưng giáo viên đó vẫn dựa theo lời dặn của hiệu trưởng, gọi từng học sinh nữ công nông binh đến gặp, mà Hạ Tùng Bách và Triệu Lan Hương thì đứng ở bên ngoài cửa sổ im lặng lắng nghe.
Đứng cả một ngày dài, cũng nghe lén cả một ngày nhưng hai người không thu hoạch được gì cả. Dường như ai vừa mở miệng cũng sẽ phủ nhận chuyện này, còn thể hiện sự tức giận của mình, sao lại có thể tìm bọn họ để nói chuyện như vậy được cơ chứ, thậm chí còn hỏi có phải trợ giảng Ngô rời đi vì tin đồn thất thiệt này hay không.
Hạ Tùng Bách và người yêu đi trong sân trường không có mục đích gì cả, chân giẫm lên lá rụng, anh ra dấu cho người yêu: “Hôm đó anh đánh nhau một trận với Ngô Dung ở đây.”
“Khi đó đỡ một cú của y thì anh bỗng hiểu y là tên lưu manh anh vẫn luôn tìm kiếm. Thật ra năm ngoái vào buổi tối giúp Phan Vũ ở ruộng ngô, anh với y cũng từng đánh nhau, anh biết bả vai y có vấn đề, không được nhanh nhẹn lắm. Lúc ấy không ngờ lại là phần tử trí thức cao cấp này.”
“Khi đó anh tìm từng người trong thôn, cùng bọn họ tắm rửa, kề vai sát cánh.”
Triệu Lan Hương yên lặng nghe xong, nói: “Cũng có thể y đã rất cẩn thận, không tìm đến những học sinh của mình mà tìm người khác…”
Cô thở dài một hơi, hai người đều hiểu rằng như vậy thì chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Bọn họ đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm trưa, giữa trưa thì nghỉ chân ở chỗ Lý Trung, đợi đến tối thì trở lại thôn Hà Tử. Cố Công không ở chuồng bò, Hồ Tiên Tri ngồi xổm một bình ở bên cạnh bếp lò, im lặng nấu cháo cho hai người ăn.
Khoai lang chôn trong đống than, toả hương thơm mê người.
Ánh mắt anh ta vừa âm u lại vừa lạc lõng, chỗ râu trên má rối tung như một túm cỏ dại, vừa chật lật lại lôi thôi như thể đã mấy ngày không xử lý.
Hạ Tùng Bách chào hỏi một tiếng với anh ta.
“Thầy Cố chưa về sao?”
Hồ Tiên Tri ừ một tiếng chẳng để làm gì, ánh mắt anh ta đờ đẫn. Anh ta dùng thìa múc một bát cháo rồi nói: “Ông ấy đi tìm khoản tiền công trình rồi.”
“Sao có thể tìm được chứ…” Anh ta thở dài một hơi.
“Hơn mấy ngàn tệ nếu như đã có lòng muốn giấu thì chẳng lẽ không giấu được sao?”
Hạ Tùng Bách gật đầu: “Đúng vậy, sư đệ kia của anh chắc hẳn muốn đào xuyên đến tâm trái đất mất, sợ là thầy Cố tìm cả đời cũng không thấy được. Y thông minh thật đấy, không biết làm cách nào mà chỉ một khoảng thời gian đã bốc hơi sạch sẽ không còn một mảnh, đúng là khiến người ta phải phục.”
Hồ Tiên Tri nghe thế thì tay đang khuấy thìa bỗng cứng đờ.
Trong đầu anh ta chợt nảy ra ý tưởng, nói một cách không chắc chắn lắm: “Nghe anh nói vậy thì dường như tôi đã đoán được suy nghĩ của cậu ta rồi.”
Nói rồi Hồ Tiên Tri cẩn thận dời chiếc bếp lò, lại di chuyển tài sản của mình và Cố Công. Anh ta nhìn trái nhìn phải rồi nhấc xẻng lên đào tại chỗ.
Triệu Lan Hương bị động tác này của anh ta làm cho chú ý.
Hồ Tiên Tri đào ở đây một chút, kia một chút, đào được khoảng nửa mét thì một chiếc hòm màu đen đột ngột xuất hiện trước mắt mọi người.
Ánh mắt của Triệu Lan Hương và Hạ Tùng Bách không khỏi ngạc nhiên, bọn họ bước đến gần.
Hồ Tiên Tri nói: “Khó trách trước đây cậu ta thường lui đến đây, hẳn là cái hộp này đã được chôn từ trước khi thầy Cố vào chuồng bò ở rồi.”
Hạ Tùng Bách bất giác dùng tảng đá phá mở hòm ra, tay vừa hạ xuống đã mở được hòm.
Một mùi nấm mốc, ẩm ướt truyền đến, đồ vật được người ta dùng giấy dai [1] che đậy nằm nghiêm chỉnh trước mắt mọi người, ba người họ không hẹn mà cùng mở tấm giấy dai ra, mở đến cuối cùng, đập vào mắt là những tờ đại đoàn kết màu đỏ xám. Từng tờ từng tờ xếp thành một xấp, cực kỳ đồ sộ. Còn nhiều hơn so với hầm ở nhà Lý Trung.
[1] giấy gói hàng loại dày
Triệu Lan Hương sững sờ hồi lâu, hơi nhíu lông mày nói: “Trước đây tôi không thấy Ngô Dung có gì lợi hại nhưng bây giờ thì đã thay đổi cái nhìn về y rồi.”
“Có gan giấu tiền ở đây, tôi phải phục đầu óc của y luôn.”
Khoản tiền công trình bị mất được phát hiện ở chuồng bò, vậy thì sẽ tính lên đầu ai đây?
Hạ Tùng Bách cũng nghĩ đến chuyện này.
Hồ Tiên Tri cũng đồng thời nghĩ đến đây.
Hồ Tiên Tri nghĩ một lát rồi nói: “Nếu là nửa tháng trước tôi đào được tiền ở đây thì phỏng chừng sẽ tin ngay là do thầy Cố làm ra chuyện này. Tuy nhiên hiện tại thì…”
Anh ta chỉ vào ổ khoá bị Hạ Tùng Bách đập nát nói: “Đây là ổ khoá mà khi tôi với cậu ta đến thành phố S làm việc, cậu ta dùng khoản tiền lương đầu tiên để mua, là do thành phố S tạo ra…”
“Nếu đi điều tra ở cửa hàng bách hoá thì chắc có thể tìm được bản ghi chép, cả cái hòm này cũng là của cậu ta.”
Hồ Tiên Tri đếm thì phát hiện trong số tiền này còn thiếu hơn một nghìn tệ.