Mục lục
Bạch Phú Mỹ Những Năm 70
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc đi đến chuồng bò, Triệu Lan Hương nhìn thất Cố Hoài Cẩn đang ôm con gà mái, cẩn thận vuốt lông cho nó.

“Khá lắm, thật lợi hại, lại rơi thêm hai quả trứng.”

Cố Hoài Cẩn cực kỳ yêu thích con gà mái này, có nó, mấy ngày nay Cố Hoài Cẩn có thể thưởng thức được mấy kiểu chế biến từ trứng. Chưng, xào, nấu, ăn đến ông cũng tăng cân rồi.

Một trăm đồng tiền cơm này, chi ra cũng rất đáng giá.

Sinh viên Triệu là một cô gái xinh đẹp lại thiện lương, bằng không cũng sẽ không bỏ thời gian để làm cho ông ăn những món ngon như vậy.

Mỗi ngày đến giờ cơm trưa, Cố Hoài Cẩn đều phấn chấn tinh thần, giống như mọi khó khăn, cực khổ của một ngày đều tan biến đi.

Cố Hoài Cẩn nhặt lấy trứng gà, nhìn thấy Triệu Lan Hương đi ngang qua.

“Cô chưa ngủ sao?”

Triệu Lan Hương không nói gì, nhìn khắp nơi.

Cố Hoài Cẩn lại nói: “Đêm nay cô làm món gì vậy, thật thơm.”

“Cô nấu cơm thơm như vậy, sau phòng ngửi thấy mùi cũng chảy đầy nước miếng, thật không phúc hậu.”

Triệu Lan Hương đi đến phòng bếp, múc thịt ếch còn nóng ở trong nồi ra bát mang ra cho Cố Hoài Cẩn ăn.

Cô thừa dịp bóng tối hỏi: “Hồ Tiên Tri đi đâu rồi?”

Cố Hoài Cẩn nói: “Nó còn có thể đi chỗ nào, còn không phải là đi tìm Ngô Dung.”

Người ở thôn Hà Tử đối xử với Hồ Tiên Tri cũng không mấy thân thiện. Hồ Tiên Tri từ một kỹ sư tiền đồ vô lượng, giờ lại trở thành phần tử cải tạo, bị rất nhiều người khinh bỉ, chỉ có đàn em Ngô Dung của ông ta là còn đối xử với ông ta giống như trước đây. Hồ Tiên Tri thường xuyên chạy đến bên kia.

Triệu Lan Hương nga một tiếng, yên lặng đổ bát thịt vào chiếc bát mẻ của Cố Hoài Cẩn.

Cố Hoài Cẩn vô cùng vui vẻ, ngày thường ông chỉ có một bữa ăn trưa, cơm chiều chỉ có rau dại nấu cùng cháo khoai lang đỏ.

Gió thường xuyên thổi mùi thơm từ phòng bếp Hạ gia đến chuồng bò. Tối nay mùi thơm cũng không giống ngày thường, làm cho Cố Hoài Cẩn thèm đến mức không ngừng nuốt nước miếng, càng cảm thấy bản thân nghèo túng đến chó cũng không bằng.

Vì cái gì, chuồng bò nhà địa chủ lại xây đúng hướng gió của phòng bếp, loại thiết kế này khiến Cố Hoài Cẩn vô cùng tức giận.

Triệu Lan Hương thấy ông không ăn, ho khan một tiếng: “ Ông ăn đi, tôi có việc muốn nhờ.”

“Ông ăn thì tôi mới có thể mở miệng nhờ vả.”

Cố Hoài Cẩn lúc này mới vui sướng mà ăn, thịt trong chén cũng không nhiều lắm, nhưng canh nóng, hương vị lại ngon, khiến cho những món ăn ông đã ăn bấy lâu nay: đậu que, dưa chuột, khoai lang, măng tây, không được ngon bằng. Thịt hầm mềm, cực kỳ ngon miệng. Vị cay rất sảng khoái, nước súp đậm đà tươi ngon, thỉnh thoảng còn có miếng thịt ếch, càng thêm trân quý.

Ăn ngon đến mức khiến người ta muốn nuốt cả lưỡi.

Cố Hoài Cẩn ăn sạch bát cơm, hòa ái hỏi: “Có chuyện gì tôi có thể làm được cho cô?”

Cố Hoài Cẩn rất là buồn bực, ông ta hiện tại chỉ là một ông già nghèo túng, không làm liên lụy người khác đã là không tồi rồi, làm sao còn có thể giúp đỡ người khác! Tuy nhiên, Triệu Lan Hương khó có dịp xin giúp đỡ, ông cũng muốn tận lực giúp cô giải quyết vấn đề.”

Cố Hoài Cẩn cứ nghĩ Triệu Lan Hương sẽ hỏi dự án ruộng bậc thang, không nghĩ tới cô lại lấy một bức thư từ trong ngực ra.

Đây là lá thư Tưởng Kiến Quân viết.

Triệu Lan Hương nói: “Người này hẳn là đang làm việc cùng một chỗ với con trai ông.”

“Anh ta viết cho tôi rất nhiều thư, nhà anh ta lại có quyền thế....Ông cũng biết, tôi và Bách ca đang yêu đương.” Triệu Lan Hương nói tới đây, cố ý dừng lại.

Cố Hoài Cẩn nhìn thoáng qua bức thư, gương mặt mo của ông lập tức đỏ lên.

Ông căm giận nói: “Sao, cậu ta muốn dây dưa với cô?”

Triệu Lan Hương nói: “Tôi nghe anh ta nói qua, Cố Thạc Minh lãnh đạo trực tiếp của anh ta...”

Giọng của Triệu Lan Hương càng nói càng nhỏ, cơ hồ không nghe rõ, Cố Hoài Cẩn ở rất gần mới có thể nghe được.

Cô chỉ nói với Cố Hoài Cẩn như vậy.

Cố Hoài Cẩn nghe xong lời thỉnh cầu của Triệu Lan Hương, tức khắc nhảy dựng lên, căm giận nói: “Chuyện này thì có đáng gì!”

“Tôi sẽ viết thư cho con trai tôi, bảo nó trừng trị thằng nhóc kia!”

Triệu Lan Hương có chút dở khóc dở cười, ho nhẹ một tiếng: “Cũng không cần nghiêm trọng như vậy, tôi chỉ muốn Cố trường quan ra mặt, viết cho tôi một bức thư giới thiệu là được rồi.”

Cố Hoài Cẩn dựa theo lời Triệu Lan Hương nói, viết cho con trai lớn trong nhà một bức thư giới thiệu, để cậu ta tự mình đi tiếp đãi Triệu Lan Hương.

Cố Hoài Cẩn viết thư xong, nhìn Triệu Lan Hương cầm bức thư ông viết, trên mặt là nụ cười tươi phát ra nội tâm, trong lòng Cố Hoài Cẩn cũng cảm thấy vui sướng theo.

Rốt cuộc ông cũng có chút tác dụng, trả nợ một chút ân tình bằng sự nỗ lực của mình.

Cố Hoài Cẩn phất phất tay, hong khô lá thư: “Đồng chí Triệu cùng Hạ Nhị nói chuyện yêu đương cũng không phải là việc dễ dàng.”

“Theo như tôi quan sát, thì sau này sẽ còn rất nhiều gian nan đang chờ đợi.”

“Ở góc độ phụ huynh, tôi cũng không quá xem trọng mối quan hệ của hai người. Bất quá tiểu tử nghèo kia là ân nhân của tôi, tôi cũng mong cho nó được tốt hơn....”

Cố Hoài Cẩn sung sướng mà ngâm thơ.

“Thứ nhất không nhìn thấy, sẽ không thấy choáng ngợp; thứ hai là không quen, sẽ không lưu luyến.”

Đôi mắt Triệu Lan Hương giật giật, cô chậm rãi nói: “Trốn tránh cũng vô dụng, phải tự tin giành lấy, chứ không phải đợi người khác cho.”

“Được rồi, đêm hôm khuya khoắt đừng có ngâm thơ nữa, cẩn thận bị người ta nghe được sẽ bị đánh cho một trận đấy.”

Cố Hoài Cẩn chỉ đọc hai câu thơ này xong, lập tức ngã đầu trên cỏ ngủ.

Triệu Lan Hương sờ sờ bức thư còn chưa khô mực trong tay, bước chân thoải mái về phòng.

Theo ánh đèn, bàn chân cô dẫm lên bàn đạp máy may, máy một đường chỉnh tề, một cái sơmi dài tay của nam đã nằm ở trên tay cô.

Ánh trăng trong trẻo rải rác trên đống cỏ khô trong chuồng bò và cả trong sân của nhà họ Lý.

Hạ Tùng Diệp múc nước, rửa sạch son phấn trên mặt, lại đi đun nước nóng để lau mình cho Lý Đại Lực.

Làn da ngăm đen của Lý Đại Lực lập tức đỏ bừng, anh ta tuy rằng không uống rượu nhưng mặt còn đỏ hơn cả uống rượu.

Ngọn đèn dầu mờ ảo đã có gắng hết sức hút loại dầu hỏa kém chất lượng để thắp sáng, bấc đèn thường thường sẽ phát ra tiếng “nổ” yếu ớt. Hạ Tùng Diệp khều khều bấc đèn, chị nghe bà nội nói trong đêm tân hôn không được để ngọn nến tắt. Bọn họ không có tiền mua nên chỉ có thể đốt đèn.

Tim Lý Đại Lực đập rất nhanh, ngực có cảm giác nóng lên, phảng phất như có thể nghe được âm thanh lưu động của máu.

Hạ Tùng Diệp còn đang lau tóc, thấy Lý Đại Lực bất động, thì nghi ngờ nghiêng đầu nhìn anh ta một cái: “Sao vậy, không ngủ à?”

“Lau mình, mau ngủ.”

Lý Đại Lực từ ngực phát ra một chút hờn dỗi, thành thành thật thật lau chùi bản thân.

Lý Đại Lực vuốt ve đôi chân tê liệt chưa có cảm giác của mình, tức giận áp xuống hỏa khí thuộc về đàn ông của mình.

Đôi chân này trước kia rất mạnh mẽ, tráng kiện, hiện giờ trở nên xấu xí, xấu hổ, có khả năng cả đời này sẽ không khỏi được, Lý Đại Lực không có mặt mũi mà làm loại sự tình kia.

Hạ Tùng Diệp thấy ảnh mắt nản lòng và ghét bỏ của chồng, chị đi tới ngồi xổm xuống nhặt khăn lau lên, coi Lý Đại Lực giống như ván giặt mà xoa xoa.

“Sẽ tốt, không phải sợ.”

Lý Đại Lực kêu oai oái, vợ anh ta trông thì gầy nhưng bàn tay lại không hề nhỏ, ngón tay kia chỉ sượt qua ngực anh ta một cái mà khiến Lý Đại Lực run run, phát ngứa.

Lý Đại Lực bắt được khối thịt nở nang duy nhất trên người vợ, nói: “Đừng lau, lãng phí thời gian.”

Hạ Tùng Diệp xấu hổ và giận dữ, hoảng sợ mà dùng ánh mắt đen láy trừng mắt nhìn chồng.

........

Ngày hôm sau, lúc Hạ Tùng Bách tỉnh dậy phát hiện cửa sổ đã tràn ngập ánh nắng.

Anh xoa xoa cái đầu đau nhức, tức giận mà gõ gõ vài cái.

Ngủ quên.

Triệu Lan Hương nghe thấy thanh âm liền đến xem, cô cười thầm mà gọi Hạ Tùng Bách rời giường: “Nhanh ăn cơm đi.”

“Đợi lát nữa còn phải lên núi làm việc.”

Nói xong, Triệu Lan Hương thuận tay đưa đồ vật trong tay cho anh. Hạ Tùng Bách nhìn qua, xoa xoa ánh mắt nhập nhèm buồn ngủ.

“Đây là....cái gì?”

Hạ Tùng Bách có chút sững sờ hỏi.

“Quần áo, anh còn chưa tỉnh ngủ sao?” Triệu Lan Hương mỉm cười, thúc giục anh đi thử quần áo.

“Thay đi, nhìn xem có thích hợp hay không.”

Triệu Lan Hương trước nay đều không dùng thước đo dáng người Hạ Tùng Bách, nhưng cô rất có tự tin.

Ngồi phía sau xe Hạ Tùng Bách vài lần, cô nhắm mắt cũng có thể đo ra kích cỡ của anh.

“Không phải....Ý anh là, sao lại may cho anh?”

Hạ Tùng Bách bị một bộ quần áo này làm cho không thể hiểu được, nhưng đồng thời trái tim cảm thấy rất ấm áp.

“Đây là lý do dạo này em bận rộn sao?Anh, anh còn tưởng là em may quần áo cho em trai em...”

Triệu Lan Hương nói: “Đều có, bất quá anh sẽ không ghen tị với một đứa nhỏ đi.”

Hạ Tùng Bách nhanh chân bỏ chạy đi thay đồ, mặc quần áo mới mà người yêu may cho.

“Đẹp, tay nghề của em thật giỏi!”

“Bao nhiêu tiền cũng không mua được!”

Tuy nhiên sau một lúc vui sướng vì được mặc quần áo mới, nhưng Hạ Tùng Bách lại cởi xuống, anh cực kỳ yêu quý mà gấp gọn để ở đầu giường.

Anh nói: “Quá mới, anh sẽ mặc ở nhà, khi nào mặc rách rồi sẽ mặc ra ngoài.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK