Không lâu sau anh liền nếm trải cảm giác hầu hạ phụ nữ mang thai khó khăn thế nào. Giai đoạn đầu mang thai, Triệu Lan Hương nôn mửa rất nghiêm trọng, ngửi thấy chút mùi thịt mỡ là không ăn được cơm, trước kia thích ăn cá sau lại sợ mùi tanh. Năm tháng sau cô lại buồn nôn. Có khi uống nước cũng nôn, đang nói chuyện đột nhiên tìm ống nhổ ói ra.
Hạ Tùng Bách nhìn dáng vẻ như bị tra tấn của vợ mà lòng quặn đau, áy náy hỏi: “Trước đây anh không có nhà, em cũng như vậy sao?
Triệu Lan Hương ghét bỏ thay quần áo, chật vật súc miệng: “Không, lúc trước con ngoan lắm, chắc là gặp ba liền trở nên yếu đuối”. Nào ngờ đây chỉ là sự khởi đầu, Triệu Lan Hương dần trở nên rất dễ bị nôn mửa, không ăn nổi cơm, nhạt mồm nhạt miệng, không chua không vui, không cay không thích. Để phù hợp với khẩu vị của cô, mỗi ngày Hạ Tùng Bách đều phải làm các món ăn riêng cho bà bầu, nếu ăn theo mọi người thì cô lại nôn mửa dữ dội.
Cho dù là Đường Đường bé bỏng nhưng ầm ĩ như vậy cũng khiến Hạ Tùng Bách tức giận. Anh ngồi xổm xuống thương lượng với con trong bụng: “Con đừng hành hạ mẹ nữa được không, ngoan ngoãn một chút, sau khi ra ngoài ba sẽ cho ăn kẹo”.
Triệu Lan Hương nghe lời nói trẻ con của anh thì nhịn không được bật cười. Cô nói: Chờ một thời gian nữa đi kiểm tra lại, nôn mửa khó chịu quá”. Đang nói cô bỗng nhiên đỡ thắt lưng “ai” một tiếng, bụng bị Đường Đường đá một cái thật mạnh, dường như làn váy mỏng cũng nhô lên.
Hạ Tùng Bách nhẹ nhàng vỗ về, chăm chú nhìn bụng vợ thật lâu căm tức nói: “Đây nhất định là một đứa trẻ nghịch ngợm”.
Thời gian khó khăn cũng chầm chậm trôi đến cuối hè. Tháng 7 thời tiết trở nên mát mẻ. Một đêm, đã đến giờ đi ngủ mà Triệu Lan Hương vẫn trằn trọc không ngủ được. Hạ Tùng Bách hỏi cô: “Có chuyện gì vậy em?”
Triệu Lan Hương có chút khó xử lại thèm thuồng nói: “Em muốn ăn ô mai tía tô [1]…”
[1] mận được gói bằng lá tía tô, cho thêm tiêu mật hoặc đường nâu làm thành ô mai
Hạ Tùng Bách bật đèn lên thấy mặt Triệu Lan Hương đã nghẹn đỏ lên nhưng đôi mắt thì sáng rỡ, long lanh ngấn nước đang mở to khiến người ta khó mà thờ ơ được. Anh thở dài, cam chịu hỏi: “ô mai tía tô là cái gì?”.
Triệu Lan Hương mờ mịt lắc đầu: “Em cũng chưa ăn bao giờ”. Thứ này là cô tình cờ nghe thấy một phụ nữ mang thai nói. Đó là một loại mận có vị chua chua ngọt ngọt, nấu một lần có thể ăn nhiều bữa. Trong thực tế mận nào cũng giống như cô miêu tả cả, nếu không phải nhìn khuôn mặt đầy chân thành của cô anh còn nghĩ cô cố tình gây sự. Nhìn đôi mắt đầy khao khát, anh đành nín nhịn, khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của cô nói: “Em chờ nhé, anh sẽ đi hỏi bà nội”.
Vì mang thai đứa trẻ này mà thời gian này cô nôn mửa suốt, vất vả đến gầy cả người, khó khăn lắm mới thấy thèm ăn sao Hạ Tùng Bách có thể làm ngơ.
May thay bà cụ còn chưa ngủ, đang nằm đọc sách và nghe radio. Hạ Tùng Bách hỏi ngay: “Lan Hương muốn ăn ô mai tía tô, con muốn làm cho cô ấy một chút. Bà có biết nó là cái gì không?” Bà bỏ cặp kính cũ ra, trầm ngâm suy nghĩ thật lâu rồi bảo: “Đây có thể là một loại ô mai làm từ thanh mai được gói bằng lá tía tô, chua chua ngọt ngọt, hương vị độc đáo. Người mang thai ăn vào quả thực dễ chịu hơn. Để bà xem xem…”
Bà Lý suy nghĩ hồi lâu, nhấc bút lên viết một công thức sơ lược. Trước kia bà cũng là tiểu thư khuê tú, mười ngón tay không dính nước nhưng trước khi lấy chồng cũng đã thưởng thức qua thứ này nên làm một chút thì cũng không khó.
Hạ Tùng Bách nhìn từng chữ bà viết ra cách làm, trong lòng hồi hộp, xem xong thì lập tức ghi nhớ trong đầu. Anh hận không thể phi ngựa đi hái quả mơ, làm ô mai tía tô cho vợ ăn. Anh chào bà nội, lý trí bảo đi ngủ mà tâm can thì nôn nóng bèn chạy ra ngoài tìm chỗ người ta trồng mơ, mạo hiểm bị chó nhà người ta rượt đuổi thành công hái một túi mơ trở về.
Hạ Tùng Bách dùng bàn chải, muối thô rửa sạch từng quả, dựa theo công thức bà nội cho từng bước chà xát mơ, rửa sạch tía tô, vắt kiệt, vắt ráo nước để mai sẽ mang ra ngoài phơi nắng cả ngày. Anh làm xong xuôi mới thỏa mãn nhặt mấy trái đã rửa sạch mang về dỗ vợ.
Triệu Lan Hương chờ mãi đến nửa đêm vẫn không thấy anh quay về, cô vừa thiếp đi thì nghe thấy tiếng chân vang lên ngoài cửa. Người đàn ông đưa mấy quả trái cây đã rửa sạch đến trước mặt cô: “Em ăn đi, không có ô mai tía tô, chỉ có quả mơ tươi này thôi”.
Triệu Lan Hương ngồi dậy, mặc dù trong lòng đầy khao khát như có hàng ngàn móng vuốt đang cào, nhưng cô vẫn cầm quả mơ lên bắt đầu.
Quả mơ vừa vào miệng liền sinh ra nước miếng, cô không thấy chua ê răng chút nào, bèn ăn liền năm quả.
Sáng sớm hôm sau, khi Hạ Tùng Bách rời giường bà nội liền đến tìm anh: “Bách ca nhi, ô mai tía tô này con làm chưa được rồi, phải ướp bốn tháng sau mới ăn được”. Hạ Tùng Bách vừa mang mơ ra phơi nắng, nghe bà nói vậy nghệt mặt ra. Im lặng một hồi anh nói: “Không sao, con không làm được thì sẽ mua”.
Anh ăn sáng và im hơi lặng tiếng ra khỏi nhà. Anh hỏi thăm mọi người từ nhà này sang nhà khác, hỏi liên tục trong nhiều ngày, chạy đến hỏng cả giày. Một ngày nọ, anh từ một ngôi làng không rõ ở xa mang về một hộp mận đen thùi lùi. Anh mở nắp, đưa đến trước mặt vợ mỉm cười trìu mến nói: “Em ăn thử đi, có đúng là hương vị em muốn ăn không ?”.