Trong miệng Hạ Tùng Bách là bánh bao thủy tinh được chiên phần đế giòn, phần trên mềm, lớp da mỏng, bên trong được bọc nhân thịt và nước sốt, nước dùng được hầm từ xương rất thơm ngon đậm đà. Hạ Tùng Bách đã ăn hết bốn cái những vẫn chưa đã thèm.
Hạ Tùng Bách ăn xong bốn cái lại mở miệng ra, nhưng lại hút vào một ngụm khí lạnh.
“Không còn à?”
Triệu Lan Hương thật lâu mới phản ứng, đây là Hạ Tùng Bách đang nịnh cô. Cô cúi đầu nhìn hai cái bánh bao nhân thịt còn sót lại trong lồng ngực, rõ ràng mấy cái vừa rồi Hạ Tùng Bách ăn toàn là nhân rau hẹ, làm sao lại có vị thịt.
Triệu Lan Hương bị câu nói muộn tao của Hạ Tùng Bách làm cho trái tim đột nhiên nóng lên.
Triệu Lan Hương nắm chặt sườn eo gầy nhưng rắn chắc của Hạ Tùng Bách, yên lặng cúi đầu đem đút chiếc bánh bao cho anh ăn nốt.
“Bây giờ mới ngọt.”
Hạ Tùng Bách ngậm bánh bao nhân bắp, lười nhát hơi hơi híp mắt.
“Tất cả đều ngọt!”
Quãng đường đi dài, Triệu Lan Hương vẫn không nói lời nào, Hạ Tùng Bách thì cả một đường lải nhải không ngừng:
“Đại Nữu, hát một bài đi?”
“Vì sao gọi em là Đại Nữu, anh không có chị gái sao?”
Triệu Lan Hương véo anh một cái, mắng: “Anh cẩn thận lái xe đi, nghĩ nhiều như vậy làm gì?”
Đại Nữu là cách Tiểu Hổ Tử gọi cô, Triệu Lan Hương xác thật không có chị gái.
Ông của Triệu Lan Hương - Triệu Hùng có ba người con trai, Triệu Vĩnh Khánh xếp thứ hai, bên trên còn có hai anh trai, bác của Triệu Lan Hương có sinh một người con gái, nhưng người này nhỏ hơn Triệu Lan Hương một tuổi.
Triệu Lan Hương nghe thấy Hạ Tùng Bách dùng nhũ danh này gọi cô, cũng không cảm thấy kỳ quái. Cô thường thường để thư trong nhà gửi ở trên bàn, ba mẹ gửi thư đến câu đầu tiên đều gọi Đại Nữu.
Cô hỏi: “Anh đọc trộm thư của em?”
“Không có” Hạ Tùng Bách nhanh chóng trả lời.
Anh chỉ là tùy tiện liếc qua một cái, nhìn thấy cách gọi cô.
Cô gái này thật sự không thèm chú ý, đặt những bức thư này dưới mí mắt của anh, đây là anh xem một cách quang minh chính đại đó.
Tuy nhiên nói thật ra, Hạ Tùng Bách đối với người nhà của cô vẫn là có chút tò mò. Người nhà anh, cô đều rất quen thuộc, nhưng anh lại không biết trong nhà cô có mấy người, tên họ là gì cũng không biết.
Hạ Tùng Bách cà lơ cà phất nói: “Đại Nữu, em không muốn hát sao?”
Triệu Lan Hương véo anh một cái, không chịu nổi anh mè nheo, liều cúi đầu gân cổ lên hát.
Thanh âm của cô rất mềm mại, không giống như giọng nói trong trẻo hằng ngày, buổi sáng sớm còn có chút khàn khàn, kỳ lạ mà có chút gì đó lười biếng.
“Ánh trăng xinh đẹp như vậy, ánh trăng không phải anh.
Chiếu vào bên cạnh em, không có tình ý của anh.”
Triệu Lan Hương chậm rãi hát, bài hát vài thập niên trước cô cũng không nhớ rõ lắm, chỗ nào không nhớ rõ sẽ hừ hừ lướt qua, chỉ có vài câu đặc biệt nhớ rõ ràng.
“Thời gian vừa đi không hề trở lại, lưu lại hồi ức vô hạn.
Ai biết ai biết tối nay anh ở nơi nào, ai biết tối nay em ở đâu.”
Một đường băng qua giá lạnh trên núi, những cây cối bên đường đều rụng lá, duy chỉ có những cây tùng bách mọc trên vách đá vẫn xanh tươi như cũ. Giọng điệu nhàn nhạt mang theo ưu thương nhàn nhạt.
“Nhìn thấy mặt trăng làm em nhớ đến tình cảm của anh.”
Hạ Tùng Bách nghe cô hát xong thì nói: “Những bài hát trong thành phố đều thân mật như vậy sao?”
Triệu Lan Hương không phục nói: “Sơn ca của các anh ở bên này...cái gì mà anh trai tốt, em gái tốt, còn rất nồng nhiệt .”
Hạ Tùng Bách nghe vậy, cúi đầu cười.
Triệu Lan Hương lại nói: “Anh cũng tới hát một bài anh trai tốt, em gái tốt cho em nghe một chút?”
“Không hát, anh hát không hay.”
Hạ Tùng Bách nói xong, càng ra sức đạp xe, gió thổi qua mái đầu ngắn của anh, lướt qua cái gáy màu lúa mạch, thổi vào trong cổ anh.
Mái tóc được tết của Triệu Lan Hương cũng bị gió lớn thổi tung bay, cô che lại mái tóc, mặt dán sát vào tấm lưng ấm áp của anh, nhịn không được cười to.
Người đàn ông thẹn thùng muộn tao này.
..........
Đạp xe rất lâu, bọn họ mới đến trại lợn, trại lợn mới này so với trại cũ càng thụt sâu vào trong núi hơn, đi đến đây mất rất nhiều thời gian. Trách không được trong khoảng thời gian này vẫn luôn không thấy bóng dáng của anh. Nếu đến đây một chuyến mà mất nhiều thời gian như vậy, cô cũng sẽ không muốn tùy tùy tiện tiện về nhà.
Lúc này cũng là lúc công việc nhà nông nhàn hạ nhất, ở đại đội cũng không có nhiều việc lắm, nên anh cũng nhàn hạ, bằng không nếu một ngày chạy hai nơi, không chừng đã mệt chết anh.
Hạ Tùng Bách mang theo cô bò lên trên núi, trên sườn núi là tầng tầng lớp lớp cánh rừng, thấp thoáng có thể nhìn thấy nhà ngói, bên trong tràn ra mùi phân lợn nồng nặc.
Còn chưa có tới gần, Triệu Lan Hương đã ngửi thấy một hương vị khó nói lên lời.
Nuôi lợn quả thực là rất thối, khó trách trên người anh có thể có cái mùi này. Quả nhiên công việc của anh không ngoài dự đoán của cô. Trại chăn nuôi lợn và lò mổ lợn lúc trước anh ấy làm việc đã không còn. Trong thời gian ngắn, anh đã kiếm về một khoản tiền khổng lồ, trừ bỏ việc anh muốn mở lại trại lợn, thì cô không nghĩ ra công việc khác.
Triệu Lan Hương đi vào trại lợn, đếm thoáng qua, có không dưới một trăm con lợn, con nào con nấy béo trắng, hoàn toàn là lợn sữa. Bất quá cũng có một những con lợn lớn hơn một chút, nhưng không có con nào nhìn vào mà có thể bán được cả. Trong thời gian ngắn, trại lợn này sẽ không có thu nhập.
Cô không khỏi liếc mắt nhìn, lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Mấy người Cẩu Thặng và Ngưu Đản thấy Hạ Tùng Bách mang theo người đến đây thì không khỏi đi tới nhìn.
Hạ Tùng Bách giới thiệu bọn họ với nhau, anh chỉ vào Triệu Lan Hương nói: “Đây là người yêu của tôi, là người một nhà.”
“Yên tâm.”
Cẩu Thặng nhìn Triệu Lan Hương, xem xét vài cái: “Về sau tốt nhất đừng đưa người tới đây nữa, làm tôi khẩn trương muốn chết.”
Ngưu Đản nói: “Chào chị dâu.”
Cẩu Thẳng sau khi oán giận một câu, cũng nhanh chóng chào Triệu Lan Hương một tiếng.
Ngưu Đản ho khan một tiếng, nói: “Chúng tôi là lần đầu làm công việc này, Cẩu Thặng lo lắng đến nửa đêm cũng không ngủ được, luôn chạy tới nơi này.”
Hạ Tùng Bách đi về phía chuồng lợn, đứng ở cửa chồng lợn sờ sờ lợn con, kiểm tra từng con một.
Anh nhỏ giọng nói với Triệu Lan Hương: “Hai người bọn họ là bạn từ nhỏ của anh, vì nuôi lợn mà nhà cũng không dám về, ở luôn trong núi này.”
Triệu Lan Hương nghe vậy, không khỏi giật mình.
Hạ Tùng Bách giải thích nói: “Vì an toàn, Cẩu Thặng mới nói những lời kia.”
“Trại lợn này của anh sẽ không giống như trại lợn trước đây, dễ dàng bị đóng cửa.”
Triệu Lan Hương nhìn bộ dáng kiên định và kiêu ngạo của anh, nhịn không được cười.
“Đúng, nó sẽ ngày càng tốt hơn.”
“Mọi người chú ý an toàn là rất tốt, em trước đây vẫn luôn lo lắng, chính mắt nhìn thấy mới có thể yên tâm.”
Nói xong, cô và Hạ Tùng Bách đi ra bên ngoài trại lợn, đứng ở trên sườn núi ngắm nhìn chân núi trụi lủi.
Địa điểm này chọn rất tốt, đứng ở chỗ này có thể nhìn xuống dưới, ai tới là có thể biết luôn. Nếu như có kính viễn vọng, vậy càng tốt, nhìn càng rõ ràng hơn.
Triệu Lan Hương nghĩ nghĩ nói: “Anh biết chăn nuôi lợn như thế nào sao?”
Hạ Tùng Bách gật đầu: “Trại nuôi lợn trước đây cũng có người chăn nuôi, anh giữ lại hai người.”
Triệu Lan Hương nói: “Em cũng biết những người nông dân đều biết cách chăm sóc lợn, nhưng một vài con và trăm con sẽ không giống nhau.”
Nếu thức ăn chăn nuôi tốt, nuôi theo kiểu khoa học, theo lý ba tháng sẽ có thể bán được, không thành vấn đề. Tuy nhiên, trên thực tế phải mất đến ba, bốn tháng mới xuất được một lứa. Nhưng từ khi cô xuống nông thôn ở, phát hiện ở đây một năm mới xuất được một lứa, nuôi từ đầu năm đến tận cuối năm, nuôi đến toàn thân đều béo tốt, một con phải gần hai trăm cân.
Nếu mở trại lợn, một năm mới cho ra một lứa thì sẽ lỗ vốn chết.
Hạ Tùng Bách nghe xong lời Triệu Lan Hương nói, ánh mắt không khỏi tối lại.
“Nghe em nói thì có cách khác, chỉ dạy cho anh đi.”
Triệu Lan Hương vội vàng xua tay: “Nói cái gì mà chỉ giáo.”
Cô kề vai cùng Hạ Tùng Bách bước chậm ở trong rừng, cô vừa đi vừa nói chuyện: “Trước kia ở trường học em nghe giáo sư nói, làm chuyện gì cũng cần chú ý phương pháp, Marx cũng chủ trương phương pháp luận. Không phải bên cạnh đại đội trưởng đội hai thường xuyên có sách phổ cập khoa học trong nông nghiệp sao, dùng biện pháp khoa học để làm ruộng?”
“Nuôi lợn cũng như vậy, muốn nuôi lợn theo phương pháp khoa học, không thể nuôi lung tung được, em sẽ đi tìm sách cho anh, anh....muốn xem không?”
Hạ Tùng Bách nghe vậy, khuông mặt trầm tư cũng giãn ra, đuôi lông mày hơi nhếch lên, đôi mắt sáng ngời.
Anh liên tục gật đầu: “Muốn xem, muốn xem.”
Hạ Tùng Bách không thể không tán dương và khâm phục người con gái này, có gan có mưu, tầm mắt cũng rộng lớn, giống bà nội của anh.
Hạ Tùng Bách từ đáy lòng cảm thấy rất tự hào vì có thể có được một người yêu tốt đến như vậy, anh và cô không giống nhau.
Anh chăm chú nghe cô nói. Thậm chí gấp không chờ nổi mà muốn tìm sách dạy nuôi lợn.
Hạ Tùng Bách biết đọc chữ, tất cả là do bà nội dạy, không phải dạy theo sách giáo khoa tiêu chuẩn, mà là bà nội nhớ đến cái gì sẽ dạy cho anh cái đó.
Hạ Tùng Bách mang cảm giác rất phức tạp về sách. Sách vừa xa lạ vừa vô dụng đối với một người nông dân, nhưng anh lại là con cháu của phần tử trí thức, niềm khát khao tri thức của tổ tiên đã ăn sâu vào máu của anh. Anh nghĩ rằng anh nên là một phần tử trí thức, nhưng thực tế anh chỉ là một người nông dân bình thường.
Hạ Tùng Bách siết chặt những ngón tay hơi lạnh của Triệu Lan Hương , giọng nói ấm áp: “Anh sẽ nhờ Lý Trung tìm cho, em có để ý không?”
Triệu Lan Hương nhìn bộ dáng vừa thành thật lại vừa kích động của người đàn ông này. Anh vụng về mà hỏi cô chuyện này, giống như nụ hôn đầu vậy, Triệu Lan Hương rất muốn cười: “Đương nhiên không sao, ông ấy có thể tìm kiếm được nhiều hơn em.”
“Loại sách này cũng không dễ tìm, để em nhờ bạn bè tìm giúp một ít.”
Trước mắt, loại sách phổ cập về khoa học không giống với tương lai mộc lên như nấm, vào hiệu sách là có thể tìm được một đống. Những năm này chỉ chú trọng về sách đỏ, trích những câu nói xáo rỗng của chủ tịch, tư tưởng của Marx-Lenin. Cả thị trấn đều không có một hiệu sách và để tìm được một cuốn sách thực sự không dễ. Đặc biệt là nhưng nơi lạc hậu như thành phố N.
Trái tim của Hạ Tùng Bách giống như dung nham, cuồn cuộn phun trào.
Anh biết chuyện anh muốn nuôi lợn phải chia sẽ với cô. Nói với cô, sau này có chuyện gì hai người có thể bàn bạc. Hiện tại, cảm giác hai người cũng một chỗ thương lượng, bày mưu tính kế thật tốt.
Như vậy những lúc anh mệt mỏi, cũng có người động viên anh, mọi việc đều có thể bàn bạc, thương lượng.
Lý Trung không biết chữ, cùng ông nói chuyện sẽ không được rõ ràng, Hạ Tùng Bách có thể tưởng tượng được anh mà nói chuyện nuôi lợn theo phương pháp khoa học với Lý Trung, không khác gì đàn gảy tai trâu.
Hạ Tùng Bách nhịn không được mà đau đầu, không khỏi nhớ tới mấy tháng trước, Cố Hoài Cẩn không ngừng cố gắng giảng giải cho anh về thành phần đất đá, công trình mét khối, thế mà có thể giảng được vài tuần. Không hổ là người làm thầy giáo!
Hạ Tùng Bách sợ bọn Cẩu Thặng không biết cách chăm sóc lợn, liền cố ý mời những người nuôi lợn tại trại lợn trước kia đến giúp, tốt xấu gì cũng theo bọn họ học tập một thời gian, làm cho bọn họ cũng biết được chút ít.
Cũng may, Lý Trung không quản việc chăn nuôi như thế nào, chỉ giao toàn bộ chuyện này cho mấy người kia. Trong tiềm thức của ông ấy, chắc hẳn sẽ nghĩ rằng lợn khỏe như vậy, cho chúng ăn no không phải là được rồi sao, làm gì có nhiều chuyện vụn vặt như vậy!
Người dân ở nông thôn chỉ nuôi lung tung cũng không phải đều nuôi được nó béo tốt sai, làm gì phải chú ý nhiều như vậy.