Hạ Tùng Bách nghe xong, trái tim lo lắng chị gái sẽ phải thủ tiết mới dần dần thả lỏng.
Hạ Tùng Bách nói: “Vậy còn chờ gì nữa, nhanh đưa người tới bệnh viện.”
Bà nội Lý nhìn cháu trai gấp gáp mà trừng mắt, bà nói: “ Gấp cái gì, việc này cháu không cần ra mặt.”
“Cháu đi gọi bà thông gia lại đây, bà có lời muốn nói với người ta.”
Hạ Tùng Bách vâng một tiếng, cao hứng tông cửa xông ra.
Chuyện kết hôn của chị cả Hạ vẫn luôn là khúc mắc trong lòng Hạ Tùng Bách, chị gái anh lớn lên xinh đẹp, sống làm việc cẩn thận chu đáo, trừ bỏ xuất thân không tốt, vừa câm vừa điếc thì mọi thứ đều rất tốt. Nhưng chỉ vì hai điểm này, mọi cố gắng của chị đều bị phủ nhận.
Ban đầu cũng có một nhà coi trọng chị cả Hạ, nhưng cũng ghét bỏ chị không nói được, giao tiếp cũng không tốt. Hạ Tùng Bách còn cố ý đưa chị tới cửa làm “nữ công”, còn nhiệt tình dạy cho “anh rể tốt” ngôn ngữ của người câm điếc.
Kết quả, ban đêm đi tiểu nhìn thấy chị cả Hạ trộm lau nước mắt. Hạ Tùng Bách lúc đó còn niên thiếu, tính cách sốc nổi, anh đen mặt kéo chị gái về nhà. Sau này lời đồn trong thôn càng thêm khó nghe, chị cả Hạ cứ thế mà lãng phí thời gian đẹp nhất của con gái. Hạ Tùng Bách tự trách trong lòng, đây cũng là khúc mắc trong lòng anh mấy năm nay.
Hạ Tùng Bách muốn tìm cho chị cả Hạ một người chồng tốt, Lý Đại Lực không chê anh xuất thân địa chủ, nên có lẽ cũng sẽ không chê xuất thân của chị cả Hạ. Mọi thứ của chị cả đều tốt, Hạ Tùng Bách tin tưởng Lý Đại Lực nhất định cũng sẽ thích chị anh.
Nghĩ như vậy, bước chân của Hạ Tùng Bách càng nhanh hơn, chạy nhanh đến nhà họ Lý.
Lý Thúy Hoa vô cùng vui vẻ ký vào hiệp ước, lau khô nước mắt, rồi đi đến bên giường của Lý Đại Lực.
Bà nói: “Con trai, mẹ đã tìm cho con một người vợ.”
“Con không cần cô đơn mà ra đi nữa. Qua mấy ngày mẹ sẽ làm tiệc rượu, con cũng không uổng công đã sinh ra trên đời này.”
Lý Đại Lực nghe xong thì nóng nảy, hai mắt mở to, run rẩy.
Lý Đại Lực muốn nói với mẹ anh ta, không cần lãng phí tiền trong nhà để cưới vợ cho anh ta, cũng không nên trì hoãn hôn nhân của người ta. Nhưng lời nói đều không thể nói ra, anh ta mới thở một cái, đã ho đến cả mặt nghẹn đỏ. Phổi anh ta bị chọc thủng, mỗi lần hít thở đều giống như kim đâm, vô cùng đau đớn.
Lý Thúy Hoa giống như đoán được sự xem thường của con trai, bà vội vàng trấn an con trai: “ Yên tâm, con trai.”
“Cưới vợ không cần tiền, nó coi trọng chính là con, nguyện ý gả cho con làm vợ.”
Bàn tay không có sức của Lý Đại Lực dần dần nắm lại, khuôn mặt sắp chết xanh mét, trên trán nổi lên gân xanh, đầu đổ mồ hôi đầm đìa.
Lý Thúy Hoa lúc này gấp đến mức không biết nên nói gì, khi Hạ Tùng Bách đến, lập tức đến phòng của Lý Đại Lực.
“Bà nội tôi có chuyện muốn nói với thím, tôi cũng có mấy lời muốn nói với đại đội trưởng.”
Lý Thúy Hoa có chút không yên lòng nhìn con trai đang nằm trên giường, lại liếc mắt nhìn Hạ Tùng Bách, đôi môi mấp máy, cuối cùng cũng không nói gì mà trầm mặc tới nhà họ Hạ.
Hạ Tùng Bách nói: “Anh đại khái cũng đã nghe chuyện rồi, bà nội tôi muốn anh trở thành cháu rể.”
Lý Đại Lực miễn cưỡng ừ một tiếng, giọng đã khàn cả đi.
“Đừng hỏi.”
Hạ Tùng Bách nói: “Bà nội tôi có thể chữa khỏi bệnh cho anh, có thể đoạt mạng từ trên tay của Diêm Vương. Bất quá, sau khi dốc lòng cứu sống anh, hy vọng anh sau khi sống sót dọn đến nhà họ Hạ ở cùng một chỗ với chị gái tôi.”
“Anh có đồng ý không?”
Lý Đại Lực thật sự không muốn nói chuyện, anh ta đã sớm tiếp nhận tính mạng của mình không còn sống được lâu.
“Sẽ chết.”
“Không, trì hoãn.”
Hạ Tùng Bách từ đáy lòng bội phục người đại đội trưởng này, mặc dù hơi thở thoi thóp sắp chết, cũng có thể làm cho người ta kính trọng.
Hạ Tùng Bách nghiêm túc nói: “ Anh không chết được, bà nội nói sẽ đưa anh lên bệnh viện tỉnh, nơi đó có bác sĩ có thể cứu được anh.”
“Muốn sống hay không muốn sống tùy thuộc vào anh.”
..........
Lý Thúy Hoa đi tới nhà họ Hạ, trong lòng sợ hãi bất an, bà sợ bà lão địa chủ này sẽ đổi ý?
Điều này không thể được!
Giấy trắng mực đen được trưởng bối trong thôn chứng kiến.
Không ngờ sau khi Lý Thúy Hoa đi vào, bà cụ nói: “Bà muốn cứu mạng của con trai mình, thì mọi thứ phải nghe theo lệnh của tôi.”
“Tôi bảo bà làm gì thì bà phải làm như thế.”
Bà nội Lý giọng nói lạnh nhạt lại kiêu ngạo, bá đạo, lời nói trật tự rõ ràng có đầu có đuôi.
Lý Thúy Hoa ngẩng đầu nhìn lên, sau đó ngoan ngoãn gật đầu.
Bà nghe được câu câu cuối cùng, miệng lớn có thể nuốt được trứng gà.
“Nhớ rõ, tôi sẽ nhớ rõ, tính mạng con trai tôi đều dựa vào bà! Tôi tuyệt đối sẽ không nhiều lời, đàn ông trong nhà tôi cũng sẽ không lắm miệng.”
Hai vị trưởng bối đạt được nhất trí, buổi tối, Hạ Tùng Bách cả đêm mang theo đại đội trưởng đi bệnh viện tỉnh.
Lý Thúy Hoa cùng Lý Đại Lực lo lắng ngồi trên xe, mượn cáng từ trạm xá tới, hai người một đầu một đuôi khiêng người đàn ông đang thở thoi thóp.
Tận đêm khuya, bọn họ cũng tới bệnh viện tỉnh.
Y tá ở phòng bệnh bỏ thêm một giường cho Lý Đại Lực ngủ, Lý Thúy Hoa sờ sờ túi tiền, giao tiền viện phí. Ngày hôm sau, bác sĩ đến làm mới lại đây khám cho Lý Đại Lực.
Bác sĩ và điều kiện vệ sinh của Bệnh viện tỉnh thì trong huyện thành không thể nào so sánh được, Bác sĩ làm kiểm tra cho Lý Đại Lực xong nói: “Không quá lạc quan.”
“Bất quá nếu không từ bỏ, kiên trì trị liệu, hơn phân nửa có thể khỏi.”
“Chính là.... Nhà mấy người có đủ tiền không?”
Lý Thúy Hoa lại sờ sờ túi tiền, cắn chặt răng.
Hạ Tùng Bách không chút do dự nói: “Tuy rằng nhà chúng tôi nghèo, nhưng tính mạng của anh cả quan trọng hơn.”
Bác sĩ để Lý Đại Lực bồi dưỡng sức khỏe một tuần, điều kiện sức khỏe cho phép mới tiến hành phẫu thuật, xử lý máu tụ trong đầu anh ta.
Trong khoảng thời gian chữa trị, Lý Đại Lực chỉ cảm thấy mơ mơ hồ hồ, không có cảm giác, vào buổi sáng một ngày anh ta tỉnh dậy, thấy trước giường bệnh có một người con gái.
Cô ấy có làn da bị phơi đen, nhưng khuôn mặt cực kỳ thanh tú. Đôi môi hồng nhuận lúc mở lúc đóng, lại không có tiếng, chỉ nghe a a. Giống như muốn nói chuyện gì đó, lại không thể nói ra lời.
Bàn tay thô giáp của cô cầm lấy tay Lý Đại Lực, truyền đến một cảm giác ấm áp.
Lý Đại Lực nhìn chị cả Hạ một hồi, khuôn mặt xám đen hiện lên một vệt hồng nhạt.
Cô gái thẹn thùng cười cười, an an tĩnh tĩnh điều chỉnh bình thuốc trên đầu giường Lý Đại Lực. Lâu lâu lại dùng tăm bông tẩm ướt xoa vào đôi môi khô nẻ của Lý Đại Lực, bê lên bát cháo gạo trắng từng muỗng từng muỗng bón cho anh ta.
........
Hạ Tùng Bách để người ở lại bệnh viện, ngày hôm sau liền về nhà.
Triệu Lan Hương hỏi anh: “Chữa bệnh cho đại đội trưởng rất tốn kém đi, hết bao nhiêu tiền?”
Hạ Tùng Bách nói: “Đều là thuốc tốt, chịu không nổi.”
“Anh ấy bị bệnh này cần phải bồi bổ nhiều, bằng không người sẽ hỏng mất. Về sau còn phải mua nhiều thực phẩm bổ dưỡng cho anh ấy ăn...”
Nói tới đây, Hạ Tùng Bách nhíu mày, của cải trong nhà đều dùng để chữa bệnh cho Lý Đại Lực, lấy đâu ra tiền để bồi dưỡng cho anh ấy đây.
Hạ Tùng Bách muốn đến chợ đen kiếm thêm ít tiền, nói là làm ngay, sau khi trở về ngay cả ngủ cũng không ngủ, lập tức cưỡi xe đạp đi lên huyện.
Trong khoảng thời gian này trong thôn làm đám tang, tiếng khóc than một mảnh, đau thương ngập trời, đại đổi trưởng mới tới cho các gia đình năm ngày để làm đám tang, trong nhà nếu còn khó khăn thì cũng không cần phải đi làm việc vội.
Triệu Lan Hương còn chưa kịp lấy sữa mạch nha cất ở dưới đáy hòm ra, thì Hạ Tùng Bách đã không thấy đâu nữa. Đây là bột dinh dưỡng, rất tốt cho sức khỏe.
Triệu Lan Hương đành phải đem sữa mạch nha đi, ngồi xe bò, sau đó lại chuyển sang đi ô tô lên huyện một chuyến.
Cô lấy tiền mấy hôm nay nhờ Lương Thiết Trụ bán giúp điểm tâm đưa cho Lý Trung.
Lý Trung đếm đếm, dùng xe ba bánh mang máy may được cất cẩn thận ra cho Triệu Lan Hương, ông ta nói: “Cô kiểm tra đi, chờ buổi tối tôi cho người đưa qua cho cô.”
Triệu Lan Hương sờ sờ máy may mới tinh, mũi kim sắc bén, chạy rất mượt mà, ánh sáng kim loại phản chiếu ra ánh sáng, chỗ nào cũng cho thấy đây là một chiếc máy mới. Triệu Lan Hương vừa lòng thu hồi tầm mắt, nói: “Máy không tồi.”
Lý Trung nhận tiền, nói: “ Em gái à, cô mua hàng hóa cồng kềnh này để làm gì vậy?”
“Còn có thể làm gì, chỉ may vá thôi.”
Lý Trung thực sự bị nghẹn, ông ta còn tưởng Triệu Lan Hương muốn đổi nghề, làm công việc may vá.
Ông ta nói: “May vá cho người ta cũng có thể kiếm tiền nha, cô không cần luẩn quẩn trong lòng!”
Triệu Lan Hương cười cười: “Tôi không làm việc này, tôi vẫn muốn tiếp tục bán đồ ăn. Hôm nay được ông giúp mua máy khâu, khi nào có đồ ăn tôi sẽ đem đến chỗ ông.”
Lời này Lý Trung rất thích nghe, ông ta cũng từ tay Tứ thúc mua được máy khâu này, cơ hồ là cũng không kiếm được một chút lợi nhuận gì. Nhưng về sau Triệu Lan Hương sẽ đem đồ ăn tới chỗ ông ta, việc này cũng không tệ.
Nền kinh tế kế hoạch không phải không có tác dụng thần kỳ của nền kinh tế kế hoạch, lợi ích của nó nằm ở chỗ, giá cả được nhà nước kiểm soát, giá cả hàng hóa không bị ảnh hưởng bởi các vùng miền, mùa thấp điểm hay mùa cao điểm, không có lạm phát giá cả. Mọi thứ mua được đều rẻ. Cùng với sự giúp đỡ của Lý Trung, Triệu Lan Hương mua được chiếc máy khâu này với giá rẻ.
Sau khi kinh tế thị trường mở cửa, giá một chiếc máy khâu rất cao. Khi năng suất đáp ứng được nhu cầu của người dân, nguyên vật liệu càng nhiều thì lúc đó giá cả mới giảm xuống.
Giống như khi cải cách mở ra một cân thịt lợn có giá là bảy, tám hào, đầu năm 80 một cân là năm đồng, sau đó mọi người đều nuôi lợn, giá thịt lợn mới giảm xuống còn một đồng một cân. loại hàng hóa máy móc giá cả mỗi lúc một tăng, giá cao liên tục, rất lâu. Những tay buôn lấy hàng hóa từ thành phố S đem bán thu được món lợi kếch xù.
Triệu Lan Hương mua máy khâu về, trước hết là để mình dùng, không bị mất giá, thời cơ đến đem bán đi cũng có thể thu được vốn.
Khụ, nghĩ quá xa rồi, Triệu Lan Hương đang tưởng tưởng lấy nó làm chuyện xấu.
Triệu Lan Hương không phải là không nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của Lý Trung, cô ho nhẹ một tiếng nói: “Chờ công việc của tôi phát triển, làm nhiều đồ ăn hơn, ông có thể cho người tới chỗ tôi lấy hàng về.”
Lý Trung rất kinh hỉ, nói: “Ý tưởng đó rất tốt, cô mau phát triển công việc đi, có khó khăn gì có thể tìm tôi.”
Triệu Lan Hương nói: “Vậy tôi sẽ không khách khí với ông, tôi đang thiếu phương tiện vận chuyển hàng hóa, sớm muộn gì cũng phải có xe, người thì tôi không thiếu.”
“Tôi chỉ muốn phương tiện vận chuyển, không chỉ đơn giản là đưa hàng hóa cho ông.”
Những lời này làm Lý Trung không nhịn được cười mắng ra tiếng: “Cô đúng là quỷ nha đầu, thì ra tới đây chờ tôi mở miệng! Cô đừng nói nữa, muốn tìm người khác hợp tác cũng không phải dễ dàng.”
Lý Trung thu hồi biểu tình đùa cợt trên mặt, nghiêm túc nói: “Đầu năm nay kiếm một chiếc xe chở hàng cũng không dễ, cô để tôi suy nghĩ đã.”
Triệu Lan Hương mấp mấy môi, rụt rè cười cười: “Được, ông cứ suy nghĩ kỹ đi.”
Triệu Lan Hương không muốn mua xe, cô muốn dùng xe của người khác, để người khác giúp cô làm việc.
Sau khi Triệu Lan Hương và Lý trung bàn bạc xong, cô đi bộ đến chợ đen tìm Lương Thiết Trụ.