Mục lục
Bạch Phú Mỹ Những Năm 70
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Tùng Bách theo địa chỉ trên giấy ghi nợ rồi tìm đến nơi.

Đó là kiểu nhà thời xưa của thành phố S, ngôi nhà gạch đỏ cổ kính với những vòm cửa hình tròn, là sự pha trộn giữa phong cách truyền thống của Trung Quốc và phong cách phương Tây, rất tinh tế và phong cách. Con hẻm sâu kéo dài đến tận cùng, không thể nhìn thấy điểm cuối.

Hạ Tùng Bách kiểm tra số nhà trước cửa, sau khi xác nhận chính xác thì gõ cửa.

Thật lâu sau, một người phụ nữ trung niên mập mạp đi ra mở cửa, hai tay chống nạnh mắng chửi: “Đồ nhà quê chết dẫm, mới sáng sớm mà gõ cửa, gõ cái gì!”

Hạ Tùng Bách dùng tiếng phổ thông hỏi: “Thật xin lỗi, tôi muốn tìm một người, xin hỏi Chúc Hầu Sinh là người ở chỗ này phải không?”

Người phụ nữ trung niên mập mạp kia nhìn người thanh niên đẹp trai cao lớn trước mắt, khuôn mặt sáng sủa, vẻ mặt thành khẩn xin lỗi, bộ dáng thành thật, làm cho bà ta cũng nguôi giận đi đôi chút.

“Họ Chúc đã chuyển đi từ lâu rồi!”

Hạ Tùng Bách nghe vậy, trong lòng lập tức thất vọng, anh hỏi: “Bọn họ chuyển đi nơi nào vậy, tôi tới tìm người thân.”

Người phụ nữ kia xoa hai tay dính dầu mỡ vào tạp dề: “Chuyện này tôi làm sao mà biết!”

Nói xong, bà ta phanh một cái đóng cửa lại, cánh cửa lạnh băng giống như quan tài đen sì đặt ở trước mặt Hạ Tùng Bách.

Hạ Tùng Bách thu hồi biểu tình thất vọng, đi tiệm cơm mua năm hào bánh bao chiên.

Đi từng nhà gõ cửa hỏi, mỗi nhà hỏi thì đưa một chiếc bánh bao.

Hỏi hết hai túi bánh bao, anh rốt cuộc mới tìm đến cửa đơn vị tên là “xưởng dệt Kiến Thiết”, đáy mắt một mảnh âm trầm, anh hỏi người gác cửa về Chúc Hầu Sinh.

Người gác cửa nhìn thấy Hạ Tùng Bách ăn mặc đẹp đẽ, trời sinh lại đẹp trai, cho rằng anh là cán bộ nên cũng không dám lừa gạt, nói thẳng: “Người này từ lâu đã không còn ở đây! Cái gì....cậu hỏi ông ta bây giờ ở đâu sao? Cậu phải hỏi những người làm việc lâu năm ở đây mới biết được...”

Mất nhiều công sức mới tìm được đến đây, lại không thu hoạch được gì, Hạ Tùng Bách vừa đói vừa khát. Anh ngồi xổm đầu ở đường ăn tạm bánh bột ngô. Lúc này, bầu trời tối sầm, mây đen giăng đầy trời, tiếng sấm sét ầm ầm, một lúc sau thì mưa to.

Hạ Tùng Bách chật vật đứng dưới mái hiên nhà người ta, những hạt mưa rơi xuống vũng nước bắn tung tóe lên ống quần của anh. không có tin tức gì từ con nợ khiến Hạ Tùng Bách cảm thấy chán nản.

Hạ Tùng Bách cực kỳ yêu quý bộ quần áo mà người yêu làm cho, cho nên để quần áo không bị ướt, anh không dám dầm mưa. Hạ Tùng Bách đợi khoảng một giờ nhưng mưa vẫn không ngừng, cuối cùng anh bất đắc dĩ mà chạy về khách sạn trong màn mưa.

Người phục vụ khách sạn ghét bỏ Hạ Tùng Bách cả người toàn nước chạy vào, làm cho sàn nhà ướt sũng. Hạ Tùng Bách nhanh chân chạy lên lầu, vừa đến cửa thang lầu thì gặp được Triệu Lan Hương.

Triệu Lan Hương sờ cánh tay ướt đẫm của anh, đau lòng nói: “Mưa lớn như vậy, sao anh không đợi tạnh rồi hãy về.”

Hạ Tùng Bách lau khô mặt, cười lộ hàm răng trắng: “Không có việc gì, coi như tắm rửa một cái.”

“Nước mưa thì có tính là gì. Mùa đông anh còn tắm nước lạnh cơ!”

Triệu Lan Hương nhanh chóng giục anh vào phòng tắm, mở đầy bồn nước nóng cho anh.

“Tắm nhanh rồi thay quần áo đi!”

Hạ Tùng Bách tắm rửa sạch sẽ, cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều dễ chịu, thoải mái đến rùng mình, làm cho anh tạm thời quên đi việc không đòi được nợ.

Tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo đi ra ngoài, anh nhìn đôi mắt sáng ngời, có thần của người yêu. Triệu Lan Hương nhìn chằm chằm anh hỏi: “Anh tới thăm hỏi bạn cũ của bà nội xong rồi sao?”

Hạ Tùng Bách thành thật thừa nhận: “Không tìm được.”

Triệu Lan Hương nghiêm mặt: “Em có biện pháp giúp anh tìm được người, nếu anh chịu nói rõ anh muốn tìm người này làm gì, em sẽ dạy cho anh biện pháp tìm người đó.”

Hạ Tùng Bách nghĩ nghĩ, nhìn ánh mắt quan tâm của cô, nói đúng sự thật cho cô nghe.

“Bà nội đưa cho anh một tờ giấy ghi nợ, để anh đi đòi nợ.”

Hạ Tùng Bách cẩn thận lấy tờ giấy ghi nợ trong túi ra, đưa cho Triệu Lan Hương xem.

Triệu Lan Hương nhìn con số bên trong, cực kỳ kinh ngạc.

“Thì ra trước kia nhà anh có nhiều tiền như vậy.”

Hạ Tùng Bách cười khổ một tiếng.

“Thôi, đừng lo lắng, em giúp anh tìm những người này.”

Triệu Lan Hương nghiêm mặt nói, cô cầm lấy danh sách những người thiếu nợ.

“Em có bạn bè công tác ở một tòa soạn thành phố này, nhờ người ta đăng tìm xem.” Triệu Lan Hương lấy ra một xấp phiếu gạo, suy tư nói.

Sáng sớm hôm sau, ở một chỗ nào đó trên tờ báo của thành phố S đã xuất hiện một thông báo to bằng ngón cái.

“Ngày 5 tháng 11 năm 1976 tôi có nhặt được mấy phiếu gạo vật phẩm tư nhân, thỉnh Chúc Hầu Sinh tiên sinh mang chứng minh nhanh chóng liên hệ với tòa báo xã để gặp tôi. Địa chỉ: XXXXX, Chu Sinh.”

Hạ Tùng Bách xem xong tin tức này, có chút dở khóc dở cười, anh cẩn thận cuốn tờ báo lại.

“Cũng không biết có tác dụng hay không.”

Triệu Lan Hương nâng cằm: “Có tác dụng hay không phải thử mới biết.”

Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, đây là đạo lý không bao giờ thay đổi, nhìn thấy phiếu gạo này Chúc Hầu Sinh sẽ không nhịn được mà tìm đến tòa soạn báo một chuyến, đây là thuật ngữ “Phương pháp câu cá” mà Tiểu Hổ Tử nói. Người tham lam, muốn chiếm tiện nghi của người khác, thường thường sẽ bị chiêu này dụ dỗ.

“Làm vậy mà gia đình này cũng làm được, thiếu bà nội anh nhiều tiền như vậy, còn sống thật thoải mái, lương tâm không cảm thấy bất an sao? Triệu Lan Hương trào phúng nói.

Con người sống cần phải có thể diện, người không biết xấu hổ đúng là thiên hạ vô địch, cây không có vỏ thì chết là không phải nghi ngờ. Người như vậy, Triệu Lan Hương càng muốn tránh xa càng tốt.

Hạ Tùng Bách nói: “Nhiều năm như vậy cũng không liên lạc, đã hai, ba mươi năm rồi không chừng gia đình người ta cũng không có tiền. Nhà anh hoàn cảnh như thế nào em cũng biết, bà nội cũng không có nhiều biện pháp...”

Hạ Tùng Bách cũng có thể hiểu rõ được vài phần, người nọ nếu cuộc sống vẫn tốt, chỉ sợ ông ta sẽ kinh thường nhà họ Hạ.

Bất quá, nhìn bộ dáng lạnh lùng, châm chọc của Triệu Lan Hương, đôi mắt đen láy của Hạ Tùng Bách lóe lên ý cười.

Biện pháp này thực sự rất có hiệu quả, chủ yếu là người bạn ở thành phố này của Triệu Lan Hương rất tận lực, người bạn này tưởng rằng những thứ này đối với người đánh mất rất quan trọng, cố ý đăng liên tục mấy ngày.

Hai, ba ngày liên tục chỉ có ba từ “Chúc Hầu Sinh” tới tòa soạn lấy phiếu gạo. Hạ Tùng Bách ở chỗ tối quan sát, trong đó có hai người đến, một là đứa con nít, còn rất nhỏ, còn lại là một người trung niên, tuổi tác cũng thích hợp. Ông ta mặc một bộ đồ Tôn Trung Sơn màu xám nhạt, ăn mặc rất chỉnh tề, trên mũi là một chiếc kính, bộ dáng trông rất văn nhã.

Chúc Hầu Sinh tới, ngoài ý muốn lấy được phiếu gạo hai cân, nhàn nhạt nói cảm ơn với nhân viên tòa soạn, sau đó vui vẻ rời khỏi tòa soạn.

Ông ta đi dọc theo con phố, cầm phiếu gạo đi đến chợ đen mua hai cân gạo, trên đường còn đá văng cái bát của người ăn xin trên đường.

Hạ Tùng Bách đi theo, một đường đi về nhà Chúc Hầu Sinh, sau đó lại đi theo ông ta tới nơi làm việc.

Anh đi quanh những con đường phố nhỏ hẹp nơi những người nghèo hôi thối và hỗn loạn ở, sau đó móc ra hai đồng.

Ánh mắt của anh vừa hung ác vừa thiện lương, cảm xúc cực kỳ mâu thuẫn, anh đưa cho mấy tên lưu manh, vẻ mặt hung ác nói: “Sự việc thành, số tiền này thuộc về mấy người.”

Đám lưu manh nhận được tiền của anh, lại cầm lấy hộp giấy nợ, đi đến cửa nhà của Chúc Hầu Sinh.

Hạ Tùng Bách biến mất ở đầu đường, một bên quan sát động tĩnh bên tòa soạn.

......

Sau khi tìm ra Chúc Hầu Sinh, Hạ Tùng Bách ngồi xổm bên ngoài nhà ông ta mấy ngày liền.

Triệu Lan Hương cũng ở trong khách sạn chờ tin tức của anh, đã nhiều ngày vì tìm người mà bôn ba khắp nơi, bọn họ không có thời gian để đi dạo thành phố S.

Tuy rằng vài năm sau, Triệu Lan Hương cũng đã sớm thăm thú hết thành phố này, nhưng thú vui mua sắm của phụ nữ thì bất kỳ ở thời đại nào cũng không có cách nào xóa được. Đi đến “trung tâm thương mại” thành phố S này, sao có thể lãng phí cơ hội trân quý này chứ. Triệu Lan Hương thừa dịp Hạ Tùng Bách đi đòi nợ, cô cũng đến cửa hàng bách hóa mua một ít đồ.

Đồ vật trong cửa hàng bách hóa màu sắc rực rỡ, cho dù là kiểu dáng, màu sắc đều phong phú hơn gấp trăm lần ở nông thôn. Triệu Lan Hương rụt rè nhìn những sản phẩm được đặt trên kệ, thỉnh thoảng cũng hỏi giá. Những năm này, người bán hàng mắt cao hơn đầu, thái độ cực kỳ khó chịu.

Nhưng khi đứng trước mặt Triệu Lan Hương thì không bày được tư thái đó, người bán hàng không ngừng chào hàng đẩy mạnh tiêu thụ: “Cái này được làm từ ngọc trai rất thích hợp để bảo dưỡng làn da, dùng da sẽ càng trắng, càng xinh đẹp. Cô không thể đi đâu mua được đồ tốt như thế này.”

“Đồng chí cô nhìn bên này xem, đây là nhãn hiệu của thành phố S.”

Người bán hàng thấy Triệu Lan Hương xinh đẹp, trắng nõn, quần áo đẹp đẽ, đôi giày đi trên chân cũng là loại giày da, chất lượng rất tốt, chắc hẳn là người rất có tiền, cũng mặc kệ những người khách khác, chỉ tiếp mỗi mình Triệu Lan Hương.

Triệu Lan Hương rất khó chịu, cô liếc nhìn nhân viên bán hàng, cầm hộp kem ngọc trai lên ngửi, không mặn không nhạt nói: “Mùi khá nồng, có Methylisothiazolinone và Imidazolidinyl urê không?” (là tên hai chất có trong thành phần kem dưỡng da)

“Xin lỗi, tôi là kỹ thuật viên của nhà máy làm những sản phẩm như thế này, loại này bôi lên sẽ làm hại da mặt, không cần để cử với tôi loại này.”

Triệu Lan Hương có một người chú làm giám sát tại cửa hàng bách hóa. Sau hai năm chính sách lỏng lẻo, nhiều xí nghiệp quốc doanh đã “cấu kết” với các công ty liên kết bán hàng tại các cửa hàng bách hóa nhằm bù lại những tổn thất mấy năm trước đó.

Người bán hàng lại đề cử với Triệu Lan Hương vải dệt, trang sức, đều bị Triệu Lan Hương từ chối hết.

Cô không khách khí nói: “Đồng chí, tôi nghiêm túc cảnh cáo cô, lại làm phiền tới tôi thì tôi sẽ đi khiếu nại cô đấy.”

Người bán hàng bị chọc cho tức giận, trưng ra bộ mặt khó chịu không nói thêm gì.

Sau đó Triệu Lan Hương vui vẻ chọn rất nhiều đồ, đồ bồi bổ thân thể như sản phẩm dinh dưỡng, sữa, mạch nha. Ở thành phố S giá cả so với chợ đen ở huyện thì rẻ hơn khá nhiều. Cô còn mua thêm một cái đồng hồ hiệu “Kim Tước”, cái này không đắt bằng Longines, một trăm đồng là có thể mua được và mua thêm một chiếc radio hiệu Đèn Đỏ.

Sau khi mua những món đồ này, cô đi thẳng đến bưu điện gửi những thứ này về nông thôn với tư cách là người thân. Lúc trước khi đến tòa soạn báo cô cũng tiện thể mượn chứng minh của bạn mình, dùng danh nghĩa của bạn cô bình tĩnh nhìn “kiện hàng” này được cho vào hòm gỗ, người phát thư lấy cây búa loảng xoảng gõ đinh niêm phong lại hòm gỗ.

Một lúc mua nhiều đồ như vậy, đã móc rỗng hết tài sản của cô, một chút sai lầm đều không cho phép xuất hiện.

Một chiếc đồng hồ hiệu “Kim Tước” mua ở thành phố S là một trăm linh tám đồng, nhưng nếu mua ở nông thôn sẽ có giá một trăm năm mươi đồng hoặc hai trăm đồng. Nếu là Longine đắt đỏ sợ là trong thời gian ngắn cũng không mua được, nhưng cô vẫn thích hãng Longine hơn. Quan trọng là có thể mua được chiếc radio để nghe tin tức!

Chiếc đồng hồ Kim Tước cô không đem gửi mà đeo luôn lên tay.

Đồng hồ trơn khiến cho cánh tay trắng nõn của Triệu Lan Hương càng trở nên thon thả hơn. Đây là mẫu đồng hồ nam, mặt tròn thanh lịch và nặng.

Triệu Lan Hương giao tám hào cho phí bưu điện, sau đó thoải mái bước ra khỏi bưu điện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK