Chạng vạng, Lương Thiết Trụ cưỡi Đại Kim Lộc của anh ta tới.
Trên xe của Lương Thiết Trụ còn chở một thùng giấy được bọc rất cẩn thận. Anh ta gọi Hạ Tùng Bách tới, giao thùng giấy cho anh.
“Đây là...Thùng đồ của vị Cố Hoài Cẩn trong chuồng bò kia. Nhà ông ta còn gửi cho ông ta một ít tiền, anh đưa cho ông ta đi.” Lương Thiết Trụ gãi gãi đầu nói:
“ Giống như bây giờ, ông ta cũng không được tốt lắm.”
Lương Thiết Trụ cũng biết tình trạng của Cố Hoài Cẩn, cũng rất đồng tình với ông ta, bất quá Lương Thiết Trụ cũng biết, nếu trên người ông ta mà có tiền thì sẽ gặp rắc rối lớn.
“Còn đây là tiền bán điểm tâm mà chị dâu nhờ em bán giúp.” Lương Thiết Trụ đưa cho Hạ Tùng Bách một xấp tiền, tổng cộng mười lăm đồng và mười lăm phiếu công nghiệp.
Sao lại bán được nhiều như vậy?
Lương Thiết Trụ không phải người thành thật như Bách ca, anh ta biết đây là món ngon và lạ, sẽ hấp dẫn nhiều người đến hỏi. Ai mua với giá cao thì sẽ bán, kết quả là bán một cái bánh với giá “trên trời”. Nếu không phải còn muốn đổi lấy phiếu công nghiệp, thì hẳn sẽ thu thêm được hai đồng nữa.
Hạ Tùng Bách lấy một ít tiền từ trong túi ra đưa cho Lương Thiết Trụ.
Lương Thiết Trụ ngại ngùng nói: “Hề hề, Bách ca, không cần tiền đâu.”
“Chị dâu nói với em, trở về sẽ cho em bánh xoài cuốn về ăn.”
“Cái này ăn ngon không chê vào đâu được, vợ em rất thích ăn xoài.”
Hạ Tùng Bách đưa cho Lương Thiết Trụ một điếu thuốc, hỏi: “Vợ cậu?”
Lương Thiết Trụ nói: “Mẹ em tìm người mai mối cho em, sang năm liền mời rượu, không phải vợ thì là gì.”
Nụ cười sáng lạn của Lương Thiết Trụ làm cho Hạ Tùng Bách - người chưa có người yêu thấy thật chướng mắt.
Anh trầm mặc một lúc nói: “Vậy công việc kia phải làm thật tốt, làm không được thì thành thật về nhà làm ruộng đi.”
Lương Thiết Trụ vừa mong chờ, vừa vui vẻ nói: “Em còn chưa tích cóp đủ tiền, tích cóp đủ tiền để sinh một đứa trẻ béo tốt, em liền về nhà làm ruộng.”
Nghị lực cùng quyết tâm này giống như đã có con rồi vậy.
Hạ Tùng Bách không nói gì, im lặng đi đến phòng bếp, dùng giấy dầu bao một túi bánh xoài cuốn bơ đưa cho Lương Thiết Trụ mang về, một bao này rất nhiều, ước chừng phải đến hai cân.
Lương Thiết Trụ xách theo túi lớn bánh xoài cuốn, không khỏi cảm thấy ngượng ngùng, bánh này quý như vậy, anh ta cũng không nỡ lấy nhiều.
Hạ Tùng Bách vỗ vỗ bờ vai của anh ta: “Trở về cẩn thận một chút.”
Lương Thiết Trụ siết chặt túi bánh, liên tục vẫy tay, rất nhanh đã cưỡi xe đạp biến mất.
Hạ Tùng Bách xách theo túi hàng và tiền của Cố Hoài Cẩn, đi đến chuồng bò.
Cố Hoài Cẩn đang dọn phân bò, phân này sẽ làm phân bón ruộng. Sau khi thu hoạch vụ mùa xong, rất nhanh sẽ lại bắt đầu gieo trồng vụ mới. Cố Hoài Cẩn mỗi ngày đều dọn phân bò, dọn đến bả vai bị thít chặt đến chảy ra máu. Trời nóng, bị ánh mặt trời làm cho chảy mồ hôi vào vết thương, vừa sưng vừa đau. Đau đến mức ông ta thét lên.
“Đồ vật của ông này.” Hạ Tùng Bách nói ngắn gọn, để tiền bên dưới thùng hàng, sau đó quay đầu đi luôn.
“Hạ nhị, Hạ nhị! Ôi____”
Cố Hoài Cẩn nhỏ giọng kêu lên.
Huyệt thái dương của Hạ Tùng Bách lại giật giật, anh đen mặt nói: “Muốn nói gì thì ông nói đi, không cần phải kêu lớn như vậy, ông kêu lớn như vậy là muốn người khác chú ý à?”
Nếu không phải Hạ Tùng Bách thấy ông ta là thành phần trí thức, thì nhất định anh còn tưởng rằng ông ta là người không biết lý lẽ!
Cố Hoài Cẩn nhấc thùng hàng trên mặt đất lên, thùng này phải nặng đến mười cân. Ông ta đưa hết số tiền bên dưới cho Hạ Tùng Bách.
“Số tiền này cậu cầm đi đi, coi như là thù lao cậu giúp tôi.” Ông ta ôm thùng hàng đến chỗ đống rơm, cắt thùng giấy ra.
Bên trong là một tấm chăn bông rất dày, mùa đông phương nam không thể so sánh với mùa đông phương bắc. Vừa lạnh vừa ẩm ướt, trên núi thì lạnh đến run người.
Thùng hàng này gửi từ mấy tháng trước, nhưng mãi đến cuối mùa nắng gắt khó chịu mới gửi đến nơi, hiện tại đã không dùng được nữa. Hốc mắt Cố Hoài Cẩn nóng lên.
Hạ Tùng Bách nói: “Tôi không thể giúp ông làm việc.”
“Hơn nữa việc thế này cũng không được nhiều tiền như vậy, ông tự giữ lấy đi.”
Cố Hoài Cẩn vừa rồi còn buồn rơi nước mắt vì nhớ nhà, thì lúc này hoàn toàn bay biến.
Cố Hoài Cẩn lẩm bẩm: “Lúc trưa cậu cho tôi ăn cơm, có còn thừa không?”
“Nếu còn thừa, tôi đưa tiền cho cậu, mỗi ngày cậu cho tôi ăn cơm thì tốt, tôi muốn ăn cơm.”
Cố Hoài Cẩn hôm nay được ăn cơm trộn nước chao, tuy rằng một miếng thịt cũng không có nhưng nước chao lại có mùi vị của thịt, xem rất giống cơm thừa.
Hạ Tùng Bách nghe được hai chữ “cơm thừa”, không vui mà sửa lại: “Không phải là đồ ăn thừa, là cơm mới, cố ý mang cho ông đấy.”
Cố Hoài Cẩn nhét tiền vào túi Hạ Tùng Bách: “Được rồi, không cần mỗi ngày đều mang cơm đến. Chỉ cần bữa trưa rảnh rỗi thì mang cho tôi một bát cơm là được, số tiền này cậu cầm đi.”
Hạ Tùng Bách không đồng ý, Triệu Lan Hương mà biết không chừng lại mắng anh không biết cẩn thận. Anh đã để cho cô lo lắng nhiều rồi, nếu giữa trưa còn mang cơm cho thành phần gây chú ý này thì cô sẽ càng lo lắng thêm.
Mỗi ngày đều đưa cơm, như vậy có đáng không?
“Không được, tôi phải đi làm việc.”
Cố Hoài Cẩn nhìn người thanh niên này không muốn tiếp tục cùng ông dây dưa, chạy trốn so với thỏ còn nhanh hơn.
Bóng người đi xa dần, ông ta thở dài, lẩm bẩm:
“Tên tiểu tử này khó trách lại nghèo như vậy, thật là không thức thời, mình tự đi tìm Triệu Lan Hương vậy.”
Trước kia chỉ ngửi mùi thức ăn thôi đã ngủ không yên, bây giờ đã được ăn qua rồi thì lúc nào cũng sẽ nhớ thương trong lòng. Chỉ có cơm trộn nước chao đã ngon như vậy, Cố Hoài Cẩn không thể tưởng tượng được bữa trưa mà được ăn cơm với thịt thì còn ngon như thế nào nữa.
Cố Hoài Cẩn cũng cảm thấy ý niệm muốn ăn thịt của mình rất đáng hổ thẹn. Ông ta trước kia không phải làm cu li, tùy tiện ăn một chút rau xanh đối phó cũng được. Nhưng hiện tại, mỗi ngày ông ta đều phải cho lợn ăn, dọn phân bò và làm ruộng, bộ xương già này sớm muộn cũng không chịu được.
Ông cần phải nhanh chóng bổ sung chút dinh dưỡng, tăng cường thể chất.
Rất nhanh, cơ hội gặp Triệu Lan Hương đã tới.
Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Hoài Cẩn nghe thấy tiếng bước chân đến gần chuồng bò.
Triệu Lan Hương đã chế biến tất cả những con cá chạch mà Hạ Tam Nha bắt được, cô chiên chúng đến khi bên ngoài vàng ruộm, bên trong thì chín mềm, sau đó tưới nước sốt đun đến khi mềm. Miếng cá chạch giòn thơm, ăn với cháo và cơm rất ngon. Giá nguyên liệu của món này rất rẻ nhưng hương vị thì không khác gì ăn thịt, hơn nữa nước sốt còn là loại đặc chế hương thơm nồng đậm, ăn với cơm thật sự rất ngon.
Cá chạch kho này, Triệu Lan Hương định bán một đồng năm cân. Bởi vì bản thân cá chạch rất rẻ, không có người ăn, nên chi phí rất thấp. Nhưng dù sao nó tốt xấu gì cũng được xem như là thịt, đun trong nồi nước sốt ai biết nó là cá chạch?
Cố Hoài Cẩn từ trong đống rơm đứng lên, dùng đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Triệu Lan Hương.
Triệu Lan Hương bị ông ta nhìn chằm chằm rất không được tự nhiên, liền dừng xe lại.
Cố Hoài Cẩn lúc này mới mở miệng: “Cảm ơn bát cơm trưa hôm qua của cô.”
Triệu Lan Hương nghiêng mặt qua một bên, bình tĩnh nói: “Không liên quan đến tôi, là Hạ nhị ca muốn mang cho ông.”
Cố Hoài Cẩn do dự một chút rồi nói: “Tôi có thể đưa tiền cho cô, đổi lại các người cho tôi một bữa cơm thừa được không?”
Nói xong ông ta lấy ra mười đồng.
“Tôi cần bổ sung dinh dưỡng, bằng không sẽ không sống nổi.”
Triệu Lan Hương nhìn ông già này đang “bán thảm”, khóe miệng không khống chế được nhếch lên.
“Không cần ngày nào cũng đưa cơm đâu, lâu lâu, ba ngày có thể cho tôi một chút thịt là được. Không có thịt thì giống như ngày hôm qua, chan nước thịt cũng được.”
Cố Hoài Cẩn mãi mà không thấy Triệu Lan Hương trả lời, ánh mắt lập tức mất mát, cực kỳ buồn bã.
Triệu Lan Hương không cho ông câu trả lời khẳng định, chỉ nói: “Đợi tôi trở về hỏi ý kiến của Hạ nhị ca đã, tôi không tự ý quyết định được. Được rồi, tôi còn có việc đi trước đây.”
Cố Hoài Cẩn cảm thấy không biết nên làm sao.
Là do thằng nhóc nghèo kia không chịu đáp ứng, ông ta mới phải tìm đến Triệu Lan Hương.