Người công an kia ngạc nhiên đến nỗi suýt thì nhai luôn tờ lời khai trước mặt.
Anh ta nói: “Nhưng người này là người buôn thịt heo mà, anh ta, anh ta…”
Trong mắt vị lãnh đạo hiện ra vẻ không kiên nhẫn, ông lặp lại lần nữa: “Cho anh ta về đi.”
Hạ Tùng Bách vuốt tờ lời khai của mình, trong tay còn được nhét thêm một trang giấy mới tinh, anh nhìn chằm chằm vào vị lãnh đạo đột nhiên xuất hiện này, nở nụ cười.
Thú vị.
Anh cũng không nói nhiều nữa mà gói đồ đạc của mình lại rồi đi thẳng ra khỏi đồn công an.
Người công an phụ trách thẩm vấn kia vội vàng nói: “Sở trưởng, sao có thể thả anh ta ra chứ! Anh ta là người buôn thịt heo lớn nhất ở khu này, trại nuôi heo năm ngoái chúng ta triệt phá lại nhen nhóm trở lại chính là do anh ta mở đấy!”
Sắc mặt vị sở trưởng kia nghiêm túc: “Chuyện này không cần anh lo.”
…
Hạ Tùng Bách mang theo hộp cơm từ từ trở lại thôn Hà Tử, thôn dân ở cửa thôn nhìn thấy anh thì nhao nhao vây quanh hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Sao vừa nãy công an lại đến bắt anh thế?”
“Hạ lão nhị, có phải cậu lại đánh nhau nữa rồi phải không!”
Một nhóm nông dân vừa cày xong vụ xuân nên rảnh đến nỗi không có chuyện gì làm ầm ĩ mồm năm miệng mười, nhất là những người phụ nữ trung niên. Bọn họ chỉ vào bóng lưng đã đi xa của Hạ Tùng Bách nói: “Ôi chao, thi đỗ đại học rồi mà tính tình vẫn như vậy, cô gái nhà nào nhìn trúng được đây chứ?”
Nhà họ Hạ.
Triệu Lan Hương nghe xong điều kiện mà Tưởng Kiến Quân đưa ra thì không nói gì cả.
Tưởng Kiến Quân chưa bao giờ chật vật như hôm nay, đây cũng là lần đầu tiên Triệu Lan Hương nhìn thấy nước mắt của anh ta. Cô tưởng rằng anh ta là một cỗ máy sắt đá, không có tình cảm, cho dù đến cả con cái cũng không thể đả động đến anh ta. Không ngờ sau khi sống lại thì cô lại thấy được một mặt mà anh ta không muốn người khác biết.
Anh ta yêu cô.
Triệu Lan Hương không nhịn được mà bật cười, cô nói với Tưởng Kiến Quân: “Gương vỡ khó mà lành lại, bát nước đã hắt đi thì chẳng thể hốt trở về. Huống chi cái gương này đã vỡ được mấy chục năm rồi, nước hắt đi giờ cũng đã bốc hơi.”
“Bây giờ anh hối hận muốn quay lại như cũ thì liệu anh đã nghĩ đến cảm nhận của tôi chưa?”
Tưởng Kiến Quân điều chỉnh lại cảm xúc của mình, anh ta ung dung nhìn Triệu Lan Hương. Dáng vẻ trắng trẻo, dịu dàng khi còn trẻ của cô khơi gợi lại trong anh ta bao hồi ức, anh ta muốn giải thích rằng đến bây giờ anh ta chưa từng ghét bỏ con của mình, anh ta đã từng chờ đợi ngày nó được sinh ra chứ không phải như những gì cô nghĩ.
Những hiểu lầm của cô với anh ta hoàn toàn là do Hạ Tùng Bách ban tặng.
Tưởng Kiến Quân đón nhận ánh mắt bình tĩnh như nhìn một người ngoài của Triệu Lan Hương, trong lòng thấy hơi nghẹn lại. Cô thậm chí còn chẳng thèm hận anh ta, trong mắt cô chẳng còn sót lại chút tình cảm nào cả. Tưởng Kiến Quân cảm thấy trái tim mình như bị dao cắt, mà còn là một chiếc dao cùn.
Cắt từng nhát, từng nhát một.
Anh ta nói: “Hôm em và Niếp Niếp xảy ra chuyện, anh bị thương rất nặng, vì không muốn để em lo lắng nên mới lừa em rằng anh không thể trở về. Còn Kiệt Kiệt là do sức khoẻ của em không thể tiếp tục mang thai được nữa… Sự ra đi của nó anh còn đau lòng hơn cả em.”
Tưởng Kiến Quân dừng lại, hít sâu một hơi, giọng nói anh ta hơi run rẩy.
Anh ta nói: “Dù sao em cũng phải công bằng với anh một chút.”
“Món nợ với hai đứa bé, món nợ với em, để anh dùng cả đời này trả lại được không?”
Tưởng Kiến Quân vốn đang quỳ hai gối xuống đất, bây giờ lại chống một chân lên, biến thành quỳ một chân.
Anh ta lấy một hộp hình trái tim ở trong ngực ra rồi mở nó.
Anh ta nói: “Anh từng kiêu ngạo, tự tay đánh mất người phụ nữ trân quý nhất. Anh chưa bao giờ tha thứ cho bản thân mình, trong những ngày tháng cô ấy rời đi, một ngày của anh dài tựa một năm. Trước khi chết anh đã thề nếu có kiếp sau thì anh nhất định sẽ quý trọng cô ấy, quý trọng từng phút giây.”
“Anh yêu em, Lan Hương.”
…
Sau khi Hạ Tùng Bách về đến nhà thì cho dù là bà hay em gái đều dùng ánh mắt phức tạp để đánh giá anh.
Anh hờ hững hỏi: “Sao vậy, sao không ăn cơm mà chỉ nhìn cháu thế?”
Anh vừa nói vừa móc ra một hộp sữa bột, nhanh nhẹn pha sữa rồi đưa cho bà uống.
Tam Nha không nhịn được nói: “Vừa rồi có một anh trai vừa cao vừa đẹp trai đến tìm chị Triệu!”
“Đại ca mau đuổi theo đưa chị ấy về đi, đừng để anh trai kia bắt cóc chị Triệu!”
Nụ cười trên mặt Hạ Tùng Bách hơi khựng lại, anh khẽ vò tóc, gõ nhẹ lên đầu của Tam Nha.
Bà Lý lúc này cũng nói: “Ra xem xem là chuyện gì đi.”
Đã nhiều năm như vậy rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bà trông thấy một người đàn ông vừa sạch sẽ, chỉnh tề lại anh tuấn như vậy, anh ta giống như một thanh lợi kiếm được rút khỏi vỏ, tài năng lộ rõ. Phong độ cả người không giống như một người bình thường có thể có được, bà Lý chỉ cần nhìn qua đã biết chuyện này không đơn giản.
Sợ rằng cháu bà phải nhọc lòng rồi.
Bây giờ những cô gái tốt rất đáng quý, trước có sói, sau có hổ. Bách ca nhi ngốc nghếch của bà thật thà như vậy sao có thể so với những người đó được.
Hạ Tùng Bách đặt chén cơm xuống, bình tĩnh nói: “Cháu ra xem sao.”
Anh bình tĩnh đi ra ngoài, nhìn quanh bốn phía, tìm tung tích của người yêu.
Anh nhanh chóng nhìn thấy cô ở thảm cỏ xanh trên sườn núi, cô ngồi xổm một mình ở đó nhìn về phương xa, vì ngược gió nên những sợi tóc còn sót trên trán cô hơi rung động, ánh chiều nhẹ nhàng khiến cho mái tóc của cô vương ánh vàng bóng bẩy như ánh kim.
Anh bước về phía trước, dùng tay gạt tóc ra sau tai cho cô.
Hạ Tùng Bách hỏi: “Sao không ăn cơm?”
Triệu Lan Hương quay đầu nói với Hạ Tùng Bách: “Em vẫn đang nghĩ rốt cuộc Ngô Dung muốn cái gì, tại sao y phải làm như vậy. Cho đến khi Cố Công nói tỉ mỉ với em chuyện của y, sau khi hiểu được rõ ràng hoàn cảnh lớn lên của y thì em mới hiểu rằng y đang cố gắng che dấu trái tim tràn đầy tự ti của mình. Vương Lạt Tử trong thôn cũng hơn ba mươi tuổi mà chưa lấy vợ, cách anh ta giải quyết là nói nhảm về chuyện nam nữ.”
“Em cho rằng rất có thể trừ Phan Vũ ra thì y còn xâm hại những người khác nữa, ngày mai chúng ta đến đại học X hỏi thăm tin tức đi. Còn nữa, công trình mà Cố Công bị oan khả năng cũng là do y gây nên, thêm chuyện năm ngoái Cố Công suýt nữa bỏ mạng trên núi, cộng lại thì những tội mà y đã gây ra đâu chỉ phải một hai chuyện.”
“Bách ca à, chúng ta nhất định phải tố cáo Ngô Dung lần nữa, dùng tội cưỡng giam, tham ô, cố ý mưu sát, không làm tròn trách nghiệm để khởi tố y. Lần này anh không cần lo lắng y sẽ tố cáo anh đầu cơ trục lợi nữa rồi.”
“ Cố Công đã báo công an điều tra tung tích của khoản tiền kia rồi, chắc hẳn không lâu nữa sẽ có kết quả. Tưởng Lệ cũng đã quay về rồi, cô ấy ở đây có quan hệ, có thể giúp anh chào hỏi, chuyện anh đầu cơ trục lợi bọn họ sẽ không can thiệp quá nhiều.”
Hạ Tùng Bách nghe xong thì nhớ đến chuyện lúc anh đang ở đồn công an thì bỗng dưng được thả. Anh hỏi: “Chẳng trách hôm nay anh ở đồn công an thì bỗng nhiên được thả ra, hoá ra là nhờ Tưởng Lệ sao?”
“Hôm sau anh nhất định phải cảm ơn cô ấy cho tốt nhé.”
Hạ Tùng Bách gật đầu, anh nói: “Thật ra anh cũng nghi ngờ Ngô Dung tham ô khoản tiền kia, anh đã bảo người theo dõi cả nhà y rồi, nếu như y dám sử dụng số tiền ấy thì chắc chắn sẽ bị anh phát hiện.”
Anh dừng lại một chút rồi mới hỏi điều mà mình muốn hỏi nhất: “Hôm nay bạn của em đến chơi hả?”