Triệu Lan Hương hít sâu một hơi, bỏ lại một câu lạnh nhạt rồi rời đi.
“Không liên quan đến anh.”
Lời châm biếm rất nhẹ này, nghe thì không có trọng lượng, nhỏ đến mức gần như chìm trong gió lạnh gào thét. Tuy nhiên, chính giọng điệu bình thản này lại giống như một mũi kim đâm sâu vào trái tim của Tưởng Kiến Quân.
Đồng tử của anh ta chợt co rút lại.
Ánh đèn yên tĩnh của những gia đình xung quanh lần lượt tắt đi, yên tĩnh như bao đêm tối khác, cô ngủ trên sô pha chờ anh ta, ngẫu nhiên cô cũng sẽ cẩn thận mà hỏi anh ta hôm nay làm gì?
Những lúc như thế, Tưởng Kiến Quân sẽ cảnh cáo cô,anh ta cũng đã nói rằng chuyện không liên quan đến cô.
Đột nhiên Tưởng Kiến Quân lại nhớ lại đoạn quá khứ quen thuộc này, chuyện đã qua lâu như vậy rồi, anh ta căn bản cũng không còn nhớ phản ứng của cô lúc ấy. Tưởng Kiến Quân hiện tại không thể nhớ ra biểu tình của Triệu Lan Hương khi ấy.
Tưởng Kiến Quân nhíu chặt lông mày, nỗi đau tích tụ từng chút một lan tràn.
Thì ra anh ta đã từng nói những câu tổn thương người khác như vậy.
Tưởng Kiến Quân nói: “Em...không nói thì sớm muộn anh cũng có thể biết được.”
Triệu Lan Hương chợt dừng chân lại, người chồng cũ của cô sau khi trọng sinh, đầu óc giống như bị nước vào. Một hàng dài các cô gái đang chờ được anh ta chọn, thế nào lại muốn đâm vào đá vậy.
Vậy, cô sẽ khiến cho anh ta nếm phải tư vị thất bại đầu tiên.
Trên mặt Triệu Lan Hương tỏ ra biểu tình đồng cảm lại giống như phiền chán.
Cô nói thẳng: “Cái mà anh đem đến cho tôi là cảm giác thất bại, từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng gặp phải khó khăn, mọi người xung quanh đều quý mến tôi. Tôi chưa từng đụng phải người nào đối với tôi bằng biểu cảm giả dối và cự tuyệt tôi nhiều lần như vậy.”
“Nói thật....sau khi nhận được lá thư anh viết cho tôi, tôi đã đạt được thắng lợi hoàn toàn, nhưng trái tim tôi cũng không cảm thấy hạnh phúc hơn. Tôi chợt nhận ra, tình cảm mà anh dành cho tôi không giống như những gì tôi nghĩ.”
Triệu Lan Hương chủ động nói ra những sơ hở của lá thư kia, dùng một lý do khá hợp lý để giải thích nó, thuận tiện cũng dùng nó để làm tấm đệm cho mình.
“Tôi thích người đàn ông độc lập và cường đại, chứ không phải loại người lì lợm, giống như kẹo mạch nha. Nếu anh đã hỏi thì tôi liền nói cho anh biết.”
“Tôi thích người đàn ông không nói nhiều nhưng lại kiên định, tích cực hướng về phía trước, nhiệt tình, thông minh, chăm chỉ.”
Triệu Lan Hương nói thêm một câu thì sắc mặt của Tưởng Kiến Quân lại đen thêm một phần. Cố tình ánh mắt của Triệu Lan Hương lúc này lại rất chân thật, không giống như đang nói dối. Những lời miêu tả đẹp đẽ từ miệng cô nói ra phảng phất như thể chúng được trộn với mật ý nồng nàn. Cách không khí Tưởng Kiến Quân cũng có thể ngửi được.
Tình cảm của cô nồng nhiệt trước sau như một, khi yêu nó tựa như ngọn lửa, thiêu đốt người đối diện.
Nhưng mỗi câu cô đang nói đều giống như kim châm vào trong lòng Tưởng Kiến Quân. Ngọn lửa ghen tuông trong lòng anh ta bùng nổ, nứt toạc ra, cảm giác choáng ngợp gần như lấn át anh ta.
Tưởng Kiến Quân đã từng nếm trải sự ghen tuông mãnh liệt đó trên người tên gian thương xấu xí kia, anh ta cố gắng nhịn xuống.
Anh ta thu hồi nụ cười vốn không thuộc về mình, nhàn nhạt nói: “Còn gì nữa.”
Triệu Lan Hương nói: “Còn một chuyện nữa, là tôi đơn phương thích anh ấy, nên mong anh không cần quấy nhiễu cuộc sống của anh ấy!”
.......
Lúc Triệu Lan Hương về đến nhà, cô nhẹ nhàng thở phào, áo lông cô mặc trên người đều bị mồ hôi làm ướt.
Nếu không phải hiện giờ Tưởng Kiến Quân còn đang tập trung vào việc ở quân khu, thì chỉ sợ bằng đôi mắt sắc bén của anh ta, rất nhanh anh ta có thể phát hiện sơ hở trong lời nói của Triệu Lan Hương.
Triệu Lan Hương đi tản bộ một vòng quanh nhà, kỳ thật là cô đang quan sát xem Hạ Tùng Bách có đang ở đây hay không. Sau đó, Triệu Lan Hương chạy tới khách sạn Hạ Tùng Bách đang ở dò hỏi mới biết được sáng sớm tinh mơ anh đã xách theo túi đi ra ngoài.
Triệu Lan Hương không gặp được Hạ Tùng Bách, cô quay trở về nhà. Vừa nhìn thấy cô về đến nhà, chị họ và đại bác cả chờ đã lâu xông ra.
Đôi mắt ngạc nhiên và vui sướng bộc lộ mục đích của hai người.
“Nữu Nữu, cháu quen biết với Tưởng công tử sao?”
“Tưởng đại ca vừa đi ra ngoài với cô nói chuyện gì vậy? Anh ấy đi đâu rồi? Em gái, em rất không hiểu chuyện, làm sao mà một chén nước cũng không mời anh ấy vào uống?”
Phùng Liên kéo hai người bốn lạng ngàn cân đang bám dính con gái ra, bà nháy mắt với Triệu Lan Hương.
Triệu Lan Hương thờ ơ nói: “Mọi người không quen biết sao?”
“Chúng ta chỉ là người dân bình thường, cùng gia đình người ta không có quan hệ gì. Em khuyên chị họ tốt nhất đừng đánh chủ ý lên người anh ta, đừng làm mất mặt bác cả.”
Cô đi xuống dưới lầu cùng chơi với Tiểu Hổ Tử. Cô ném bao cát, Tiểu Hổ Tử sẽ chạy nhanh nhặt lấy, sau đó lại đem về cho cô ném.
Tiểu Hổ Tử càng chơi đôi mắt càng thêm sáng ngời, cuối cùng mệt quá phải ngồi xuống đất thở hổn hển.
Bé kéo quần áo của chị gái: “Đại Nữu, bên kia có người đang nhìn chúng ta chơi.”
Tiểu hài tử giống như một cơn gió vọt sang phố đối diện, bé chậm chạm chui vào hẻm nhỏ, từ từ đi đến bên một người, ngẩng đầu kéo quần người nọ hỏi: “Anh muốn chơi với em sao?”
Thằng bé cao chưa tới đầu gối người thanh niên, bàn tay và khuôn mặt dính đầy bụi bẩn, chỉ có đôi mắt kia đen láy, sáng ngời. Bé tò mò và chờ mong câu trả lời của người nọ.
Người thanh niên cuối cùng cũng đau đầu ngồi xổm xuống, vẻ mặt hung ác nói: “Không sợ anh lừa bán em sao, đứa nhỏ ngu ngốc này.”
Triệu Lan Hương nhìn một lớn một nhỏ đối diện nhau, ngồi xổm dưới mái hiên nhà người ta, cô không nhịn được bật cười.
Cô bế Tiểu Hổ Tử, bàn tay đặt dưới mông bé, thuận thế đánh vài cái.
“Trí nhớ của em đâu, em không nhớ rõ ba đã dặn dò em như thế nào sao?”
“Về sau không được nói chuyện với người lạ, nếu có người lạ quấn lấy em cùng chơi, cho em đồ ăn vặt, phải nói với ba mẹ hiểu chưa.”
Triệu Lan Hương hung hăng dạy dỗ em trai.
Cô buông Tiểu Hổ Tử xuống, sờ sờ mái tóc mềm mại của bé.
Hạ Tùng Bách cứng họng, không nói được câu gì, anh đây là...bị cô mang ra làm hình mẫu, để người yêu dạy dỗ em trai sao?
Tiểu Hổ Tử bị ăn đánh, chân vừa chạm xuống đất liền bỏ chạy về nhà.
Hạ Tùng Bách họ nhẹ một tiếng: “Đây...chính là Tiểu Hổ Tử sao?”
“Rất đáng yêu, so với Tam Nha cũng không cao hơn là mấy, nhưng lại không cần lo lắng sinh hoạt.”
“Nó nhỏ hơn Tam Nha hai tuổi.”
Hạ Tùng Bách ấp úng: “Bé lớn lên rất cao.”
Trẻ con ở nông thôn cuộc sống sinh hoạt so với thành phố cách biệt rất lớn, huống chi hoàn cảnh gia đình còn rất nghèo, Tam Nha bảy tuổi so với Tiểu Hổ Tử năm tuổi cũng không khác nhau nhiều lắm. Hạ Tùng Bách nhìn thấy người yêu thì rất cao hứng, nhưng đồng thời anh cũng cảm thấy rất áp lực.
Hạ Tùng Bách tận mắt nhìn thấy, cô và người nhà cười nói từ trên xe hơi bước xuống. Cô mặc quần áo mới đón tết, buộc tóc đuôi ngựa, quấn khăn quàng để lộ nửa khuôn mặt. Cô ăn mặc rất lịch sự và trang trọng.
Trong thời đại mà việc sở hữu một chiếc xe đạp là điều đáng ghen tỵ, thì sự tồn tại của một chiếc xe hơi không thể nghi ngờ khiến cho người ta kinh hãi.
Người nhà cô đều chỉnh tề, lịch sự, những người tới cửa chúc tết nối liền không dứt, mọi người đều ăn mặc đẹp đẽ.
Hạ Tùng Bách đứng ở ngõ nhỏ đối diện nhìn lên ánh sáng lờ mờ hắt ra từ ngôi nhà. Anh hiểu ra một điều, hoàn cảnh gia đình cô tốt hơn nhiều so với những gì anh tưởng tượng. Điều này khiến Hạ Tùng Bách cảm thấy mùa xuân tới có thể anh cũng không đủ điều kiện để kết hôn với Triệu Lan Hương.
Anh vô thức chạm vào những vật cứng trong cặp của mình.
Triệu Lan Hương nhìn vào chiếc túi căng phồng của anh, trầm giọng nói: “Anh còn thất thần làm gì, đồ trong túi không sợ bị kiểm tra à?”
“Về khách sạn càng sớm càng tốt, anh...”Cô dường như nghĩ ra gì đó, liền giật lấy túi của anh: “Khách sạn sợ rằng không an toàn, để em cầm cho.”
“Không ai dám tra nhà của em.”
Cô ghé sát vào tai Hạ Tùng Bách nói rất nhỏ.
Triệu Lan Hương nói rất lâu cũng không thấy Hạ Tùng Bách phản ứng. Cô cúi đầu đụng phải ánh mắt u ám của anh, nhưng không kịp rút lui. Triệu Lan Hương lầm bầm, giấu đi cảm giác phức tạp trong lòng.
Cô vỗ đầu, đột nhiên nói: “Anh còn chưa gặp ba mẹ em, thật vất vả mới tới đây một chuyên, nhất định phải vào nhà.”