Trái tim của Triệu Lan Hương dường như cũng vỡ vụn ra theo tiếng nổ ầm ầm.
Triệu Lan Hương mặt trắng không còn chút máu, cô giống như phát điên níu lấy cổ áo Hồ Tiên Tri, rống lớn: “Anh nói lại lần nữa!”
“Anh ấy làm sao?”
Nhưng tiếng nổ lớn liên tiếp vang lên đã che dấu giọng nói của cô. Hồ Tiên Tri chỉ có thể nhìn thấy miệng Triệu Lan Hương lúc đóng lúc mở, gương mặt trắng bệch như tờ giấy trắng.
Vào lúc này, không cần nghe rõ cô đang nói cái gì, biểu tình như sắp hỏng đến nơi của Triệu Lan Hương đã nói lên tất cả.
Hồ Tiên Tri là đàn ông cao một mét tám, giờ phút này chỉ biết im lặng cúi đầu.
Triệu Lan Hương chỉ cảm thấy đầu ong ong, ngực đau đến không thở nổi.
Tại sao Hạ Tùng Bách lại muốn ở lại trên núi?
Triệu Lan Hương hai mắt tối sầm, gần như ngất đi.
Cô cắn chặt đầu lưỡi, ngọn núi vẫn còn hơi rung, Triệu Lan Hương nhịn không được muốn xông vào.
Chị cả Hạ đứng bên cạnh Triệu Lan Hương, cường ngạnh dùng hết sức ôm chặt cô, má áp vào cô.
Một lúc sau, chị cả Hạ cảm thấy bên cổ có hơi ẩm ướt, chị vỗ lưng Triệu Lan Hương, không tiếng động mà an ủi người trong lòng của em trai.
Hạ Tùng Bách vất vả cực khổ với tình yêu đơn phương này, cũng không phải là không có chút hồi báo.
Nhưng .... có lẽ nó sẽ không biết được.
“Buông em ra, buông em ra!”
Chị cả Hạ che miệng của Triệu Lan Hương lại, một cánh tay khác thì ôm lấy thắt lưng cô.
Hồ Tiên Tri nói: “Hiện tại không thể vào núi, đá đang sụp đổ, rất nguy hiểm!”
Hiện trường một mảnh hỗn loạn, nơi nào cũng có tiếng kêu khóc, hành vi của Triệu Lan Hương bên này cũng không gây chú ý.
Những xã viên chạy được đến chỗ an toàn không nhịn được mà lạnh sống lưng. Tuy rằng, bọn họ chỉ nhìn thấy một trận bụi mù khổng lồ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ngọn núi rung lên nhè nhẹ, làm cho đất đá trôi xuống, lão nhân kinh nghiệm phong phú nghĩ lại cũng thấy sợ.
Nhóm công nhân xuống núi hét lên những tiếng kêu nhỏ, trên ngọn núi còn có người của họ, anh em, thậm chí là sư trưởng. Hội phụ nữ thôn Hà Tử chủ động kiểm kê mọi người, có mấy nhà còn thiếu người.
Chị dâu Lý đột nhiên hét toáng lên: “A Hoa____ con gái của mẹ, con gái ngoan của mẹ__mẹ để con ở trên núi! Mẹ là súc sinh!”
Lý đại tẩu như phát điên, không ngừng đấm đá Lý Nhị, hận không thể lột da nuốt sống cô em chồng này.
“Là mày đưa nó tới công trường!”
“Lẽ ra hôm nay A Hoa nên yên ổn ở nhà ngủ! Mày là đồ tiện nhân, là mày đưa nó đến công trường, mày sẽ chết với tao!”
Lý Nhị không cam lòng yếu thế, đánh trả lại.
“Đối tượng của tôi còn chạy vào núi cứu con gái của chị, chị còn dám đánh tôi?”
Hai người phụ nữ đánh nhau túi bụi.
Người phát lời thề son sắt “Xảy ra chuyện gì thì ông ta sẽ phụ trách”, lẽ ra là người chạy lên núi cứu cháu gái, Lý Đức Hoành lại lạnh toát từ bàn chân tới trái tim.
Lý Đức Hoành đứng chết trân nhìn chằm chằm vào ngọn núi đã bị sụp đổ.
Nếu không phải Lý Đại Lực vọt đi, thì người đi vào sẽ là ông ta....
Nơi nơi đều là tiếng kêu khóc, tiếng khóc nức nở, có rất nhiều người thân của họ có khả năng bị đá đè chết, họ vì bạn bè, đồ đệ, sư trưởng mà thương tâm, cũng có những người vì tiền lương mấy tháng trời cực khổ mà thương tâm.
Ngay cả con bò già trong đại đội ở trên núi làm việc vất vả đến mức không kịp chạy xuống, cũng khiến cho người khác buồn vì nó.
Cùng lúc đó ở ngọn núi Hạc sơn bên cạnh, tảng đá giữ nước cũng bị nổ tung, một dòng nước dồi dào theo khe nứt trên đá vỡ ra, uốn lượn chảy xuống những con mương chằng chịt, sáng lấp lánh, giống như những sợi lụa bạc.
Mặt nước trong veo lấp lánh, chập chờn, rực rỡ lóa mắt.
Những người nông dân nhìn dòng nước chảy từ Hạc Sơn, lại nhìn về núi Ngưu Giác bị sụp đổ, nước mắt càng rơi nhiều hơn.
Qua lúc lâu, ngọn núi cũng khôi phục lại sự yên tĩnh, Triệu Lan Hương tránh thoát khỏi sự kiềm chế của chị cả Hạ, dẫn đầu chạy vào trong núi.
Nhóm công nhân cũng chạy theo sau.
Những nhóm xã viên sống sót sau tai nạn, do dự một chút, cũng chạy vào.
Chủ nhiệm hội phụ nữ gào thét: “Mọi người nhanh cầm nông cụ lên, vào núi cứu người.”
Trên núi vẫn còn những cục đá nhỏ lăn xuống dưới, trong không khí là một lớp bụi dày. Triệu Lan Hương chạy đến khu vực cho nổ, bước chân đột nhiên ngừng lại, trước mặt cô là một hố sâu, dòng nước từ trên cao đang không ngừng chảy xuống, cản trở người tới gần.
Triệu Lan Hương nhìn thấy những điều này, cực kỳ bi ai, trước mắt tối sầm lại, trực tiếp ngất đi.
Chị cả Hạ giao người ] cho Hạ Tam Nha chăm sóc, đau lòng mờ mịt đi tìm kiếm bóng dáng của em trai thân yêu.
Chị thấy một người bị đá đè lên, chỉ lộ ra cánh tay và chân của một người đàn ông.
Chị cả Hạ phát điên nhào tới đào bới, đào đến cuối cùng phát hiện ra người đàn ông bị thương, khuôn mặt huyết nhục mơ hồ không nhìn ra tướng mạo. Chị lại sờ sờ bàn chân lộ ra, không có vết sẹo, như vậy không phải là em trai của chị.
Chị cả Hạ lau nước mắt, tiếp tục tìm người.
Chị dâu Lý nhanh chóng tìm được A Hoa, trong khe đá truyền đến tiếng khóc của bé.
Vài người hợp sức cẩn thận nhấc cục đá lên, họ phát hiện đại đội trưởng mà bọn họ kính yêu dùng thân mình để che chở cho đứa nhỏ, gắt gao bảo hộ đứa nhỏ ở trong lòng, trên mặt đất chảy đầy máu.
Người nhà của đại đội trưởng ngã trên mặt đất, khóc đến khàn cả giọng.
“Còn thở, còn thở!”
“Đừng khóc nữa, nhanh đưa người tới bệnh viện mới là việc quan trọng!”
Em trai thứ hai của Lý Đại Lực là Lý Đại Ngưu, em ba là Lý Đại Mã cùng hợp lực nâng người xuống núi, chủ nhiệm hội phụ nữ gọi một chiếc máy kéo lại đây, để người lên xe đi đến bệnh viện.
Mấy xe máy kéo được lái lại đây chờ đợi nhóm xã viên lục tục nâng những người bị thương nặng lên xe, sau đó chiếc xe dùng động cơ đi-ê-den ầm ầm chạy đến bệnh viện.
Chị cả Hạ vẫn không biết mệt mỏi mà đào đất đá.
Chị không thể tưởng tượng nếu bà nội mà biết em trai xảy ra chuyện thì thương tâm như thế nào.
Chị cả Hạ vừa nâng cục đá, vừa không ngừng rơi lệ, suy nghĩ nên làm như thế nào để dấu bà nội chuyện này. Chị không biết mình đã đào bao lâu, đào như thế nào, chỉ biết bàn tay chảy đầy máu, những người khác đều tìm thấy người thân, mà chị vẫn chưa tìm được Hạ Tùng Bách.
Những người công nhân cũng không tìm thấy đồng nghiệp của mình, có khả năng bị rơi xuống khe núi, cũng có thể là bị chìm xuống đáy hồ....
Chị cả Hạ vẫn không ngừng đào bới, thương tâm và lo lắng đến mặt mày xanh mét, đột nhiên bả vai chị bị người vỗ vỗ.
Chị cả Hạ dường như không hề có cảm giác, vẫn liên tục đào bới.
“Chị, là em đây!”
“Đừng đào nữa, em không có việc gì!”
Chị cả Hạ ngơ ngác xoay người, nhìn thấy em trai vẫn hoạt bát, lông tóc không tổn hao gì, đôi mắt vẫn tràn đầy sức sống.
Hạ Tùng Bách đang dắt một con bò, con bò vui vẻ thở phì phì, liếm quần áo chị. Trên lưng nó là một người đàn ông bị ngất.
Hạ Tùng Bách vỗ vỗ vai chị, nói: “Đừng khóc.”
“Em không sao.”
Chị cả Hạ ôm lấy em trai, ô ô khóc lớn.
Hạ Tùng Bách bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu chị an ủi, hỏi: “Những người khác đâu?”
Chị cả Hạ lau sạch nước mắt, vừa cao hứng vừa khổ sở chỉ về một hướng.
Hạ Tùng Bách rất nhanh nhìn thấy người yêu đang nằm trên mặt đất, anh biến sắc, vứt dây dắt bò trong tay, chạy nhanh tới.
Hạ Tùng Bách tưởng rằng người yêu gặp bất trắc gì, ngồi xổm xuống thăm dò hơi thở của Triệu Lan Hương, thấy hàng lông mi dài cong của cô hơi run rẩy.
Hạ Tùng Bách nhẹ thở phào, anh dở khóc dở cười dùng sức bấm vào nhân trung của cô.
Một lúc sau, Triệu Lan Hương mở to mắt tỉnh dậy.
Cô yên lặng một lúc mới bổ nhào vào trong ngưc của Hạ Tùng Bách, ôm cổ anh.
“Anh làm em sợ muốn chết, làm em sợ muốn chết.”
“Tại sao anh lại hồ đồ như vậy, làm em rất khổ sở.”
Hạ Tùng Bách vuốt vuốt tóc Triệu Lan Hương, an ủi vỗ vỗ vai cô.
“Đừng khóc nữa, ở trước mặt trẻ con làm trò cười.”
Triệu Lan Hương lau nước mắt, nhanh chóng buông người đàn ông ra.
Hạ Tam Nha bối rối nhìn chằm chằm vào bọn họ, vừa nghi hoặc, lại giống như đã hiểu rõ. Nhưng hết thảy đều bị tin tức anh trai không thấy bóng dáng “sống” lại làm cho vui sướng. Đợi sau khi chị Triệu tỷ tỷ, bé lập tức dùng toàn bộ sức lực ôm lấy cổ anh trai.
Nước mắt nước mũi đều chảy đầy trên cổ áo Hạ Tùng Bách, bé gân cổ gào khóc.
..........
Sau khi xuống núi, Hạ Tùng Bách không vội vàng chạy về nhà, mà hứng thú cắt cỏ ngon, mang đến chuồng bò, cho bò ăn, anh vừa vuốt đầu bò vừa nói: “May nhờ có mày.”
Hạ Tùng Bách đưa cỏ đến trước miệng bò, nói: “Thưởng cho mày, ngày mai cũng có, cho mày ăn no.”
Hạ Tùng Bách chưa nói với bất kỳ ai, sự sợ hãi sau tai nạn vẫn còn quanh quẩn trong ngực anh.
Lúc mười hai giờ mười lăm phút, anh mới xuống núi, ngay tại thời khắc cuối cùng anh tức giận đánh ngất Tôn Tường, đồng thời khuyên ba người công nhân đi theo xuống núi, trước khi đi còn dùng vũ lực kéo theo Vương Dương đi.
Bà nội nói, cho dù ở thời đại nào thì cũng phải tôn trọng phần tử trí thức. Nhưng phần tử trí thức cũng có người tốt, người xấu. Hạ Tùng Bách chỉ là thương những người công nhân bán mạng cực khổ làm việc nên anh mới chưa có chạy đi.
Hạ Tùng Bách cứu hai kỹ sư này, là bởi vì anh cho rằng bọn họ còn sống mới có thể làm cho bọn họ tỉnh ngộ về những sai lầm bọn họ tạo ra.
Chỉ là, còn chưa kịp chạy tới chân núi, thì đất đá liền bắt đầu rơi, ba người công nhân và Vương Dương không tình nguyện bị lôi đi kia còn chạy nhanh hơn bất kỳ ai khác.
Một mình Hạ Tùng Bách khiêng một người, nên bước chân chậm hơn, bị bỏ lại một đoạn khá xa. Mắt thấy núi đá lung lay sắp đổ, bụi bay mù mịt, may mà con bò bị hoảng sợ không chạy theo lộ tuyến mà chạy như điên xuống dưới, Hạ Tùng Bách chạy nhanh bắt được nó, ném người lên lưng bò, dắt nó nhanh chân chạy xuống.
Trên đường chạy trốn.....Vương Dương bị đá rới trúng chân, không đi được, con người ai cũng sợ chết, Hạ Tùng Bách vì cứu bọn họ mà để bản thân lâm vào nguy hiểm cùng bọn họ, nhưng đến khi tai nạn xảy ra, bọn họ chỉ lo chạy thoát thân, điều này khiến trái tim Hạ Tùng Bách lạnh băng.
Bây giờ Hạ Tùng Bách cũng quý trọng mạng sống của mình, không có quay đầu lại, mạng của anh rất đáng quý, nếu anh mà xảy ra chuyện gì bà nội sẽ lo lắng, chị gái em gái sẽ khóc chết mất, người yêu cũng sẽ khổ sở.
Chờ đến khi chấn động ngừng lại, Hạ Tùng Bách mới nhẹ nhàng thở ra, cùng mấy công nhân đào Vương Dương ra. Hạ Tùng Bách sở dĩ tìm đến chỗ chị cả Hạ và Triệu Lan Hương muộn như vậy, là vì đào Vương Dương ra xong mới đến.
Hạ Tùng Bách an ủi em gái xong, cũng không tiện ở trước mặt nhiều người dỗ dành người yêu, anh trộm đưa mấy quả dại hái được cho cô. Những quả dại này mọc ở trên núi, ngày thường cũng không có dịp hái được, lúc tảng đá lăn xuống làm gãy cây, mới có thể hái được. Quả dại vừa to vừa mọng, đo đỏ đáng yêu.
Vào lúc như thế này vẫn còn có tâm trạng hái quả dại, Triệu Lan Hương có chút dở khóc dở cười.
Triệu Lan Hương trừng mắt nhìn Hạ Tùng Bách, đã không còn sức lực để mắng anh nữa, càng thêm tức giận vì Hạ Tùng Bách không để ý an toàn của mình mà cứu người.
Bởi vì có những người khác giúp Triệu Lan Hương xả giận, đó là những người có người thân bị chết trong vụ sạt lở, lúc họ nhìn thấy bốn kỹ sư thì hận không thể xé xác bọn họ ra. Trừ bỏ Vương Dương bị đứt chân được đưa tới bệnh viện, thì ba người còn lại bị mọi người thay nhau đánh túi bụi. Ngô Dung cho nổ bên Hạc Sơn cũng bị giận chó đánh mèo, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, vì bên Hạc Sơn không xảy ra việc gì.
Tôn Tường bị Hạ Tùng Bách quăng mạnh trên mặt đất, được đưa đến chân núi một lúc sau mới tỉnh lại, vừa tỉnh lại thì thấy hai tay của mình đã bị còng lại, bị công an mang đi thẩm vấn.
Anh ta cũng không rõ tại sao lại bị như vậy, nhưng từ trong ánh mắt căm hận và phẫn lộ của người dân, anh ta cũng lờ mờ đoán ra được nguyên nhân.
Tôn Tường cũng rõ mạng sống của anh ta là được một người nông dân cứu về. Tôn Tường mấp máy môi, ánh mắt phức tạp nhìn thầy của mình đang đứng trong đám người. Cố Hoài Cẩn đang nói gì đó với cảnh sát, sau vài phút, công an cũng gật đầu đáp ứng.
Tôn Tường đi đến trước mặt Cố Hoài Cẩn, anh ta áy náy nhỏ giọng nói: “Thầy, thực xin lỗi.”
Cố Hoài Cẩn thờ ơ nói: “Đến nhà lao mà cải tạo cho tốt, nhìn lại những sai lầm của bản thân đi.”
Tôn Tường bước đi, giọng nói nhẹ nhàng hòa trong không khí: “Còn có.....cẩn thận Ngô Dung.”
Cố Hoài Cẩn nghe được, chỉ nhàn nhạt nói: “Cậu tự lo cho bản thân mình đi.”
Nhóm xã viên đào trên núi suốt một ngày, đến tận đêm khuya, thắp đèn dầu vừa tìm vừa hô, mãi đến tận sáng hôm sau, có tổng cộng tám người bị mất tích không rõ sống chết, chín người bị thương nặng, bốn người thương nhẹ......